Chất khí màu xám bao phủ mỗi phần da thịt của Phương Vỹ Huyền.
Nó mang theo hơi thở của sự tử vong và hủy diệt chui vào thân thể Phương Vỹ Huyền, có ý đồ muốn hút hết máu thịt của anh ra ngoài.
Nhưng mà nó không hút nổi!
Máu thịt của Phương Vỹ Huyền không phải máu thịt của con người. Trái lại, nó là một thứ cứng như kim cương, vững vàng khảm trên xương cốt!
"Ầm!"
Lúc này, bỗng một ánh sáng chói mắt hắt ra từ trong cơ thể Phương Vỹ Huyền.
Đám chất khí và tro bụi kia nhanh chóng bị đào thải ra khỏi người anh.
"Hóa ra là dựa vào hơi thở hủy diệt để hấp thu máu thịt của người khác." Hai mắt Phương Vỹ Huyền đỏ quạch, thầm nghĩ.
Thảo nào mà hai trưởng lão của nhà họ Chung đã đến cảnh giới Tông Sư rồi mà vẫn chết nhanh như vậy. Thật là bất ngờ.
"Tao nói rồi mà, mày không làm gì được tao đâu." Phương Vỹ Huyền cười nhạt, tăng tốc chạy tới linh mạch gần đó.
"Sao có thể..." Ý chí bảo vệ vô cùng khiếp sợ.
Lũ hơi thở hủy diệt này chính là vũ khí cực mạnh mà tộc trưởng hàng đầu của tộc Ảnh Nguyệt để lại cho nó.
Mặc dù chỉ có một đám nhưng uy lực mạnh kinh người.
Nó đã bảo vệ nơi này nhiều năm như vậy, có thể giết chết tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thậm chí tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng đã chết vô số!
Nhưng Phương Vỹ Huyền trước mắt này thế mà lại có thể chống đỡ được hơi thở hủy diệt?
Điều này sao có thể?
Chỉ cần cơ thể con người tiếp xúc trực tiếp với hơi thở hủy diệt thì không có khả năng sống sót được!
Lúc này Phương Vỹ Huyền đã sắp đi tới trước linh mạch.
Anh đưa tay đặt lên linh mạch đang tỏa ra ánh sáng màu lam trước mắt, hai mắt tỏa sáng.
Linh mạch này chứa đựng linh khí tinh khiết và dồi dào vô cùng.
Nếu hấp thụ linh lực trong toàn bộ linh mạch này thì hẳn là đan điền của anh sẽ có thể đạt tới trạng thái bão hòa nhỉ?
Luyện Khí Kỳ tầng mười nghìn đang vẫy tay chào đón Phượng Vỹ Huyền!
Mặc dù trực tiếp hấp thụ linh khí trong linh mạch là một quyết định rất mạo hiểm.
Bởi vì linh khí nguyên thủy ẩn chứa trong linh mạch có độ tinh khiết vô cùng cao!
Nếu hấp thụ trực tiếp thì kinh mạch và đan điền của tu sĩ bình thường sẽ không chịu nổi.
Nhưng bây giờ Phương Vỹ Huyền không nghĩ được nhiều như vậy. Bởi vì anh không có cách nào mang linh mạch này đi.
Vậy nên anh chỉ có thể mạo hiểm.
Hấp thụ linh khí trong linh mạch không cần dùng đến Phệ Linh quyết, chỉ cần dùng tâm pháp tu luyện lúc trước mà thôi.
Thiên Đạo quyết.
Đây là tâm pháp nhập môn mà thầy đã dạy cho anh.
"Đã lâu không dùng đến Thiên Đạo quyết này rồi." Ánh mắt Phương Vỹ Huyền hơi bùi ngùi, khẽ mặc niệm pháp quyết trong miệng.
Anh đặt hai tay lên linh mạch. Chỗ bàn tay tiếp xúc trực tiếp với linh mạch nổi lên một ánh sáng trắng nhẹ nhàng.
"Ầm!"
Sau đó vẻ mặt Phương Vỹ Huyền thay đổi.
Linh khí bàng bạc lấy tốc độ cực kỳ mạnh bị hút thẳng vào hai tay, chạy dọc theo kinh mạch trên người rồi nhằm thẳng về phía đan điền của anh!
Một lượng lớn linh khí mạnh mẽ tràn vào trong nháy mắt như thế, nếu là tu sĩ bình thường thì e rằng đã nổ tan xác mà chết rồi!
Nhưng kinh mạch của Phượng Vỹ Huyền rộng hơn của người khác gấp mấy lần. Nhưng dù là vậy thì anh vẫn cảm thấy hơi khó mà thừa nhận nổi!
