Cách một tầng quần áo mỏng manh, cảm xúc ngang eo thật rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp mềm mại, cùng lông vũ gãy ngứa trên cơ thể giống nhau, hắn thân thể căng thẳng, hai tay không khỏi dùng thêm chút lực.
Tiết Nghiên Tuệ bả vai đau xót, kinh ngạc hồi thần, cuống quít thu hồi hai tay.
Trong nội tâm vẫn còn suy nghĩ lung tung, quả nhiên rất nhỏ, cùng với nàng không sai biệt lắm,ngoại trừ xúc cảm hoàn toàn khác nhau.
“Trẫm đối với nữ sắc không có hứng thú, Tiết thị ngươi không nên hao tốn tâm tư.”
Hoàng đế yết hầu lăn mấy vòng, lạnh buốt thanh âm.
Vừa nói vừa lui về sau một bước, kéo dãn khoảng cách cùng nàng.
Tiết Nghiên Tuệ xấu hổ muốn thét lên, nàng chẳng qua là đầu bị rút gân nên hiếu kỳ có được không hả?
Nhưng mà ánh mắt hoàng đế nói cho nàng biết, hắn cực kỳ không tin tưởng.
“Bệ hạ yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu, ta... Nô tỳ có thể thề với trời.” Tiết Nghiên Tuệ cắn răng, quả thật xấu hổ chết người ta rồi.
Hắn chẳng những không có yên tâm, ngược lại có cảm giác sốt ruột, cái cảm xúc mềm mại như bông kia tựa hồ còn lưu luyến trên lưng, lạnh lùng hừ một tiếng, “Tốt.”
Tiết Nghiên Tuệ chìm đắm trong xấu hổ xen lẫn hối hận, lấy ra la khăn trùm lên mặt, nàng sẽ dùng hành động thực tế chứng minh, nàng đối hắn tuyệt đối không có lòng mơ tưởng.
Hàn Đạo Huy vừa tiến đến, trực giác báo hiệu không tốt, chỉ thấy bệ hạ hai tay nắm đai lưng, lông mày nhíu chặt, thần sắc bất định.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, quăng cho tiểu hoạn quan phía sau một ánh nhìn lăng lệ ác liệt, im lặng cảnh cáo, nhớ cẩn thận đáp lời, chớ đổ thêm dầu vào lửa.
Trương Vân Toàn khẩn trương đến mức nín thở.
“Bệ hạ, quý phi nương nương, thuốc đã chuẩn bị xong.”
Hàn Đạo Huy tiến lên phía trước bẩm báo.
“Nhanh một chút mang tới đây.”Tiết Nghiên Tuệ ló mặt ra khỏi khăn, không thể chờ đợi được uống thuốc, dạ dày thực sự rất đau, cũng có chút lòng muốn nhanh đem chuyện tình xấu hổ vừa rồi triệt để giấu đi.
Tiểu hoạn quan sau lưng Hàn Đạo Huy bưng khay lên phía trước, trên mâm tròn đường kính gần một thước ở bên trên,một chén thuốc đang bốc lên khói trắng nghi ngút, những địa phương khác chất đầy đài sen xanh biến, hắc bàn lục đài sen, không đề cập có bao nhiêu bắt mắt.
Trương Vân Toàn vừa bị Hàn Đạo Huy một phen bức cung, suýt nữa khóc lên,bóng ma tâm lí vẫn còn đó, vội vàng nhỏ giọng giải thích, “Ngự y dặn dò trước khi uống thuốc phải dùng bữa, nương nương bị chấn kinh, khẩu vị hoàn toàn biến đổi, chỉ có những thứ hạt sen này mới có khẩu vị, nô tài lúc này đây mới đen hạt sen tới.”
“Nương nương yên tâm, thuốc này là nô tài canh chừng cẩn thận.”
Hắn cũng không muốn tại trước mặt bệ hạ,đem những đài sen gây sóng gió này lên, thật sự là không có biện pháp a...
