Một quyền của anh dù thế nào cũng dùng bốn, năm phần sức mạnh. Chỉ cần đấm một quyền như vậy đã có thể đấm vỡ đầu yêu thú Lôi Giao cấp tám.
“Không hổ là yêu thú cấp chín.” Hai mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên.
Cả người Thôn Thiên Kình giẫy giụa thật mạnh, muốn hất Phương Vỹ Huyền đứng trên đỉnh đầu xuống.
Nhưng cho dù nó có hất thế nào thì Phương Vỹ Huyền vẫn đứng vững tại chỗ.
“Gào…”
Thôn Thiên Kình hoàn toàn nổi giận, đột nhiên nó vẫy đuôi, chìm xuống biển lần nữa.
“Nếu đã lên, thì đừng hòng trở về.”
Phương Vỹ Huyền đạp lên đầu Thôn Thiên Kình nhảy một phát, nhảy lên trên một cái vây con của Thôn Thiên Kình.
Thôn Thiên Kình vỗ vây thật mạnh, muốn đẩy Phương Vỹ Huyền ra.
Nhưng lúc này, đôi tay Phương Vỹ Huyền đã nắm chặt vây cá, không cho vây cá đong đưa.
Thôn Thiên Kình há cái miệng sâu hoắm rống lên, nhưng không thể đong đưa được cái vây cá này.
Phương Vỹ Huyền nắm lấy giật mạnh lên.
“Ầm!”
Một con Thôn Thiên Kình hoàn chỉnh sống sờ sờ bị Phương Vỹ Huyền lôi ra khỏi biển, ném lên mặt đất!
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang cực lớn, Thôn Thiên Kình nằm trên mặt đất, làm cho cả hòn đảo nhỏ rung bần bật.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt đều sắp lồi ra.
Đây… Đây là sức mạnh khủng bố gì vậy.
Thôn Thiên Kình đã hoàn toàn rời khỏi mặt nước, cuối cùng nó đã cảm thấy hoảng sợ, không ngừng giãy giụa trên mặt đất.
“Bây giờ mày không còn hung dữ như vậy nữa sao?” Trên mặt Phương Vỹ Huyền nở nụ cười, nhún một cái đã nhảy lên đầu Thôn Thiên Kình.
Anh giơ tay phải lên, ngưng tụ một luồng chân khí hồng nhạt, đấm từng cú từng cú lên đỉnh đầu Thôn Thiên Kình.
“Ầm, ầm, ầm…”
Theo từng cú đấm của Phương Vỹ Huyền, cả hòn đảo rung lên theo tiết tấu.
Mọi người đứng ở phía xa nhìn Phương Vỹ Huyền trên đầu Thôn Thiên Kình, giống như nhìn thấy ma, trong mắt họ ngoại trừ ngạc nhiên ra thì còn hoảng sợ.
Đó là con người thật sao?
Trên đời này còn một người khủng khiếp như vậy à?
…
Đánh hết số quyền, đỉnh đầu Thôn Thiên Kình đã bị Phương Vỹ Huyền đánh thủng thành một cái động!
Phương Vỹ Huyền xé rách cửa động này, nhảy xuống.
Trong đầu Thôn Thiên Kình không có não, chỉ có vô số xương cốt rất tinh vi.
Xương cốt này cực kỳ cứng, mà nằm chính giữa đống xương đan xen vào nhau chính là một viên nội đan của yêu thú tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt!
Phương Vỹ Huyền đã cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong viên nội đan yêu thú này.
Thật sự rất mê người.
Trong mắt Phương Vỹ Huyền chỉ có viên nội đan này.
Anh từ từ bước về trước, dùng tay bẻ phần xương trước mặt.
Rất nhanh, anh đã đi tới phía trước viên nội đạn tỏa sáng lấp lánh.
Anh vươn tay chạm vào vào viên nội đan.
“Gào!”
Lúc này, Thôn Thiên Kình đã phát ra tiếng gào rống xưa nay chưa từng có.
Nó đã cảm nhận được mối nguy hiểm cực hạn.
Nội đan của yêu thú tương đương như trái tim con người, đó là thứ quan trọng nhất.
Một khi mất đi nội đan, cũng chính là mất đi mạng sống.
Phương Vỹ Huyền không hề do dự, vươn tay ra nắm nội đan trong tay.
Cả người Thôn Thiên Kình đột nhiên run lên, sau đó hoàn toàn không còn cử động nữa.
Phương Vỹ Huyền nhún chân, đã bay ra khỏi cơ thể Thôn Thiên Kình, đáp xuống đất lần nữa.
