Trên mặt đất.
Nước linh tuyền liên tục bắn lên bọt nước lớn tựa như nước đang sôi trào.
"Ầm ầm..."
Dưới mặt đất truyền đến từng tiếng nổ vang rền, đất rung núi chuyển.
Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân không thể nào đứng vững được, ngã ngồi trên mặt đất.
Mà Hàn Minh Lý và đám đàn em cũng phải nhờ chân khí để bám vào mặt đất mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Rốt cuộc dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Hàn Minh Lý u ám.
"Ầm!"
Lúc này, từng hòn đá vụn rơi xuống từ phía trên.
Tình hình rất không ổn.
Nước suối linh tuyền đang không ngừng tóe bọt nước lên, càng lúc càng lớn.
"Cậu chủ, e rằng chúng ta phải rút lui thôi..." Đàn em của Hàn Minh Lý lên tiếng.
Hàn Minh Lý nhìn chằm chằm vào linh tuyền, đè giọng nói: "Chúng ta lặn lội đường xa đến đây, lại tổn thất mất mấy người, khó khăn lắm mới tìm được linh tuyền, sao có thể dễ dàng rời đi?"
"Ầm ầm!"
Vách đá ở phía trên rơi xuống cả mảng, phát ra tiếng vang lớn.
Thấy cảnh này, sắc mặt Hàn Minh Lý hơi trắng bệch.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
So với tính mạng thì linh tuyền cũng chẳng tính là gì.
Hàn Minh Lý hít sâu một hơi, xoay người, lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"
Nói xong, gã dẫn theo một đám đàn em quay người xông ra ngoài.
"Ầm ầm"
Từng tảng đá lại rơi xuống từ bên trên, ngay cả vách đá bên cạnh cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Cậu chủ, cô chủ, chúng ta cũng phải đi thôi! Chẳng mấy chốc nữa nơi này sẽ hoàn toàn sụp đổ!" Hai trưởng lão của nhà họ Chung nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi không đứng dậy nổi, hai người mau đến dìu tôi! Phải nhanh chóng chạy ra khỏi đây!" Chung Thế Viễn quát.
Một trưởng lão đi lên phía trước kéo Chung Thế Viễn dậy.
Một trưởng lão khác thì đi đến bên cạnh Chung Mỹ Ân, nói: "Cô chủ, đi thôi."
Chung Mỹ Ân ngơ ngác nhìn linh tuyền, vẻ mặt hơi do dự mà nói: "Nhưng mà Đại sư Phương..."
Phương Vỹ Huyền vẫn còn ở phía dưới... . ngôn tình hoàn
Lần trước ở rừng rậm nguyên thủy, Phương Vỹ Huyền đã cứu cô ta một mạng.
Bây giờ Phương Vỹ Huyền gặp nguy hiểm, cô ta cứ thế mà đi, làm như vậy... được không?
"Đại sư Phương cái quái gì! Nếu không phải tại anh ta nhảy xuống, chúng ta sẽ gặp phải cảnh nguy hiểm như vậy chắc? Tốt nhất là anh ta chết ở dưới luôn đi!" Chung Thế Viễn chửi ầm lên.
Từ khi bắt đầu bước vào núi Bạch Xuyên, anh ta luôn lo lắng sợ hãi, lại bị tổn thất mất hai trưởng lão, còn bị Hàn Minh Lý mỉa mai, cuối cùng ngay cả một cọng lông cũng không mò được.
Giờ phút này, anh ta trút hết mọi oán giận lên người Phương Vỹ Huyền.
"Nhị trưởng lão, mau mang Mỹ Ân theo rồi chúng ta đi!" Chung Thế Viễn sầm mặt ra lệnh.
Nhị trưởng lão gật đầu rồi ôm ngang Chung Mỹ Ân lên.
Sau đó, nhóm người Chung Thế Viễn cũng xông ra ngoài.
Lúc này, ở đây chỉ còn lại bốn tên đàn em của Trần Cao Hạc.
"Sao cậu Trần Cao Hạc vẫn chưa đi ra..." Các đàn em đều rất lo lắng, bởi vì bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Nơi này sắp sụp đổ, nếu Trần Cao Hạc còn không ra thì không chừng sẽ không ra được mất.
"Đừng sợ, với thực lực của cậu Trần Cao Hạc thì nhất định có thể ra được!" Một đàn em tự tin nói.
"Ầm!"
Vừa dứt lời, lại một trận nổ vang, trên mặt linh tuyền có cột nước dâng lên.
Một bóng người chợt hiện ra từ trong đó.
"Cậu chủ!"
Nhìn thấy Trần Cao Hạc, sắc mặt của bốn tên đàn em vui mừng.
