“Tam trưởng lão!" Nhìn thấy ông lão này, ngay cả Trịnh Quang Điển cũng phải đổi thái độ cung kính, ông ta vội vàng đứng lên.
Tam trưởng lão này là một trong tứ đại Võ Tôn của nhà họ Trịnh bọn họ, cũng là một trong bốn người có địa vị cao nhất trong dòng họ.
Nhà họ Trịnh có thể mạnh mẽ như ngày hôm nay phải kể đến việc năm mươi năm trước, họ gặp được một vị cao nhân.
Lúc ấy, vị cao nhân đó đã chỉ bảo mấy thành viên quan trọng trong nhà họ Trịnh, mà Tam trưởng lão chính là một trong số đó.
Tam trưởng lão vốn chỉ là một võ giả có tư chất bình thường, gần bốn mươi tuổi rồi nhưng cảnh giới vẫn chỉ dừng lại ở bán bộ tông sư.
Thế nhưng, sau khi được vị cao nhân kia tự mình chỉ dạy, dường như Tam trưởng lão đã ngộ ra nhiều điều, tốc độ tu luyện của ông ta cũng đột nhiên tăng mạnh!
Một năm sau, ông ta đột phá đến cảnh giới tông sư, mười năm sau, ông ta đã đạt đến Võ Tôn!
Mà bây giờ đã được gần bốn mươi năm rồi.
Tam trưởng lão đã gần tiếp cận đến điểm cuối của cảnh giới Võ Tôn.
"Tam trưởng lão, Phương Vỹ Huyền này chỉ là một gã có vai vế thấp mà thôi, đâu cần đến người như trưởng lão tự mình ra tay?" Trịnh Quang Điển nói.
"Vai vế thấp sao? Nghe nói nhà họ Trịnh chúng ta đã hao tổn biết bao nhiêu người cho cậu ta rồi." Trưởng lão Tam chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi đi vào phòng khách.
Những lời này có ỵ́ quở trách ở bên trong. Sắc mặt của Trịnh Quang Điển thay đổi, ông ta cúi đầu nói: "Tam Trưởng lão, trước đó chúng tôi không điều tra Phương Vỹ Huyền cẩn thận, không biết thực lực của cậu ta mạnh hay yếu, hôm nay..."
"Hôm nay mấy người lại để tổn thất ba vị hộ pháp cảnh giới tông sư, hơn nữa còn để lộ Áp Linh trận, linh mộc và phù đệ ra ngoài." Tam Trưởng lão đi đến phía trước Trịnh Quang Điển, ngắt lời Trịnh Quang Điển.
Nghe thấy ông ta nói vậy, sắc mặt của Trịnh Quang Điển và Trịnh Thanh Huỳnh đều thay đổi.
Đúng vậy, bọn họ đều không để ý đến điều quan trọng đó!
Ba gã hộ pháp kia không bắt được Phương Vỹ Huyền, như vậy thì chẳng phải là linh mộc và phù đệ sẽ rơi vào tay Phương Vỹ Huyền sao?
Trận Áp Linh là bí pháp không truyền ra ngoài của nhà họ Trịnh bọn họ, tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài!
Trịnh Thanh Huỳnh nhìn về phía Trưởng lão Tam, nói: "Trận Áp Linh cần khẩu quyết đặc biệt mới có thể bắt đầu sử dụng, ba hộ pháp kia đều là người đã thề sống chết sẽ nghe theo nhà họ Trịnh, chắc là sẽ không nói ra câu khẩu quyết đó đâu..."
Trưởng lão Tam thản nhiên nhìn Trịnh Thanh Huỳnh một cái, nói ra: "Nếu cậu cứ ôm loại tâm lý may mắn này trong người thì cậu sẽ không thích hợp ngồi trên vị trí gia chủ đâu."
Trái tim của Trịnh Thanh Huỳnh nhảy dựng lên, gã ta không dám nói nữa.
"Trưởng lão Tam, đây là sơ suất của tôi, là do tôi đánh giá thấp thực lực của Phương Vỹ Huyền nên mới có thể phán đoán sai lầm như vậy." Trịnh Quang Điển cúi đầu xuống, trầm giọng nói.
"Việc đã đến nước này, có xin lỗi cũng vô dụng. Năm đó vị cao nhân kia đã khuyên bảo chúng ta rằng nhất định không thể truyền thuật pháp mà ông ấy đã dạy cho chúng ta ra bên ngoài!"
