Sau khi bị Phương Vỹ Huyền đẩy ngã xuống đất, Liễu Tiên San nhìn thấy cây cối đổ rạp trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ hãi hùng
Một bóng người ngã trên mặt đất cạnh đám cây cỏ, trên mặt đất chảy ra một vũng máu.
Người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri màu xanh đậm, màu sắc tương tự với màu cây lá.
Xem ra gã ta chính là Tắc Kè Hoa.
Phương Vỹ Huyền bước tới, nhấc chân lên, lật ngược cơ thể của Tắc Kè Hoa lại thì thấy được khuôn mặt của gã ta.
Là một người châu Âu.
"Gã ta, gã ta chết rồi sao?" Liễu Tiên San tiến lên hỏi, nhìn Tắc Kè Hoa nằm bất động trên mặt đất, mặt đầy máu.
"Cô nghĩ sao?" Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Tiên San.
Toàn thân Liễu Tiên San run lên.
Cũng đúng, cả một lùm cây lớn như vậy còn đổ rầm rầm, Tắc Kè Hoa trốn trong đó sao không chết cho được?
Nhưng thủ đoạn vừa rồi của Phương Vỹ Huyền lại làm thay đổi nhận thức của Liễu Tiên San một lần nữa.
Phương Vỹ Huyền chỉ quơ nhẹ trong không khí một cái, sao có thể gây sát thương lớn như vậy!
Liễu Tiên San chỉ từng thấy loại năng lực này ở người thầy của cô ta!
Nhưng thầy của cô ta là cao thủ cảnh giới Võ Tôn!
Còn Phương Vỹ Huyền trước mặt trông còn trẻ hơn cả cô ta, nhưng thực lực lại mạnh đến mức đáng sợ, có thể sánh ngang với Võ Tôn...
Phương Vỹ Huyền... rốt cuộc là ai?
Không chỉ ở Trung Quốc, mà còn trên cả thế giới, nếu sự tồn tại của một người như Phương Vỹ Huyền được biết đến, sợ rằng sẽ gây chấn động toàn cầu?
"Đi thôi, còn một người cuối cùng." Phương Vỹ Huyền nói.
"...Được, được." Cuối cùng Liễu Tiên San cũng hoàn hồn.
"À đúng rồi, nhớ chụp ảnh thi thể của họ." Phương Vỹ Huyền lại nhắc.
Liễu Tiên San vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra, chụp ảnh Tắc Kè Hoa đang nằm trên mặt đất.
Lúc giết sát thủ đầu tiên, Phương Vỹ Huyền đã bảo cô ta chụp ảnh lại, mặc dù cô ta không biết mục đích của chuyện này là gì.
"Chẳng lẽ... Phương Vỹ Huyền muốn sưu tầm những bức ảnh này để ngắm... anh ta là một tên biến thái giết người không ghê tay?" Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Liễu Tiên San lập tức rùng mình sợ hãi.
Nhưng cũng rất giống, Phương Vỹ Huyền luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, vô cảm, nhìn không bình thường chút nào!
Nếu Phương Vỹ Huyền thực sự là một tên biến thái giết người không ghê tay, vậy hiện tại chẳng phải cô ta đang rơi vào tình huống rất nguy hiểm sao?
Không được, cô ta nhất định phải tìm cơ hội trở về tông môn!
Còn ấn chú trên người cô, chỉ cần thầy nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ ra cách giải trừ giúp cô!
"Này!" Phương Vỹ Huyền vỗ đầu Liễu Tiên San, khiến người đằng sau hét lên thảm thiết, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Nhìn thấy bộ dạng giật mình của Liễu Tiên San, Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày.
"Cậu, cậu đừng giết tôi..." Liễu Tiên San tái mét mặt, nói.
"Tôi đang hỏi cô, sát thủ thứ tám đang ở đâu?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
"À... gã ta, gã ta ở thôn Kiến Nam thành phố Giang Hải." Liễu Tiên San thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.
"Thôn Kiến Nam?" Phương Vỹ Huyền nhướng mày.