Cùng lúc đó, anh cảm thấy một cơn nóng truyền tới từ đan điền. Sau đó đan điền chậm rãi đầy lên, càng ngày càng bão hòa!
"Thằng nhóc kia! Mày dám... dừng tay lại ngay!" Ý chí bảo vệ nhận ra Phương Vỹ Huyền đang làm gì nên giọng nói cũng nâng lên vài tông.
Đây là linh mạch mà tộc Ảnh Nguyệt bọn nó để lại, chuẩn bị cho sự phục hưng sau này của tộc Ảnh Nguyệt!
Tên Phương Vỹ Huyền này thế nhưng lại muốn hấp thu linh mạch ư?
Đây là chuyện tuyệt đối không dễ tha thứ!
Phương Vỹ Huyền lại chẳng thèm đoái hoài đến ý chí bảo vệ.
Nó giận dữ, lại dùng lực ép đè mạnh lên anh!
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không thay đổi, một ánh sáng vàng nổi lên từ người anh, không may may ảnh hưởng chút nào.
Ý chí bảo vệ lại ngưng tụ ra đao kiếm chém về phía Phương Vỹ Huyền.
"Bang! Bang! Bang!"
Thanh đao sắc bén do chân khí ngưng tự mà thành lúc chém vào người Phương Vỹ Huyền trừ phát ra tiếng kim loại va chạm giòn vang ra thì chẳng còn tác dụng gì nữa, một chút dấu vết cũng không có.
"A..."
Ý chí bảo vệ hét lên điên cuồng. Nó phát hiện ra mình thật sự không làm gì được Phương Vỹ Huyền!
Người anh như kim cương đứng sững tại chỗ.
Ý chí bảo vệ có thể cảm nhận được linh khí trong linh mạch đang xói mòn với số lượng lớn.
Người này thế mà thật sự có thể hấp thu linh mạch trực tiếp!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa linh khí trong linh mạch đều sẽ bị Phương Vỹ Huyền hấp thụ hết mất thôi!
Chức trách của ý chí bảo vệ là bảo vệ cấm địa của tộc Ảnh Nguyệt, đồng thời cũng là bảo vệ linh mạch này.
Mỗi linh mạch đều là gốc rễ, là mạng sống của mỗi chủng tộc và tông môn.
Hành động của Phương Vỹ Huyền bây giờ cũng tương đương với hủy diệt gốc rễ của tộc Ảnh Nguyệt.
Ý chí bảo vệ phát cuồng!
Nếu linh mạch thật sự bị Phương Vỹ Huyền hấp thụ hết thì nó tồn tại còn giá trị gì nữa.
"Ầm!"
Cả không gian ngầm bắt đầu chấn động.
"Thằng nhóc kia, mày sẽ phải chết!" Ý chí bảo vệ hét lớn.
Đồng thời, nước trong không gian bắt đầu kết thành băng.
Ý chí bảo vệ muốn đóng băng hết không gian ngầm này.
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vẫn rất lạnh nhạt, ánh mắt lại dần đỏ lên.
"Vù!"
Xung quanh cơ thể anh đột nhiên tỏa ra một luồng chân khí màu đỏ, hoàn toàn bao phủ anh lại.
Nước trong không gian ngầm này nhanh chóng biến thành băng. Nhưng lúc đến gần và va chạm vào không khí quanh thân Phương Vỹ Huyền thì nó lại nhanh chóng bốc hơi thành từng đợt khói trắng.
"Mày thật sự chẳng làm gì được tao đâu. Sức mạnh mà chủ nhân nhà mày để lại cho mày thật sự quá yếu." Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.
Sức mạnh của cái thứ gọi là ý chí này cực kỳ hữu hạn.
Sức mạnh của nó được quyết định bởi chủ nhân để nó lại.
Chủ nhân càng mạnh thì ý chí cũng càng mạnh. Từ đó, thủ đoạn có thể dùng và chân khí có thể vận dụng cũng sẽ có sự khác biệt lớn.
Mà thủ đoạn mạnh nhất mà ý chí bảo vệ của tộc Ảnh Nguyệt này có thể dùng đại khái là lũ hơi thở hủy diệt kia.
Thật đáng tiếc, hơi thở hủy diệt chỉ có tác dụng với tu sĩ bình thường mà thôi. Còn ở trước mặt Phương Vỹ Huyền thì nó chẳng là gì cả.
Thậm chí anh còn chẳng cần sử dụng thuật pháp gì, chỉ dựa vào mỗi cơ thể thôi là đã đủ để chống lại hơi thở hủy diệt rồi.
Về phần các thủ đoạn khác của ý chí bảo vệ thì trong mắt Phương Vỹ Huyền chỉ là tức giận nhưng bất lực mà thôi, chẳng khác gì gãi ngứa cho anh.
"A..."