Trong tay anh đang cầm một viên nội đan của yêu thú to cỡ quả bóng chuyền, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền không vội nuốt vào, mà nhét nó vào trong túi trữ vật.
Một viên nội đan lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên là không thể nào luyện hóa hoàn toàn, cần phải tìm lúc khác.
Nhìn thi thể to lớn của con Thôn Thiên Kình trước mặt, ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ đảo.
Chẳng trách trên đường lên đảo, anh lại cảm thấy mặt biển quá yên ả, áp suất quá nặng nề.
Hiển nhiên là vì sự tồn tại của con Thôn Thiên Kình này.
Bởi vì sợ hãi Thôn Thiên Kình, cho nên những sinh vật khác vốn chả dám đến gần vùng biển này.
“Không ngờ rằng có thể gặp được yêu thú cấp chín ở khu vực này… Mấy trăm năm trước mình đã làm gì vậy?” Phương Vỹ Huyền gõ dầud, thầm nghĩ.
…
Phương Vỹ Huyền lại về bên cạnh Tần Lăng Thường.
Ở đây lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi và kính phục từ sâu trong nội tâm.
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía Trần Diệc Khang bên cạnh.
Trần Diệc Khang vốn còn đang trong trạng thái mơ hồ, vừa chạm phải ánh mắt lạnh băng của Phương Vỹ Huyền, cả người anh ra run lên, lập tức tỉnh táo lại, hai chân anh ta mềm nhũn, ngã khụy xuống mặt đất.
“Đại… Đại sư Đạo Thiên, xin ông tha cho tôi một đường sống, tôi thật sự không có ý hại ông” Trần Diệc Khang van cầu xin tha.
“Không muốn hại tôi thế mà bắt tôi làm người đầu tiên ra ngoài làm mồi cho Thôn Thiên Kình?” Trong ánh mắt Phương Vỹ Huyền rất lạnh nhạt, nói với giọng thờ ơ.
Đạo nhân Bạch đứng ở Trần Diệc Khang bên cạnh thở dài, bước lên trước một bước rồi quỳ xuống hành lễ với Phương Vỹ Huyền, nói: “Đại sư Đạo Thiên, lúc trước chúng tôi làm vậy chỉ là vì bất đắc dĩ, hy vọng ông rộng lượng tha thứ, có thể tha cho cậu chủ một mạng, dù sao cậu ấy cũng là dòng chính đời thứ ba nhà họ Trần…”
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Tần Lăng Thường đứng bên cạnh, ánh mắt hơi thay đổi, nói: “Muốn giữ mạng cũng được, lấy đồ ra trao đổi đi.”
“Cho dù là đại sư Đạo Thiên muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa, tôi cũng có thể đưa!” Trong mắt Trần Diệc Khang lóe lên tia sáng, nói liên tục.
“Không, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần nham thạch Thiên Đấu trên đảo.” Phương Vỹ Huyền không mặn không nhạt nói.
Nham thạch Thiên Đấu?
Phiến nham thạch Thiên Đấu này chính là tài sản quan trọng nhất nhà họ Trần họ! Giá trị mấy trăm trăm triệu!
Mặc dù nhà họ Trần không thiếu tiền, nhưng giá trị của phiến nham thạch Thiên Đấu này không chỉ có tiền, nó có thể đổi lấy rất nhiều đồ vật, bao gồm ân tình và mặt mũi, nó chính là vật báu vô giá!
Những người ở quanh đó vừa nghe thấy cũng đã sợ ngây người.
Không ngờ tên Đạo Thiên này lại muốn nham thạch Thiên Đấu của hòn đảo nhỏ này, đúng là tham lam quá mà!
Nếu Trần Diệc Khang dám đồng ý, cho dù Đạo Thiên không giết anh ta, thì sau khi trở về, người lớn trong nhà cũng sẽ đánh chết anh ta mất?
Đến cả Tần Lăng Thường cũng nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt khiếp sợ.
Cô ấy không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền vừa mở miệng đã đòi cả hòn đảo nhỏ nham thạch Thiên Đấu!
“Đại, đại sư, chuyện này… E rằng tôi không tự quyết định được.” sắc mặt Trần Diệc Khang tái nhợt, giọng nói run lên.
“Đương nhiên anh có thể từ chối, tôi chỉ cho anh một lựa chọn mà thôi.” Phương Vỹ Huyền nói, rồi giơ một lóng ngón tay với Trần Diệc Khang.