"Rời khỏi đây ngay lập tức." Trần Cao Hạc dặn dò với vẻ mặt u ám.
...
Lúc này, chân núi Bạch Xuyên.
Sự chấn động trên núi đã thu hút sự chú ý của những người ở chân núi.
Cho dù là người dân của thôn trang, hay là những phú thương đến mua nước linh tuyền, hoặc là những võ giả chuẩn bị vào núi Bạch Xuyên tìm kiếm linh tuyền, lúc này mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía núi Bạch Xuyên.
"Ầm ầm!"
Trên núi Bạch Xuyên vang lên từng tiếng nổ vang, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đá vụn bắn tung tóe, vô cùng đáng sợ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Có người kêu lên.
Các thôn dân cũng có vẻ mặt khiếp sợ, tất cả đều nhìn về phía một ông lão lưng còng, cũng chính là trưởng thôn của bọn họ.
Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn núi Bạch Xuyên, sắc mặt khiếp sợ, đồng thời cũng cực kỳ phẫn nộ.
"Chắc chắn là những võ giả đi lên núi kia đã chọc giận Thần Núi! Thần Núi nổi giận, những người này đều phải chết!" Ánh mắt của trưởng thôn rất hung ác, gằn giọng nói.
"Trưởng thôn, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Một thôn dân hỏi.
Sắc mặt trưởng thôn thay đổi, sau khi cân nhắc một lát bèn nói: "Chúng ta cùng đi đến chân núi chờ! Nếu như đám người này không chết và chạy thoát ra ngoài, nhất định phải bắt bọn họ đền bù tổn thất cho chúng ta!"
...
Bởi vì chấn động trên núi, những màn sương trắng gặp phải lúc lên núi đã biến mất.
Tốc độ xuống núi của đội ngũ Hàn Minh Lý cực kỳ nhanh, chỉ năm sáu phút ngắn ngủi đã vọt tới dưới núi.
Mà khi bọn họ trở lại chân núi thì nhìn thấy một đám người vây ở phía trước, tựa như đang chờ đợi bọn họ.
"Mấy người các cậu đã làm gì ở trên núi?" Trưởng thôn sa sầm mặt chất vấn.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng Hàn Minh Lý đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Đối mặt với sự chất vấn của trưởng thôn và ánh mắt không thân thiện của một đám thôn dân, Hàn Minh Lý nhún vai nói: "Những người khác thì tôi không biết, dù sao tôi cũng không làm gì hết."
"Những người khác? Những người khác ở đâu?" Trưởng thôn hỏi.
"Chắc là ở ngay đằng sau." Hàn Minh Lý mỉm cười nói.
Một lát sau, lại có mấy bóng dáng chạy như bay từ trên núi xuống.
Chính là nhóm người của Chung Thế Viễn.
Theo sát phía sau là Trần Cao Hạc và bốn tên đàn em của anh ta.
Nhìn thấy đám người này, sắc mặt của trưởng thôn càng thêm u ám.
Không ngờ còn nhiều người sống sót như vậy...
Tại sao bọn họ không bị trúng lời nguyền?
"Rốt cuộc các cậu đã làm gì?" Trưởng thôn tức giận nói.
Hàn Minh Lý liếc nhìn Trần Cao Hạc toàn thân ướt đẫm, hơi híp mắt lại hỏi: "Anh Trần, vừa rồi lúc anh nhảy xuống linh tuyền đã nhìn thấy gì vậy?"
Câu nói này khiến tất cả mọi người xung quanh thay đổi sắc mặt.
Đám người này lại có thể tìm được linh tuyền thật?
Trần Cao Hạc quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Minh Lý, ánh mắt lạnh như băng.
"Cậu nhảy vào linh tuyền? Cậu đã làm gì?" Trưởng thôn chất vấn.
Những thôn dân khác cũng nhìn chằm chằm Trần Cao Hạc bằng ánh mắt không thân thiện.
Trần Cao Hạc hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi chẳng làm gì cả, tôi vừa nhảy xuống linh tuyền thì xung quanh đã bắt đầu sụp đổ."
"Cũng đúng ha... Trước anh Trần thì tên Phương Vỹ Huyền kia đã xuống linh tuyền rồi." Hàn Minh Lý mỉm cười nhìn về phía Chung Thế Viễn.
Chung Thế Viễn thay đổi sắc mặt, vội vàng đáp: "Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy Phương Vỹ Huyền nhảy xuống linh tuyền, sau đó trên núi xuất hiện động tĩnh khác thường, chắc chắn có liên quan đến anh ta!"
"Phương Vỹ Huyền?" Trưởng thôn cau mày.
"Ầm ầm..."
Lúc này, trên núi vang lên tiếng động càng dữ dội hơn.