Đối phương đến tận đó, chứng tỏ tên này đã biết hành tung của anh.
...
Trên đường đến thôn Kiến Nam, Liễu Tiên San nói: "Sát thủ thứ tám được gọi là Siêu nhân Caesar, gã ta đứng thứ 19 trong bảng đen, thực lực rất mạnh..."
"Siêu nhân? Cái tên nghe như phim vậy." Phương Vỹ Huyền nói.
"Nghe nói gã ta được phát triển từ một loại gen trong phòng thí nghiệm... phòng thí nghiệm đó chuyên tiến hành những nghiên cứu bị cấm trên cơ thể con người. Và Caesar là một trong những sản phẩm của phòng thí nghiệm đó, gã ta là một người đã được biến đổi, có sức mạnh phi thường, ban đầu phòng thí nghiệm xác định gã ta chính là kho vũ khí hủy diệt thịt người..." Liễu Tiên San nói.
"Kho vũ khí hủy diệt thịt người? Ghê gớm vậy sao?" Phương Vỹ Huyền nhướng mày.
"Ừm... nếu không ghê gớm như vậy sao gã ta có thể chen chân vào top 20 của bảng đen chứ? Anh phải biết chênh lệch thực lực giữa hai mươi người đứng đầu và hai mươi người tiếp theo trong bảng đen đâu chỉ là một bậc." Liễu Tiên San dừng lại một lát rồi nói: "Hai mươi người đứng đầu bảng đen đều là những sát thủ hoặc lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, mỗi người đều vô cùng nổi tiếng ở nơi họ sinh sống."
Lúc Liễu Tiên San biết Siêu nhân Caesar cũng đến thành phố Giang Hải, muốn ám sát Phương Vỹ Huyền, cô ta đã rất hoảng sợ.
Cô ta còn tưởng hai mươi người đứng đầu bảng đen sẽ không để ý đến khoản tiền thưởng một trăm triệu đô la.
"Theo như cô nói, ngược lại tôi thấy khá thú vị, người xếp đầu trong bảng đen là ai thế?" Phương Vỹ Huyền tò mò hỏi.
"Người xếp đầu bảng đen ấy hả? Đó là một sự tồn tại không thể diễn tả bằng lời... trên bảng xếp hạng, vị trí số 1 trong bảng đen để trống." Liễu Tiên San nói.
"Nói cách khác là không có người đứng đầu bảng đen?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Tất nhiên là có! Nhưng danh tính của người này rất thần bí. Cho tới bây giờ, chưa ai từng nhìn thấy hoặc biết danh tính của người này. Ngay cả bảng đen cũng không thể ghi tên người này vào danh sách..." Liễu Tiên San lẩm bẩm.
"Thần bí vậy sao? Tôi nghĩ chắc là không có người đứng đầu bảng đen thì đúng hơn." Phương Vỹ Huyền cười chế giễu, nói.
"Chắc chắn là có! Mặc dù vị trí số 1 bảng đen không có tên người này nhưng những việc người này làm đều được ghi lại, anh có thể đến xem, từng chuyện gã ta làm đều khiến người ta hoảng sợ..." Liễu Tiên San nói, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người đều sùng bái kẻ mạnh, đặc biệt là Liễu Tiên San, cô ta đặc biệt thích kẻ mạnh lại có chút bí ẩn này.
Không lâu sau, Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San đến thôn Kiến Nam.
Phương Vỹ Huyền đã sống ở đây vài năm, bây giờ toàn bộ thôn sắp bị phá bỏ để xây lại, không còn nhiều hộ gia đình ở đây.
"Nghe nói Caesar có bộ não sánh ngang với máy tính, khả năng cảm thụ chính xác như một bộ máy tinh vi. Thực lực của gã ta không cùng đẳng cấp với bảy sát thủ trước đó, chúng ta tốt nhất nên tiếp cận từ từ..." Sau khi đến thôn Kiến Nam, Liễu Tiên San bắt đầu hạ giọng lúc nói chuyện.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn nghênh ngang đi về phía trước, không hề có ý giữ im lặng.