Trên đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Sắc mặt Trần Diệc Khang thay đổi, vội vàng dập đầu, hô: “Đại sư Đạo Thiên! Toàn bộ nham thạch Thiên Đấu và cả hòn đào này đều là của cậu! Cho cậu tất cả! Chỉ cần cậu giữ lại mạng cho tôi!”
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, thu ngón tay lại.
Sau đó, anh nhìn thoáng qua Tần Lăng Thường nói: “Mấy ngày nay trao quyền Đấu Nham giao cho Tần Lăng Thường. Tôi cho anh thời gian một tháng để xử lý chuyện này, nếu đến khi đó còn chưa xử lý tốt, tôi sẽ tự mình đến nhà họ Trần để giúp đỡ mấy người xử lý.”
Trần Diệc Khang luôn miệng đồng ý.
Vì để giữ được mạng, bây giờ anh ta đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể đồng ý.
“Chờ lên đất liền, tôi sẽ lập tức soạn thảo một bản bản dự thảo.” Tần Lăng Thường bổ sung thêm.
Cô ấy biết Trần Diệc Khang không phải người đã nói là sẽ làm, rất có thể anh ta sẽ quỵt nợ, cho nên cô ấy đã nói trước.
…
Một giờ sau, đội cứu hộ trên biển đã đến, mọi người trên đảo bước lên thuyền cứu viện rời khỏi hòn đảo nhỏ.
Nhìn thấy thi thể Thôn Thiên Kình đang nằm trên đảo, cho dù là đội viên đội cứu hộ cũng cảm thấy sợ hãi khiếp vía.
Nhóm người này đã dùng cách gì để giết chết con quái vật này?
Dù nghĩ thế nào thì đây cũng không phải chuyện mà sức người có thể làm được!
…
Trở lại bờ, Tần Lăng Thường lập tức ngồi lên xe riêng của mình.
Cô ấy cần phải nhanh chóng nghĩ ra một bản dự thảo, để Trần Diệc Khang ký tên.
Trên xe còn có một nữ thư ký tên là Tiểu Khương, hai người ngồi đối diện nhau tiến hành thảo luận về bản dự thảo.
Vừa bàn bạc được một nửa, Tần Lăng Thường cảm thấy hơi chóng mặt, cô ấy xoa huyệt Thái Dương rồi mở cửa sổ xe cho thông gió.
Nhưng tình hình cũng không chuyển biến tốt đẹp, cô ấy càng lúc càng thấy đau đầu, dần dần không thể nhìn thấy rõ những chữ trên màn hình notebook.
“Giám đốc, sắc mặt cô hình như không ổn, nếu không nghỉ ngơi một chút đi…” Tiểu Khương nhìn thấy khuôn mặt Tần Lăng Thường trắng bệch, quan tâm hỏi han.
Tần Lăng Thường nhíu chặt mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cô ấy trợn mắt, rồi ngất xỉu.
Tiểu Khương sợ đến mức hét lên, vội vàng gọi: “Giám đốc ngất rồi!”
…
Phương Vỹ Huyền quay lại xe, nhìn Tần Lăng Thường té xỉu, ánh mắt anh trở nên nặng nề.
Lúc này khuôn mặt Tần Lăng Thường tái nhợt như tờ giấy, đôi môi dần dần chuyển sang màu đen.
Trúng độc?
Phương Vỹ Huyền nắm cổ tay Tần Lăng Thường, muốn để chân khí truyền vào trong cơ thể Tần Lăng Thường, dò xét tình huống trong cơ thể của cô.
Nhưng khi anh rót chân khí vào trong cơ thể Tần Lăng Thường, thì Tần Lăng Thường lại “phụt” ra một ngụm máu tươi.
Kinh mạch Tần Lăng Thường đã bị phong bế!
Sắc mặt Phương Vỹ Huyền hơi thay đổi, tình hình đã trở nên khó giải quyết.
Hiển nhiên rằng độc trong người Tần Lăng Thường không phải loại bình thường, rất có khả năng đó là cổ độc!
“Bị người khác bỏ độc lúc nào?” Nét mặt Phương Vỹ Huyền trở nên nặng trĩu, cẩn thận nhớ lại từng chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nhóm người Trần Diệc Khang sao? Không thể nào là họ, họ không có động cơ, cũng không có thủ đoạn này…
Nếu vậy, Tần Lăng Thường đã làm gì, gặp qua những ai…
Đột nhiên Phương Vỹ Huyền nhớ lại, lúc ở trên boong tàu, hình như Tần Lăng Thường có uống một ly nước sôi để nguội!
Chẳng lẽ là ly nước sôi để nguội kia?
Lúc ấy, hình như có một người phục vụ nói vài câu với Tần Lăng Thường.