Cô ấy đã nhìn thấy bản lĩnh của Phương Vỹ Huyền, trong mắt cô ấy, Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không phải là một học sinh, mà là một cường giả không có gì không làm được.
Con người luôn tôn sùng kẻ mạnh.
“Nếu phải giao thân thể trong sạch của mình cho người kia, chẳng bằng...”
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Đinh Thanh Trúc trở nên kiên định, cô ấy đứng lên.
“Phương Vỹ Huyền, tối nay... Em ở lại với tôi được không?” Khuôn mặt của Đinh Thanh Trúc ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp gợn nước, giọng nói quyến rũ.
Phương Vỹ Huyền nhìn Đinh Thanh Trúc ở trước mặt, khẽ nhíu mày.
“Cô Đinh, cô uống say rồi.”
“Tôi không say, tôi biết mình đang làm gì.” Đinh Thanh Trúc nói, sau đó đi về phía Phương Vỹ Huyền.
Cô ấy khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt quyến rũ, vô cùng hấp dẫn.
Nhưng khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn không thay đổi.
Mặc dù khuôn mặt và dáng người của Đinh Thanh Trúc không tệ, nhưng so với nhan sắc của Liễu Tiên San thì cô ấy vẫn còn kém xa.
Nhưng ngay cả chiêu dụ dỗ của Liễu Tiên San cũng không có tác dụng gì với anh, huống chi là Đinh Thanh Trúc?
Phương Vỹ Huyền giơ tay phải lên, ngón trỏ khẽ chạm lên trán của Đinh Thanh Trúc.
Tia sáng trắng lóe lên, Đinh Thanh Trúc vốn đang có tâm trạng bất ổn lập tức cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Phương Vỹ Huyền đỡ cô ấy lên ghế sofa, sau đó rời khỏi nhà của Đinh Thanh Trúc.
“Người phụ nữ này có thể rước nhiều phiền phức, phải cố gắng tránh càng xa càng tốt.” Phương Vỹ Huyền nghĩ.
...
Khi Phương Vỹ Huyền về đến nhà đã là một giờ sáng.
Nhưng buổi chiều anh ngủ khá nhiều, hiện tại cũng không buồn ngủ.
Thế là anh lấy chiếc hộp gỗ chứa nội đan của yêu thú ra.
Vừa mở hộp gỗ ra lập tức có thể nhìn thấy hai mươi ba viên nội đan được đặt bên trong, có thể cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong đó.
“Tên Tần Hải Minh này đúng là nhà giàu làm ăn lớn, có thể cho mình mười mấy viên nội đan của yêu thú. Trong tay gã Ô Hạc Đức này lại có nhiều như vậy... Gã ta lấy ở đâu ra?” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền cảm thấy khó hiểu, vậy mà anh lại quên hỏi Ô Hạc Đức vấn đề quan trọng này.
Nhưng mà tu vi của Ô Hạc Đức đã bị phế, bản thân gã ta cũng bị thương nặng, hẳn là vẫn chưa đi xa.
Sáng mai để Lệ Trúc Hiên dẫn gã ta đến đây hỏi lại một lần nữa là được rồi.
Nghĩ vậy, Phương Vỹ Huyền bắt đầu nuốt nội đan của yêu thú.
Cấp bậc của mấy viên nội đan này không cao, hầu hết đều là cấp hai và cấp ba, chỉ có hai viên cấp bốn.
Đầu tiên Phương Vỹ Huyền nuốt hai viên nội đan cấp bốn.
Nội đan bên trong cơ thể được luyện hóa, phát ra từng luồng linh lực, tất cả đều được đan điền của Phương Vỹ Huyền hấp thu.
Đan điền của Phương Vỹ Huyền giống như một đại dương vô tận, bên trong tràn đầy linh khí thuần khiết.
Sức chứa của đan điền quá lớn, đó là lý do chủ yếu khiến Phương Vỹ Huyền mãi không thể đạt Trúc Cơ.
Dung lượng đan điền của người thường đều có hạn, hầu hết người tu luyện đến tầng thứ mười hai của Luyện Khí Kỳ, linh khí trong đan điền của họ đã đạt đến trạng thái dồi dào, không có cách nào hấp thụ thêm linh khí nữa, từ đó đột phá đến Trúc Cơ Kỳ.
Mà đan điền của Phương Vỹ Huyền vĩnh viễn không đạt đến trạng thái dồi dào, dù linh khí có nhiều như thế nào cũng có thể hấp thu vào, điều này cũng dẫn đến việc Phương Vỹ Huyền mãi vẫn không có cách nào đạt Trúc Cơ.
