Nghe thấy lời Phương Vỹ Huyền nói, sắc mặt mọi người xung quanh lại thay đổi lần nữa.
Cậu thanh niên này đang nói gì thế?
Anh muốn dạy bậc thầy thư pháp Thái Thời Châu sao?
Anh có biết mình đang nói gì không vậy? Anh lầm lẫn gì sao?
“Rốt cuộc là con cái nhà ai vậy, nhanh dẫn cậu ta đi đi! Đúng là mất mặt thật!”
“Người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy sao? Không biết trời cao đất dày! Cậu ta nghĩ mình là ai? Dạy thư pháp cho bậc thầy thư pháp? Cậu ta đủ tư cách sao?”
“Nếu tôi mà là đại sư Thái, tôi đã đuổi thằng nhãi này đi từ lâu rồi!”
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao, có không ít người dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc để nhìn Phương Vỹ Huyền.
Tần Lăng Thường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Phương Vỹ Huyền.
Bình thường Phương Vỹ Huyền hay khoác lác trước mặt cô ấy thì thôi đi, cô ấy đã quen tính cách không đáng tin của Phương Vỹ Huyền rồi.
Nhưng hôm nay anh lại gây ra chuyện trước mặt nhiều người như vậy, làm trò ngay trước mặt mọi người và Thái Thời Châu, thế mà anh lại còn khoác lác như thế nữa!
Đây không phải khiến người khác chế giễu mình sao?
“Phương Vỹ Huyền, có phải cậu không ba hoa khoác lác một chút là sẽ chết không?” Tần Lăng Thường nghiến răng, đi đến kề sát vào tai Phương Vỹ Huyền hỏi nhỏ.
Động tác của cô ấy ngược lại chứng tỏ Phương Vỹ Huyền là do cô ấy dẫn đến.
“Thì ra thằng nhóc này lại là người do cô Tần dẫn đến… Chẳng trách không coi ai ra gì, thì ra là đến từ nhà họ Tần ở kinh thành…”
“Đến từ nhà họ Tần thì có sao? Đứng trước nghệ thuật ai cũng đều bình đẳng, ai quan tâm cậu ta đến từ đâu? Dám không tôn trọng đại sư Thái, tôi thấy cách dạy dỗ của nhà họ Tần cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Ôi, đúng là nhà càng quyền quý, cách giáo dục con cháu càng…”
Sau khi xác định Phương Vỹ Huyền là người do Tần Lăng Thường dẫn đến, xung quanh lại vang lên tiếng xì xào bán tán.
Mà Tần Lăng Thường nghe thấy không ít những lời bàn tán này, tức đến mức mặt mày trắng bệch.
“Thanh Trúc à, người bạn này của cô chui từ đâu ra thế? Người có IQ và EQ thấp vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy đó.” Chu Hưng Thịnh đứng bên cạnh Đinh Thanh Trúc, cười châm chọc.
Vốn anh ta còn cho rằng Phương Vỹ Huyền là chướng ngại vật, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, Phương Vỹ Huyền chỉ là một tên thiểu năng trí tuệ, chẳng cần anh ta ra tay.
Đứng trước những lời châm chọc của Chu Hưng Thịnh, sắc mặt Đinh Thanh Trúc rất tệ, nhưng cô ấy không thể nào phản bác. Bởi vì cô ấy cũng không biết tại sao Phương Vỹ Huyền lại nói thế.
Muốn trở nên nổi bật thì cũng phải tìm trường hợp thích hợp chứ!
Đàm luận thư pháp trước mặt Thái Thời Châu chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Năng lực của Phương Vỹ Huyền đúng là rất mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trước mặt người chuyên nghiệp, anh có thể là đối thủ của đại sư Thái Thời Châu sao?
Làm người phải biết khiêm tốn, đây là phẩm chất rất quan trọng.
Nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt Đinh Thanh Trúc lóe lên vẻ thất vọng.
Vừa rồi cô ấy tìm Phương Vỹ Huyền nhờ giúp đỡ là vì cô ấy muốn Phương Vỹ Huyền giúp cô ấy xử lý Chu Hưng Thịnh.
Nhưng bây giờ xem ra Phương Vỹ Huyền vốn không phải người thích hợp.
Có lẽ vì anh quá trẻ, còn chưa đủ ưu tú, suy nghĩ không đủ trưởng thành, vốn không thể nào là đối thủ của Chu Hưng Thịnh.