"Nhất định phải giết chết Phương Vỹ Huyền này!" Vẻ mặt Tam trưởng lão nghiêm túc, lạnh lùng nói.
"Nhưng mà..." Trịnh Quang Điển lộ vẻ chần chờ, ông ta vẫn không muốn để Tam trưởng lão tự mình ra tay.
Tam trưởng lão là một trong những người có địa vị cao nhất trong nhà họ Trịnh bọn họ, đồng thời cũng đại diện cho sức mạnh và ý chí tối cao của nhà họ Trịnh.
Với thanh danh và thực lực của nhà họ Trịnh bây giờ, để đối phó với loại người có vai vế thấp như Phương Vỹ Huyền lại cần đến Tam Trưởng lão tự mình ra tay.
Nếu như việc này bị truyền ra ngoài thì những thế gia võ đạo lớn ở Hoài Bắc sẽ cảm thấy thế nào?
"Không sao, tôi vốn định sẽ đi Giang Nam một chuyến, bàn ít chuyện với Hiệp hội Võ đạo." Tam Trưởng lão nói, ông ta hiểu rõ lo lắng của Trịnh Quang Điển.
"Hiệp hội Võ đạo?" Vẻ mặt Trịnh Thanh Huỳnh để lộ sự nghi ngờ.
Trịnh Quang Điển nhìn thoáng qua Trịnh Thanh Huỳnh, trên mặt lộ ra sự châm biếm, ông ta nói: "Giới Võ đạo ở Giang Nam vẫn còn non trẻ, vất vả lắm mới có một vị Võ Tôn, không ngờ còn chưa kịp nâng người đó lên thì lại mất đi."
"Bây giờ Giang Nam chính là một miếng thịt béo bở mặc cho người chém giết. Nhà họ Trịnh chúng ta muốn đi vào Giang Nam thì nhất định phải đẩy nhanh tiến trình, nếu không sẽ bị những nhà khác vượt lên trước."
"Hội trưởng Hiệp hội Võ đạo Giang Nam Khổng Trí Kiên và Tam trưởng lão chính là người quen cũ của nhau. Nhà họ Trịnh chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để đoạt trước các nhà khác, nuốt trọn miếng thịt Giang Nam béo bở này."
Nói xong, Trịnh Quang Điển nhìn về phía Tam trưởng lão, cung kính nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này vốn nên giao cho những người trẻ tuổi như chúng tôi làm, thế nhưng lại làm phiền đến trưởng lão Tam, thật sự là rất có lỗi."
Trưởng lão Tam khoát tay áo, nói: "Ông già này ở trong nhà quanh năm, thân thể bắt đầu cứng ngắc cả rồi, nên đi ra ngoài một chút thôi."
...
Ngày hôm sau, vào buổi chiều,tại khu huấn luyện quân khu Giang Nam.
Phương Vỹ Huyền đứng ở trước mặt một đội viên, nói: "Cho mọi người thời gian một ngày, mọi người có thể thực hiện bất kỳ động tác nào đúng không?"
Mười đội viên đứng im tại chỗ, không có ai trả lời.
"Bây giờ bắt đầu kiểm tra." Phương Vỹ Huyền không để ý đến phản ứng của bọn họ, anh chỉ vào bên đội viên đứng đầu bên tay trái, cũng chính là Hoàng Hi Hưng: "Bắt đầu từ anh, tiến lên một bước." . Ngôn Tình Ngược
Vẻ mặt Hoàng Hi Hưng thay đổi, anh ta tiến lên một bước.
"Bắt đầu làm đi." Phương Vỹ Huyền nói.
Hoàng Hi Hưng hít sâu một hơi, nhìn đội viên bên cạnh một cái.
Hai đội viên lập tức đi lên trước, giúp Hoàng Hi Hưng ép tứ chi đến một mức độ nhất định.
Một lát sau, hai đội viên lui về sau.
Lúc này Hoàng Hi Hưng đã làm mấy động tác giống với động tác đã được Phương Vỹ Huyền vẽ ra.
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, nhìn Hoàng Hi Hưng.
Mà Hoàng Hi Hưng thì cắn răng, cố nén đau đớn và sự khó chịu để duy trì động tác này.
Im lặng đợi mười giây trôi qua, Phương Vỹ Huyền mới mở miệng nói: "Cũng không tệ lắm."