Ngay cả ở chân núi cũng có thể cảm nhận được chấn động.
Đám thôn dân ngẩng đầu nhìn lên trên núi, sắc mặt tái xanh.
"Trưởng thôn, vị trí đó... chính là vị trí của linh tuyền mà... Dưới tình trạng sụp đổ như vậy, chỉ sợ là linh tuyền..." Một thôn dân nói với trưởng thôn.
Hai mắt trưởng thôn đỏ bừng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dòng linh tuyền kia là vốn liếng phát tài của bọn họ!
Mới bán chưa được hai ngày, bọn họ đã kiếm được số tiền chưa từng dám tưởng tượng đến!
Nhưng giờ đây linh tuyền lại bị phá hủy mất!
Điều này đồng nghĩa với việc chặt đứt con đường tài lộc của thôn bọn họ!
"Các cậu... Nhất định phải đền bù tổn thất cho chúng tôi!" Trưởng thôn trầm giọng nói với đám người ở trước mặt.
"Đền bù? Trưởng thôn, chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, không liên quan đến chúng tôi. Ông muốn tìm thì đi tìm tên Phương Vỹ Huyền kia kìa." Hàn Minh Lý cười lạnh nói, "Đương nhiên, các ông cũng có thể nếm thử hậu quả khi chọc giận chúng tôi..."
Trên người bốn tên đàn em sau lưng Hàn Minh Lý tỏa ra một trận áp lực, khiến cho sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi.
"Trưởng thôn, những người trước mặt này đều là con em của các dòng họ lớn ở Hoài Bắc, e rằng không thể trêu chọc..." Một thôn dân ghét sát vào tai trưởng thôn nói.
Trưởng thôn tức giận đến nỗi toàn thân phát run, ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao cao trên núi Bạch Xuyên.
"Vậy thì chờ tên Phương Vỹ Huyền kia đi ra! Tổn thất mà chúng ta phải chịu, nhất định phải có người chịu trách nhiệm!" Trưởng thôn cả giận nói.
"Chưa chắc anh ta đã ra được, trên núi đã sụp đổ thành thế nào rồi." Hàn Minh Lý cười nói.
Trần Cao Hạc ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Nếu như Phương Vỹ Huyền chết ở trong đó thì tốt. Nếu ra được, nhất định sẽ khiến cậu ta phải trả giá đắt!
Chuyến đi lên núi Bạch Xuyên lần này vốn nên là một cơ duyên lớn của anh ta!
Nhưng cơ duyên lớn vốn thuộc về anh ta lại bị một tên võ giả Tiên Thiên phá hủy!
Kiếp trước Trần Cao Hạc có thiên phú tu luyện hơn người, trong vòng một ngàn năm đã tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần, kiếp này sinh ra ở nhà họ Trần tại Hoài Bắc, địa vị cao quý.
Hai đời làm người, anh ta đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu cản trở như vậy!
Một lần cơ duyên lớn cứ như vậy mà mất đi!
"Cậu hủy cơ duyên của tôi, tôi sẽ hủy cả cuộc đời của cậu!" Ánh mắt của Trần Cao Hạc vô cùng lạnh lùng, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Tiếng nổ không ngừng vang lên trên núi, đá vụn, khói bụi bay đầy trời.
Mấy phút đã trôi qua, vẫn không có người xuống núi.
"Xem ra tên Phương Vỹ Huyền này chết ở trong đó rồi, thật nhàm chán." Hàn Minh Lý lắc đầu, xoay người muốn rời đi.
Sắc mặt của trưởng thôn và đám thôn dân cực kỳ u ám.
Nếu Phương Vỹ Huyền chết thì ai đền bù tổn thất cho bọn họ?
Trên mặt Chung Thế Viễn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự vui vẻ.
Phương Vỹ Huyền khiến cho linh tuyền của anh ta không còn, anh ta chỉ mong cho Phương Vỹ Huyền chết đi!
Từ lâu anh ta đã thấy chướng mắt cái dáng vẻ hơn người một bậc của Phương Vỹ Huyền ở trước mặt anh ta.
Một võ giả Tiên Thiên trẻ hơn anh ta rất nhiều, dựa vào đâu mà có thể đứng ở vị trí cực cao trong giới võ đạo Giang Nam, cướp mất sự nổi trội của tất cả mọi người?
Chết là tốt nhất!
"Vù!"
Ngay khi mọi người đều cho rằng Phương Vỹ Huyền đã bỏ mình, lúc chuẩn bị rời đi, trên núi lại xuất hiện một bóng người.
"Là Đại sư Phương!" Vừa liếc mắt một cái Chung Mỹ Ân đã nhận ra bóng dáng này, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.