Ở giữa sảnh, Thái Thời Châu nhìn Phương Vỹ Huyền, nét mặt có ý cười, hỏi: “Cậu trai trẻ… Ý của cậu là, cậu muốn dạy tôi thư pháp sao?”
Phương Vỹ Huyền nhún vai, nói: “Dạy thì thôi, tôi biết ông sẽ không chịu. Tôi chỉ muốn tặng ông một câu thôi.”
“Nhãi ranh, cậu lấy thân phận gì mà tặng cho cha tôi một câu? Cả Giang Nam…” Nét mặt Thái Thời Hạo trở nên âm u, nói.
Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Thái Thời Châu dùng tay ra hiệu ngắt lời.
“Không sao, cha cũng hứng thú muốn xem cậu thanh niên này có thể viết được chữ thế nào.” Thái Thời Châu cười ha hả, nói.
“Đại sư Thái, như vậy thì mất giá quá, đây chỉ là một thằng nhãi con không biết trời cao đất dày là gì, ông cần gì phải nghe theo cậu ta…” Xung quanh cũng có không ít người lên tiếng.
Thái Thời Châu không để ý đến người khác, mà chỉ nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: “Cậu thanh niên, tôi lập tức cho người lấy bộ dụng cụ viết thư pháp ra, hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng.”
Tuy Thái Thời Châu nói rất khiêm tốn, nhưng trong mắt lại ngập tràn kiêu ngạo.
Ông ta vốn không tin một người trẻ tuổi như Phương Vỹ Huyền lại giỏi viết thư pháp được bao nhiêu.
Nguyên nhân ông ta cho Phương Vỹ Huyền cơ hội thể hiện chẳng qua là muốn làm Phương Vỹ Huyền mất mặt trước mặt mọi người thôi.
Rất nhanh, thư ký của Thái Thời Châu cầm bốn món để viết thư pháp ra.
Bút, mực, giấy, nghiên.
Tiêu điểm của cả khán phòng đều đổ dồn lên trên người Phương Vỹ Huyền.
Có không ít người nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, trong mắt ngập tràn châm biếm, coi thường, thậm chí còn cả ganh ghét.
Còn khuôn mặt Tần Lăng Thường lại lạnh như băng, khoanh tay đứng bên cạnh im lặng nhìn Phương Vỹ Huyền.
Chuyện đến nước này, cô ấy cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Cô ấy hy vọng ít nhất Phương Vỹ Huyền sẽ viết ra được chữ cao hơn trình độ của người bình thường, ít nhất như thế sẽ không quá mất mặt.
Phương Vỹ Huyền cầm lấy bút lông rồi chấm nhẹ vào mực nước, sau đó nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng.
Nhìn thấy động tác tùy tiện của Phương Vỹ Huyền, không ít người tỏ vẻ khinh thường, thậm chí khịt mũi coi thường.
Muốn viết được chữ đẹp thì phải cực kỳ chú ý khi chấm mực, không thể chấm quá ít mực, nếu không đầu lông sẽ quá khô, nhưng lại không thể chấm quá nhiều mực, nếu không chữ khi viết sẽ trở nên đục không trong.
Nhìn cách Phương Vỹ Huyền tùy tiện chấm một chút mực rồi viết ngay, anh có thể viết ra được chữ tốt mới là có vấn đề!
Phương Vỹ Huyền không để ý người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tay cầm bút lông múa may trên tờ giấy trắng.
Chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, anh đã ném bút lông lên nghiên mực, nói: “Xong rồi.”
Thái Thời Châu lắc đầu.
Cách cầm bút của Phương Vỹ Huyền không đúng theo quy tắc và phong cách, tốc độ viết chữ lại còn rất nhanh, vốn không thể nào viết ra được chữ đẹp.
Bây giờ ông ta không cần nhìn chữ của Phương Vỹ Huyền cũng biết trình độ của anh ra làm sao.
Tần Lăng Thường cũng vô cùng thất vọng, thầm than một tiếng, suy nghĩ lát nữa nên nói xin lỗi với Thái Thời Châu như thế nào.
Còn chuyện muốn xin một bảng chữ mẫu, e là chỉ có thể từ bỏ.
Dù sao Phương Vỹ Huyền cũng là do cô ấy dẫn đến, Phương Vỹ Huyền vô lễ với Thái Thời Châu như vậy thì Tần Lăng Thường cũng có một phần trách nhiệm.