Hoàng Hi Hưng nhẹ nhàng thở ra, anh ta định thả lỏng chân tay.
"Không nên cử động, duy trì động tác này trong ít nhất một giờ mới có thể có kết quả huấn luyện hiệu quả." Phương Vỹ Huyền nói.
Một giờ?
Nghe thấy câu nói của Phương Vỹ Huyền, không chỉ có Hoàng Hi Hưng mà sắc mặt của các đội viên khác đều có sự thay đổi lớn.
Động tác ép chân tay này sẽ làm cho thân thể vô cùng đau đớn và khó chịu, duy trì mười giây đồng hồ đã rất khó khăn rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại muốn bọn họ duy trì động tác này trong vòng một giờ?
Điều này sao có thể làm được?
Vẻ mặt Hoàng Hi Hưng méo mó, nói: "Đội trưởng Phương, anh..."
"Người kế tiếp." Phương Vỹ Huyền vốn không để ý tới Hoàng Hi Hưng, anh nhìn về phía một đội viên khác.
Vẻ mặt đội viên kia thay đổi, nhưng anh ta vẫn chỉ có thể tiến lên một bước.
Vẫn cần hai đội viên khác trợ giúp thì anh ta mới có thể thực hiện động tác trên giấy.
"A..." Sau khi thực hiện động tác, đội viên này bày ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, đến nỗi phải kêu lên thảm thiết.
"Người kế tiếp." Phương Vỹ Huyền nhìn về phía đội viên phía dưới.
Mấy phút sau, tất cả mười đội viên trong sân huấn luyện đều thực hiện tư thế uốn éo kỳ lạ, hơn nữa trên mặt mỗi người đều thể hiện sự đau khổ, khuôn mặt ai cũng toàn là mồ hôi.
Từ xa nhìn lại, mười đội viên duy trì động tác kỳ quặc này đang kêu rên liên tục, cảnh tượng đó đúng là buồn cười.1
"Kiều Y, cháu cảm thấy thế nào?"
Cách đó không xa, trên đài cao, Hạ Tư Không hỏi một người phụ nữ mặc quân trang đứng bên cạnh ông ta.
Người phụ nữ nhìn Phương Vỹ Huyền trong sân huấn luyện ở phía dưới, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Chí ít là cháu không cảm thấy làm những động tác này có thể có kết quả huấn luyện hiệu quả." Người phụ nữ đó nói.
Hạ Tư Không mỉm cười, nói: "Đối với Phương Vỹ Huyền này, cháu điều tra thế nào rồi?"
Thấy ông ta nói vậy, người phụ nữ hơi nhíu mày, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự nghi ngờ.
"Người này có thân phận hơi kỳ lạ, anh ta có xuất thân không rõ, thân phận của cha mẹ cũng không rõ. Anh ta là một cô nhi, được một ông già nuôi lớn... Nhưng mà cháu cũng không tra ra được thân phận của ông già này." Người phụ nữ đó nói.
Hạ Tư Không cau mày.
Ông ta đã bảo người phụ nữ này đi điều tra Phương Vỹ Huyền, nhưng đã điều tra được tầm một tháng, có mấy tin tức vậy thôi mà cũng không tra ra được?
Tuy ông ta cử một người phụ nữ đi điều tra, thế nhưng người phụ nữ này chính là người có năng lực tình báo mạnh nhất trong quân khu!
"Tại sao lại không điều tra được?" Hạ Tư Không nói.
Người phụ nữ nhìn Hạ Tư Không một cái, lắc đầu, nói: "Chúng cháu đã điều tra thân phận kĩ, nhưng đúng là không thể nào tra ra được thân phận của những người này... Rất có thể là những người này vốn dĩ không tồn tại."
"Ý của cháu là thân phận của Phương Vỹ Huyền là giả sao?" Hạ Tư Không nói.
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, rồi cô ấy lại lắc đầu, nói: "Có thể là giả... Thế nhưng, cũng không phải là giả."
Người phụ nữ cùng biết rằng lời nói của mình rất mâu thuẫn nên bổ sung: "Với hệ thống tình báo và kỹ thuật của chúng ta bây giờ thì cũng có thể nắm chắc thân phận của bất kỳ người Trung Quốc nào trong tay, nhưng Phương Vỹ Huyền lại vượt ra khỏi phạm vi này."