Chẳng bao lâu, Phương Vỹ Huyền đã luyện hóa hết hai mươi ba viên nội đan của yêu thú.
Sau khi luyện hóa xong, tu vi của anh đã đột phá đến tầng thứ 9860 của Luyện Khí Kỳ.
Còn thiếu một trăm bốn mươi tầng.
Đôi mắt của Phương Vỹ Huyền trở nên đỏ rực, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Anh thực sự rất muốn biết cơ thể của mình sẽ có những thay đổi gì sau khi đạt đến tầng mười nghìn của Luyện Khí Kỳ.
Mặc dù linh khí trong đan điền của anh vẫn chưa đạt đến trạng thái dồi dào, nhưng gần đây anh có thể cảm nhận được bên trong đan điền của mình đã có phần bão hòa.
Anh có linh cảm, chỉ cần đột phá mười nghìn tầng của Luyện Khí Kỳ, nhất định anh sẽ đạt tới một cảnh giới mới!
Phương Vỹ Huyền cũng không biết cảnh giới này có phải là Trúc Cơ Kỳ hay không, mà bản thân anh cũng không có bất kỳ manh mối nào.
Dù sao từ trước tới nay, người có thể tu luyện Luyện Khí Kỳ năm nghìn năm cũng chỉ có một mình anh mà thôi!
Nhưng bất kể là cảnh giới nào, chỉ cần không phải Luyện Khí Kỳ là được rồi.
Trên đời này, chỉ có ông trời mới biết Phương Vỹ Huyền hận cảnh giới Luyện Khí Kỳ này đến mức nào!
Bởi vì cảnh giới này đã ngăn cản anh gần năm nghìn năm!
“Một trăm bốn mươi tầng, vẫn phải tăng tốc độ... Nhất định phải tìm cách thu thập nhiều viên nội đan của yêu thú hơn, hấp thụ tu vi của những tu sĩ Trúc Cơ kia nhiều hơn...” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền lóe lên, tâm trạng vô cùng kích động.
Anh chợt nhớ đến Cổ Úy Sênh, cái tên được gọi là tông sư chi tôn này đã tuyên chiến với anh trước mặt mọi người.
Cổ Úy Sênh hiện đang bế quan, cố gắng đột phá đến cảnh giới Võ Tôn, tương đương với Kết Đan Kỳ...
Kết Đan Kỳ, trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra một viên Kim Đan, linh khí chứa đựng trong đó... E rằng sẽ tương đương với một viên nội đan của yêu thú cấp chín.
“Cổ Úy Sênh, ông nhất định phải cố gắng bế quan, nhất định phải thành công đột phá đến Kết Đan Kỳ! Tôi chỉ có thể trông cậy vào viên Kim Đa kia của ông...” Phương Vỹ Huyền thầm nhủ trong lòng.
...
Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi sáng Phương Vỹ Huyền thức dậy, sau đó chạy bộ.
Trên vỉa hè bên cạnh Lệ Giang, Phương Vỹ Huyền chạy bộ một cách chậm rãi.
Đang chạy thì anh phát hiện một cô gái đội mũ lưỡi trai màu hồng, mặc đồ thể thao đang ngồi trên ghế đá phía trước.
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua khuôn mặt của người này, chính là Hạ Vi Vãn vẫn luôn tìm anh gây sự suốt hai ngày nay.
Cuối tuần cũng không thể yên tĩnh một chút sao?
Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, giả vờ như không nhìn thấy cô ta, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng anh giả vờ không nhìn thấy Hạ Vi Vãn, còn Hạ Vi Vãn vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh.
“Bạn Phương Vỹ Huyền!” Hạ Vi Vãn vui mừng đứng lên.
Phương Vỹ Huyền giả vờ không nghe thấy, tiếp tục chạy về phía trước.
Hạ Vi Vãn hơi sững sờ, cắn môi hồng, chạy theo.
“Bạn Phương Vỹ Huyền, tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cậu, chuyện xảy ra hai ngày trước là lỗi của tôi, tôi đã hiểu lầm cậu.” Hạ Vi Vãn chạy bên cạnh Phương Vỹ Huyền,vừa chạy vừa nói.
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn Hạ Vi Vãn rồi nói: “Cho nên? Cô còn có việc gì không?”
“Để xin lỗi... Tôi, tôi muốn mời cậu đến nhà tôi ăn một bữa cơm.” Khuôn mặt của Hạ Vi Vãn hơi đỏ lên, khẽ nói.
Đây là lần đầu tiên cô ta mời một chàng trai về nhà nên cô ta rất ngại ngùng.