“Khẩu vị hoàn toàn biến đổi?” Hoàng đế khiêu mi hỏi
Tiết Nghiên Tuệ lau tay, xé mở lớp da đài sen, đem một đám hột sen mập mạp lôi ra, vẻ mặt đau khổ, “ Cái tật xấu này cũng rất lâu rồi không có xuất hiện qua, nô tì thật là đói bụng a.”
Biết hắn muốn hỏi lý do, nàng liền vươn ngón trỏ đặt ngoài miệng thở dài, mang theo cảm giác không tự chủ được muốn làm nũng, “Bệ hạ, để nô tì uống thuốc xong rồi giải thích có được không?”
Trương Vân Toàn bị dọa đến hai chân mềm nhũn, Hàn Đạo Huy sửng sốt trong chớp mắt, vội vàng nhìn về phía hoàng đế.
Bệ hạ lại thực sự không hỏi.
Một cái đài sen có khoảng hai mươi mấy hạt, bên ngoài bao bọc bởi lớp vỏ xanh bóng loáng, cắt tầng vỏ này ra, mới là thịt sen trắng trắng mập mập, lại tách thành hai nửa, bỏ đi tâm sen, mới có thể bỏ vào miệng.
Nàng lột được mấy hạt, liền biết ăn cái này có chút tốn thời gian, Tiết Nghiên Tuệ ăn xong một cái đài sen, cảm thấy quá hao tốn công sức, thôi không ăn nữa, bưng lên chén thuốc đã nguội được một nửa, ngửa đầu, một hơi uống sạch.
Thuốc quả thực đắng, nuốt xuống cổ họng còn mang theo vị chát, vô cùng khó nuốt, mặt nàng đã nhăn thành cái bánh bao, lại không có mứt qua hỏa đè xuống, lập tức luống cuống tay chân lột thêm vài hạt sen.
Ăn liền bốn năm cái, mới đưa mùi lạ trong miệng áp chế xuống, Tiết Nghiên Tuệ thở một hơi nhẹ nhõm, lại chậm rãi từ tốn lột hạt sen.
“Nói đi.” Hoàng đế cầm cái đài sen vuốt vuốt.
Hắn vẫn còn cắn chặt không buông a, Tiết Nghiên Tuệ buông hạt sen, chịu đựng khó chịu, đem việc buổi sáng nàng bị ám ảnh ăn uống nói ra một lần.
“Hàn Đạo Huy, người xuống, bắt tay lại tra một lần nữa Ngự Thiện Phòng cho trẫm.”
Tiết Nghiên Tuệ kinh ngạc, nàng mặc dù không chịu để người khác khi dễ, nhưng cũng không muốn khi dễ người khác, nếu những người đã được phóng xuất, chứng tỏ cũng là người vô tội, không thể vì suy đoán vô căn cứ của nàng, bị thẩm vấn thêm lần nữa.
“Bệ hạ, nô tì chẳng qua là do bệnh cũ tái phát, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi.” Tiết Nghiên Tuệ đáp
Hắn vốn là một người tâm tư tinh tế, vừa rồi nàng vô cùng lo lắng lột hạt sen, tiểu hoạn quan hầu hạ bên người cũng không dám tiến lên hỗ trợ, xem ra cũng không bị người ngoài động tay động chân.
“Như thế thì không cần tra xét nữa, các ngươi lui xuống đi.”
Hoàng thượng mở miệng, Hàn Đạo Huy liếc mắt ra hiệu, Trương Vân Toàn liền theo hắn lui ra.
Hắn lại bỗng nhiên cười cười, bàn tay đưa đến trước mặt Tiết Nghiên Tuệ, lòng bàn tay chứa một số hạt sen trắng nõn, “ Trẫm vừa mới lột xong.”