"Nói đơn giản thì tin tức về thân phận của Phương Vỹ Huyền có dấu vết làm giả rõ ràng, thế nhưng chúng ta điều tra không thể tìm thêm được tin tức nào về thân phận của anh ta. Vì vậy, chỉ có thể xác nhận rằng thân phận hiện tại của anh ta chính là thật."
Nghe người phụ nữ nói xong, Hạ Tư Không trầm mặc, nhìn về Phương Vỹ Huyền ở phía dưới, nói: "Không có cách nào khác sao?"
"Tạm thời không có, nhưng cháu vẫn sẽ tiếp tục theo dõi anh ta."
"Cháu không bao giờ tin rằng trên thế giới này lại có thể có người che giấu thân phận giỏi đến như vậy." Giọng nói của người phụ nữ vô cùng chắc chắn.1
...
"A..."
Trong sân huấn luyện, tiếng kêu rên liên tiếp vang lên.
Bọn họ đã duy trì cái tư thế này gần mười phút, cảm giác tay chân và gân cốt đều sắp đứt hết rồi.
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Ban đầu, đúng là việc tập luyện bộ thể thuật này sẽ rất đau đớn.
Nhưng chỉ cần để cho chân tay tạo ký ức cho cơ bắp, sau này việc tập luyện sẽ càng ngày càng đơn giản.
Mồ hôi trên trán của Hoàng Hi Hưng rơi như mưa, gân xanh cũng đã nổi lên trên trán anh ta.
Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền đứng ở phía trước, oán giận trong lòng cũng càng tích tụ càng nhiều.
Chưa đến ba mươi tuổi, anh ta đã thăng tiến đến vị trí trung tướng, vốn dĩ cũng được coi là hạc giữa bầy gà, là người có tham vọng lớn.
Nhưng hôm nay, anh ta lại bị một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, không có chút lai lịch nào trong quân đội đùa giỡn anh ta như khỉ mà anh ta lại không thể phản kháng!
Anh ta sắp không chịu nổi nỗi nhục nhã này rồi!
Lúc này, hai bóng người chậm rãi đi về phía Phương Vỹ Huyền.
Thấy Hạ Tư Không xuất hiện, những đội viên vốn đã sắp không chịu nổi lại cắn răng, dồn hết sức để chịu đựng đến cùng, đến nỗi im lặng, không phát ra tiếng kêu rên nào.
Bọn họ cũng không muốn bị mất mặt trước mặt Tổng tư lệnh!
Hoàng Hi Hưng thấy người phụ nữ đi bên cạnh Hạ Tư Không thì ánh mắt của anh ta cũng thay đổi.
Tại sao cô ấy lại tới đây chứ?
Đáng chết! Những lúc khác không tới, lại tới ngay lúc này!
Cô ấy lại đến đúng lúc anh ta nhục nhã nhất, khó chịu nhất!
"Đội trưởng Phương, vất vả cho cậu rồi." Hạ Tư Không mỉm cười nói.
"Không có gì, tôi đến đây chỉ cần đứng, cũng không thấy vất vả." Phương Vỹ Huyền nói.
Lúc này, anh nhìn về phía người phụ nữ mặc quân trang đang đứng ở bên cạnh Hạ Tư Không.
"Đây chính là tổ trưởng Hạ Kiều Y, đến từ tổ tình báo Hoa Hạ. Tôi cố ý mời cô ấy đến để giới thiệu cho đội trưởng Phương về tình hình đội dự thi trong quân khu và một số vấn đề khác, giúp đội trưởng Phương hiểu rõ về đối thủ lần này." Hạ Tư Không nói.
Hạ Kiều Y? Cũng họ Hạ à.
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ chớp, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, anh cũng cảm giác lông mày của cô ấy và hai chị em Hạ Tuyết Nhan, Hạ Vi Vãn có phần giống nhau.
"Cô ấy cũng là cháu gái của ông sao?" Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Hạ Tư Không, nói.
Hạ Tư Không cười cười, coi như là thừa nhận.
Nhưng sắc mặt Hạ Kiều Y lại lạnh như băng, cô ấy không quá thích việc người khác nhắc đến thân phận này của cô ấy.
"Ba chị em các cô lớn lên rất giống nhau đấy, nhưng mà so với hai người còn lại, cô..." Phương Vỹ Huyền nhìn Hạ Kiều Y, nói.
"Đội trưởng Phương, chúng ta hãy nói chuyện chính trước đã." Hạ Kiều Y lạnh lùng ngắt lời Phương Vỹ Huyền.