Nếu không phải do ông nội yêu cầu, có lẽ cả đời này cô ta sẽ không bao giờ nói ra câu nào như vậy.
“Ăn cơm?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Hạ Vi Vãn, ánh mắt hơi nheo lại.
Mới hôm qua cô ta còn dẫn theo Hoàng Hi Hưng tới, muốn dạy cho Phương Vỹ Huyền một bài học.
Sao tự nhiên hôm nay lại xin lỗi, còn mời đến ăn cơm nữa?
Xét từ biểu hiện và ánh mắt của Hạ Vi Vãn, rõ ràng là có người yêu cầu cô ta làm như vậy.
“Không cần thiết phải vòng vo làm gì, chắc là ông nội của cô muốn gặp tôi có phải không?” Phương Vỹ Huyền cười nhạt, nói.
Sắc mặt của Hạ Vi Vãn hơi thay đổi, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Ừ, là ông nội của tôi muốn gặp cậu.”
“Mời cô quay về cho, tôi không có hứng thú đến gặp ông ấy.” Phương Vỹ Huyền nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tư Không, Phương Vỹ Huyền có thể nhìn ra có lẽ Hạ Tư Không là một nhân vật cấp cao trong quân đội.
Về phần quân đội, Phương Vỹ Huyền không muốn có tiếp xúc.
Bởi vì nếu làm quen với bọn họ, có thể thân phận của Phương Vỹ Huyền sẽ lưu lại hồ sơ ở Hoa Hạ, điều này sẽ khiến anh gặp rắc rối.
Thấy Phương Vỹ Huyền từ chối dứt khoát như vậy, Hạ Vi Vãn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Là cô chủ của nhà họ Hạ, đây là lần đầu tiên cô ta mời người khác về nhà ăn cơm, vậy mà cô ta lại bị từ chối không chút do dự!
Đối với cô ta mà nói, đây quả thật là một sự sỉ nhục!
“Cậu, sao cậu có thể như vậy...” Hạ Vi Vãn tức giận nói.
“Tôi thế nào? Chẳng lẽ tôi nhất định phải gặp ông nội của cô sao?” Phương Vỹ Huyền cau mày nói.
Sau khi nói xong, Phương Vỹ Huyền tăng tốc chạy, lập tức kéo rộng khoảng cách với Hạ Vi Vãn.
Hạ Vi Vãn sửng sờ, nghiến răng chạy theo.
“Phương Vỹ Huyền, ông nội của tôi muốn gặp cậu, thực sự có việc muốn bàn với cậu, cậu...” Hạ Vi Vãn đuổi theo sau, tiếp tục nói.
Nhưng cô ta vừa mới bắt kịp thì Phương Vỹ Huyền lại tăng tốc, lại một lần nữa mở rộng khoảng cách.
Cái tên này!
Khuôn mặt của Hạ Vi Vãn đỏ bừng vì tức giận, cô ta vận chuyển chân khí trong cơ thể, chạy về phía Phương Vỹ Huyền.
Dù sao cô ta cũng là một võ giả Tiên Thiên tầng chín, thể chất của cô ta mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.
Nhưng cô ta đã tăng tốc độ đến giới hạn, nhưng vẫn không thể đuổi kịp Phương Vỹ Huyền, ngược lại còn bị Phương Vỹ Huyền kéo rộng khoảng cách hơn, cho đến khi không nhìn thấy người đâu nữa.
Hạ Vi Vãn dừng lại, chống đầu gối thở dốc, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi.
“Tên khốn kiếp này!”
Hạ Vi Vãn vừa tức giận vừa khó chịu, giậm chân một cái.
...
Sau khi chạy bộ xong, Phương Vỹ Huyền về nhà, ăn sáng xong cũng đã mười giờ sáng.
Anh gọi cho Lệ Trúc Hiên, bảo cô ấy dẫn Ô Hạc Đức đến gặp anh.
“Gã ta đã chạy trốn rồi... Hôm qua bên phía nhà họ Kim muốn đưa gã ta đến đồn cảnh sát, nhưng gã ta lấy cớ muốn đi vệ sinh, sau đó không thấy đâu nữa.” Lệ Trúc Hiên nói.
Chạy trốn?
Tu vi của Ô Hạc Đức đã bị phế, lại bị Phương Vỹ Huyền đánh bị thương nặng, túi trữ vật của gã ta cũng đã bị lấy đi, làm sao gã chạy trốn được?
“Cậu Phương, tôi sẽ phái đàn em đi tìm người này, sau khi tìm được sẽ lập tức đưa gã ta đến gặp cậu.” Lệ Trúc Hiên nói.