Hàn Đạo Huy vừa bước chân tới cửa điện nghe được, nhịn không được nghiêng đầu thấy bộ dáng tươi cười của hoàng đế, hứng thú dạt dào, nhoẻn miệng cười giảo hoạt, từ khi tiên hoàng băng hà, thời điểm bệ hạ còn nhỏ, hắn cũng chưa từng thấy qua người cười. Hốc mắt đột nhiên có chút ướt át, hắn cảm thấy Tiết Quý Phi đột nhiên đại biến tính tình cũng không hẳn là không tốt, nàng có thể làm cho bệ hạ cười được như vậy, dù cho có là yêu phi, hắn cũng sẽ giúp đỡ nàng.
Tiết Nghiên Tuệ nhìn nhìn hạt sen trong lòng bàn tay hoàng đế, lại xem ánh mắt đang mỉm cười của hắn, đây là cố ý làm khó dễ nàng ư?
“Nô tì tạ bệ hạ.”
Nàng cũng cười, thả xuống tầm mắt, ánh mắt ngưng tại trên tay hoàng đế, bàn tay to lớn, các ngón tay thon dài, sạch sẽ nhìn thật đẹp mắt. Nàng vươn hai ngón tay phải ra, chậm rãi đưa tới lòng bàn tay hoàng đế, đầu ngón tay bất cẩn hơi chệch hướng, tại lòng bàn tay hắn chạm nhẹ một phát, như có như không.
Hoàng đế ánh mắt ngưng tụ, tươi cười thoáng chốc tiêu tán, mạnh mẽ rút tay trở về, “Trẫm chẳng qua là cho ngươi nhìn một cái, cũng chưa nói cho ngươi.”
Nàng nhìn hắn, lộ ra thần sắc ủy khuất.
Hắn ta lại điềm nhiên như không có việc gì đem những hạt sen kia bỏ vào trong miệng, nhai hai cái, một cổ đắng chát vỡ òa trong miệng, hắn vậy mà quên chưa lấy tâm sen.
Tiết Nghiên Tuệ cúi đầu cười vụng trộm.
“Đắng sao?” Hoàng đế có chút ngạc nhiên, nhưng không có nhíu mày, ngược lại càng kỹ càng thưởng thức, đúng là đắng thật, nhưng lại không giống như những loại thuốc đắng kia, là nhẹ nhàng khoan khoái mà đắng.
Từ khi bệnh nặng đến nay, đầu lưỡi của hắn ngày càng trì độn, ngọt bùi cay đắng mặn đủ loại tư vị đều phải tăng lên gấp bội hắn mới có thể cảm nhận được. Vì để che giấu bệnh tình, đồ ăn đều phải làm giống như thường ngày, ngoại trừ thuốc đắng vào miệng, những đồ vật khác tựa hồ đều không nếm được mùi vị, đột nhiên nếm được vị đắng nhẹ của hạt sen, cũng có thể để hắn ăn đủ nghiện.
Tiết Nghiên Tuệ xem đến ngây người, nhìn hắn ta một hạt lại một hạt sen bỏ vào miệng mà không bóc tâm sen. Nàng nhìn đến trắng cả mắt, hắn lại bình thản đáp:
“Tâm sen tác dụng thanh hỏa, lợi cơ thể.”
Tiết Nghiên Tuệ vội vàng khoát tay, hoàng đế lạ tiếp lời:”Ngươi hiện tại đã vô sự rồi, có thể lui xuống.”
Nàng thân không nhúc nhích, cười ngọt ngào: “Nô tì còn có một chuyện.” Ánh mắt lại liếc qua dưới chân hoàng đế, “Những thứ như sen này bệ hạ người cũng muốn ăn, có phải hay không cũng nên nói cho Thái hậu nương nương chỗ đó...”
Đem nồi cõng cho hoàng thượng, Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng bỏ chạy, “Nô tì xin phép cáo lui”.