Đối mặt với sự khinh thường của Phương Vỹ Huyền, ý chí bảo vệ phẫn nộ đến cực hạn.
"Ầm ầm!"
Thấy linh mạch bị hấp thụ nhanh chóng, lý trí của nó hoàn toàn biến mất.
Cả không gian ngầm đều chấn động!
...
Trên mặt đất, đám người Chung Thế Viễn cũng cảm nhận được từng trận rung chuyển từ dưới lòng đất.
Linh tuyền trước mặt bắt đầu sủi bọt nước.
"Chuyện gì xảy ra thế này?" Vẻ mặt Chung Thế Viễn thay đổi, lùi lại phía sau mấy bước rồi hỏi.
Vẻ mặt hai vị trưởng lão cũng trở nên nghiêm túc, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Vẻ mặt của Chung Mỹ Ân tái nhợt hỏi: "Có phải đại sư Phương đang gặp nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm? Bây giờ chúng ta mới gặp nguy hiểm này!" Chấn động càng ngày càng dữ dội. Chung Thế Viễn cũng sắp không đứng nổi nữa rồi, bèn lớn tiếng nói.
Nhưng anh ta vừa nói xong, mặt đất lại đột nhiên khôi phục lại bình thường.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lòng Chung Thế Viễn vẫn còn sợ hãi nhìn linh tuyền trước mặt.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền tới từ trong hang động.
Một lát sau, có một đám người đi ra từ trong hang.
Đó là đội ngũ của Trần Cao Hạc và Hàn Minh Lâm.
Nhìn thấy linh tuyền trước mặt, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Hàn Minh Lâm: "Quả nhiên linh tuyền ở trong này!"
Trần Cao Hạc nhìn thấy linh tuyền, trong mắt cũng tỏa sáng.
Lúc trước bọn họ tìm nhầm hướng, sau đó mới vòng trở lại, cuối cùng cũng tìm được linh tuyền!
"Anh Hàn, anh Trần Cao Hạc." Chung Thế Viễn lập tức chào hỏi hai vị này.
Thấy sự xuất hiện của hai người này, lòng anh ta nhảy lộp bộp một trận.
Tình hình không ổn rồi.
Vốn dĩ linh tuyền là do bọn họ tìm được trước. Nhưng giờ hai người này lại vào đây thì tất nhiên sẽ phải tranh đoạt một lần.
Mà thực lực của nhà họ Chung lại không so được với nhà họ Hàn và nhà họ Trần.
Giành hay không đây?
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại phải đi một chuyến vô ích?
Chung Thế Viễn cắn răng, vô cùng không cam lòng!
"Anh Chung, tốc độ của các anh thật nhanh nha!" Hàn Minh Lâm nhìn thấy Chung Thế Viễn thì mỉm cười nói.
"Ha ha, anh Hàn, vận may của chúng tôi tốt hơn nên chọn đúng hướng mà thôi." Chung Thế Viễn đáp lại, vẻ mặt thay đổi liên tục.
"Bây giờ tất cả mọi người đều tìm được linh tuyền, không biết nên phân chia thế nào đây nhỉ?" Hàn Minh Lâm lắc lắc quạt giấy hỏi.
Theo ý của Hàn Minh Lâm thì có vẻ còn cần bàn bạc nữa chăng?
Một tia sáng hiện lên trong mắt Chung Thế Viễn. Anh ta nói: "Anh Hàn, anh Trần Cao Hạc, nếu ba nhà chúng ta cùng tìm được linh tuyền thì tất nhiên linh tuyền sẽ chia đều cho cả ba nhà rồi. Mỗi nhà đều được một phần ba..."
Lời của Chung Thế Viễn còn chưa nói xong, Hàn Minh Lâm đã nở nụ cười.
Gã từ từ thong thả bước tới trước người Chung Thế Viễn rồi nói: "Anh Chung, anh đúng là cái gì cũng dám nói nhỉ... Anh cho là chúng tôi thật sự cần chia với anh à?"
Vẻ mặt Chung Thế Viễn thay đổi.
"Anh nhìn người phía sau anh một chút xem. Hai gã Tông Sư, một cô gái vô dụng, sẽ mang lại nguy hiểm cho chúng tôi sao?"
"Nếu chúng tôi giết cả đoàn các anh thì cũng chẳng phải chịu chút trách nhiệm nào."
"Dù sao thì cũng có nhiều võ giả chết trong núi Bạch Xuyên này mà."
"Anh nói xem có phải không? Anh Chung?"
Sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt Hàn Minh Lâm. Gã nhìn Chung Thế Viễn rồi nói.
Vẻ mặt Chung Thế Viễn rất khó coi.
Anh ta biết lời của Hàn Minh Lâm không phải là đe dọa.