Phương Vỹ Huyền cầm chữ viết đã viết xong lên, đưa đến trước mặt Thái Thời Châu.
“Mấy chữ này tặng cho ông.” Phương Vỹ Huyền nói.
Thái Thời Châu hơi mỉm cười, lắc đầu, đang định lên tiếng.
Nhưng lúc này, tầm mắt ông ta đảo sang chữ của Phương Vỹ Huyền.
“Chữ này, này…” Nét mặt Thái Thời Châu thay đổi.
Những nét chữ đan xen vào nhau, đậm nhạt rõ ràng, tự do phóng khoáng, mỗi một nét bút đều được tính toán kỹ càng, cực kỳ khí thế.
Quan trọng là trong nét chữ của Phương Vỹ Huyền ẩn chứa khí thế cực mạnh, tuy như ẩn như hiện nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác như sóng dữ quét qua!
Ánh mắt Thái Thời Châu đầy sợ hãi, đột nhiên không thể nói thành lời.
Mấy năm qua ông ta được tâng bốc quá nhiều, vì thế rất chướng mắt tác phẩm của những người khác.
Trong mắt ông ta, ông ta chính là bậc thầy thư pháp đương thời, ở thời này không một ai có kỹ năng thư pháp sánh bằng ông ta!
Nhưng khi nhìn thấy những chữ của Phương Vỹ Huyền, ông ta đã biết, người giỏi hơn người, núi cao hơn núi.
“Đến như sấm gầm, sau đó trở nên yên ả tĩnh lặng như mặt nước.”
Nhìn chữ của Phương Vỹ Huyền, đột nhiên Thái Thời Châu nhớ lại những lời năm đó thầy đã nói với ông ta.
Đây là cảnh giới cao nhất của thư pháp.
Lúc Thái Thời Châu còn trẻ đã từng có một quãng thời gian ở trong trạng thái này, nhưng theo tiếng tăm càng lúc càng lớn, tính cách ông ta càng lúc càng trở nên nóng nảy, cuối cùng không thể nào trở lại trạng thái tĩnh lặng như khi đó.
Bây giờ ông ta… Đã không thể nào viết ra được chữ ẩn chứa khí thế như vậy mà không làm mất đi dáng chữ!
Nhìn thấy ánh mắt của Thái Thời Châu, đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó đi lên xem thử.
Sau khi nhìn thấy chữ trên giấy, nét mặt Thái Thời Hạo thay đổi.
“Trong ao không cá, tôm làm chúa. Trong núi không chủ, khỉ lên làm vua.”
Chẳng phải câu này đang nói hiện tại không có nhà thư pháp xuất sắc, cho nên Thái Thời Châu mới có thể được nhiều người sùng bái như là bậc thần thư pháp sao?
Đây là sự châm chọc đến cỡ nào chứ!
“Cậu!” Thái Thời Hạo nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt căm tức.
Không chỉ anh ta, mà khi mọi người nhìn thấy hai chữ này cũng lập tức phẫn nộ nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Vậy mà thằng nhãi ranh này lại dám viết những chữ này cho đại sư Thái? Cậu ta có ý gì?”
“Thật sự quá ngông cuồng! Cậu ta đang châm chọc đại sư Thái!”
“Tôi cảm thấy nên nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ đuổi cậu ta đi đi!”
Đối mặt với những lời chỉ trích của mọi người, Phương Vỹ Huyền chỉ hơi lắc đầu.
Những người này vốn không quan tâm chữ viết thế nào, họ chỉ nhìn nội dung của chữ.
Lúc này, đột nhiên có người nói: “Tôi, tôi cảm thấy chữ của cậu ta viết có vẻ như rất tốt…”
Đột nhiên có một ý kiến như vậy làm mọi người sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nổ ra những tiếng bàn luận lớn hơn nữa.
“Hừ, cái này mà cũng nói viết rất tốt sao? Trình độ cũng chẳng khác tôi là bao!”
“Có điều chỉ có thể được coi là không xấu! Nhưng sao lại thành tốt được?”
“So với chữ của đại sư Thái thì quả chẳng đáng giá nhắc tới!”
Lúc này, Thái Thời Châu ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: “Cậu thanh niên, thư pháp của cậu… Được học từ ai?”
“Hoàng Tùng Bách. Trước kia khi còn học tập, tôi thường xuyên giao lưu thư pháp với ông ấy, đã được ông ấy dạy dỗ không ít.” Phương Vỹ Huyền trả lời đúng sự thật.