Liễu Tiên San không có sự lựa chọn nào khác là đi theo anh.
"Caesar chắc là ở trong một căn nhà bỏ hoang trong thôn..." Liễu Tiên San nói.
"Không cần tìm, nếu như Caesar ghê gớm như lời cô nói, gã ta sẽ sớm chủ động tới gặp chúng ta." Phương Vỹ Huyền nói.
Vì vậy, Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San nghênh ngang đi trên đường chính vắng vẻ và tĩnh lặng.
Vì không có nhiều người sống trong thôn, nên đèn đường cũng không bật, chỉ có ánh trăng trải đều trên mặt đất.
Sau khi đi về phía trước tầm hai ba phút, Phương Vỹ Huyền dừng bước.
"Gã ta tới."
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn con hẻm bên cạnh.
Dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn xuất hiện trong ngõ.
"Xác định mục tiêu, Phương Vỹ Huyền." Bóng người chậm rãi đi ra khỏi ngõ, hai mắt đỏ rực nhìn thẳng Phương Vỹ Huyền.
Gã ta cao chừng hai mét, toàn thân phủ một tầng ánh sáng bạc, trông không giống da người chút nào.
Cánh tay gã ta to lớn, đầy cơ bắp, hơn nữa còn rất dài. Gã ta đứng thẳng người, dường như hai tay có thể chống xuống đất, không cân xứng với cơ thể.
"Tao còn chưa đi tìm mày, không ngờ mày lại chủ động tới cửa." Caesar nhìn Phương Vỹ Huyền, hai mắt đỏ rực.
"Gã ta, gã ta chính là Siêu nhân Caesar... giống hệt trong ảnh..." Liễu Tiên San ngơ ngác nhìn người trước mặt, sắc mặt tái đi.
Lúc ánh mắt của Phương Vỹ Huyền và Caesar giao nhau, con ngươi của Caesar cũng chuyển động theo.
Mắt gã ta quét toàn thân Phương Vỹ Huyền.
"Lực chiến 96, hệ số nguy hiểm rất thấp. Dùng lưỡi dao có thể dễ dàng chặt đầu anh ta." Caesar nhìn Phương Vỹ Huyền, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.1
Caesar lại liếc nhìn Liễu Tiên San đứng cạnh Phương Vỹ Huyền.
"Lực chiến 376, hệ số nguy hiểm trung bình. Sau khi phân tích biết được danh tính của người này, đứng thứ 67 trong bảng đen, mật danh Cáo Đỏ. Cô ta mang theo một số vũ khí có sức uy hiếp, ưu tiên xử lý cô ta trước." Hệ thống trong đầu Caesar nói.
Caesar giơ tay phải lên.
"Xoạt!"
Trên lòng bàn tay phải, một lưỡi dao sắc bén đột nhiên dựng đứng lên!
"Ầm ầm ầm!"
Gã ta lao đến, dùng dao chém về phía Liễu Tiên San!
Liễu Tiên San không ngờ mình trở thành mục tiêu chính của Caesar, trong lúc nhất thời, ngây ngốc đứng tại chỗ, không tránh kịp.
"Bang!"
Phương Vỹ Huyền duỗi tay ra, trực tiếp nắm lấy lưỡi dao sắc bén của Caesar.
"Có phải mày đánh nhầm người rồi không? Tao mới là mục tiêu này." Phương Vỹ Huyền nói.
Caesar nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh sáng đỏ cơ học trong mắt gã ta lóe lên.
"Lực chiến của người này chỉ có 96, sao có thể dùng tay bắt được lưỡi dao sắc bén của mình?" Caesar hỏi.
"Hệ thống đang tính toán lại, vui lòng chờ trong giây lát."1
Lưỡi dao sắc bén trong tay Caesar đột nhiên thu lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một lỗ đen!
"Bùm!"
Một ngọn lửa bùng lên, Phương Vỹ Huyền lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.
Liễu Tiên San đứng đó sợ đến mức hét lên, vội vàng chạy sang một bên để trốn.