Nhìn bóng dáng đỏ chói mắt như một ngọn lửa vụt bay ra ngoài, hoàng đế trầm thấp cười khiển trách hai chữ, “Lớn mật.”
Tiết Nghiên Tuệ chạy đến hành lang, dựa vào cây cột ha ha cười một hồi, hắn nhẫn nại cũng vượt quá dự liệu của nàng nha.
“Quý phi nương nương?”
“Khục, Hàn Công Công.” Tiết Nghiên Tuệ ngưng cười, thu liễm sắc mặt.
Hàn Đạo Huy phản phất như không nhìn thấy, vẻ mặt nghiêm trọng, “Nương nương người còn đang mang bệnh, sao lại bỏ ra đây?”
“A, bổn cung vừa uống thuốc, cảm thấy đã tốt hơn rồi.” Nàng đương nhiên không thể mở miệng nói là hắn đuổi ta đi, “Không tiện quấy rầy bệ hạ nghĩ ngơi.”
“Nương nương là muốn quay về Thừa Gia Điện?” Hàn Đạo Huy khom mình hành lễ, “Để nô tài đưa tiễn nương nương.”
Tiết Nghiên Tuệ nghiên mình né tránh, vị này được hoàng thượng vô cùng trọng dụng, ngọc tỉ, binh phù đều có thể chưởng quản, không đơn thuần chỉ là được sủng ái. Mà bệ hạ cũng chính miệng nói hắn không có hứng thú đối với nữ sắc, có một chút chuyện có lẽ cũng không phải chỉ là đồn đãi, người này chỉ có thể là bằng hữu, không thể gây thù chuốc oán.
Sau lưng Hàn Đạo Huy là hai hàng hoạn quan thật dài còn mang theo hộp cơm, nguyên là thức ăn buổi trưa nay, Tiết Nghiên Tuệ khéo léo từ chối: “Không thể để Hàn Công Công nhọc lòng.”
“Những đồ ăn này không hợp khẩu vị của nương nương ư? “ Hàn Đạo Huy ân cần hỏi thăm.
Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày.
“Nô tài nghe Trương Vân Toàn nói nương nương bị mất khẩu vị, tiếp tục như vậy người làm sao có thể chịu nổi?” Hắn lại sâu kín thở dài, “Bất quá, nô tài hiện tại đúng là có một cái biện pháp.”
Tiết Nghiên Tuệ khiêu mi, “Công công mời nói.”
“Thức ăn của bệ hạ trong cung đều được phục dụng riêng, mỗi một bước đều có người đi theo giám sát. Mỗi lần ba đầu bếp cùng nấu, phân biệt một người xem lửa, một người thái thịt, một người nêm nếm, ba người tự giám sát lẫn nhau. Mỗi một loại rau, sử dụng nguyên liệu nấu ăn gì đều phải cẩn thận ghi chép, nếu xảy ra chuyện không may, ba người toàn bộ đều bị trách tội. Hàn Đạo Huy tiếp tục cười, “Nương nương đã thấy yên lòng hay chưa?”
Nàng đương nhiên là yên tâm rồi, canh phòng chặt chẽ không sơ hở như vậy, ai có thể lộng tay trong đồ ăn của hoàng đế bệ hạ, cái ý kiến này xem ra không tồi.
“Đa tạ công công nhắc nhở, bổn cung sẽ phái người qua Ngự Thiện Phòng thông báo, cứ y theo phương thức này mà làm.”
Hàn Đạo Huy khóe miệng co quắp, “Nương nương, biện pháp này không thể tùy ý bắt chước, chỉ nói qua sơ gạo và mì, ngài vô pháp nhìn chằm chằm từng thứ được, Ngự Thiện Phòng không đủ nhân lực, không có người giám sát, ngài dám cam đoan bên trong không có vấn đề sao.?”
Đã vô dụng ngươi còn lấy ra hiến kế?
“Nương nương người hà tất xá cận cầu viễn (bỏ gần tìm xa) đâu?”. Hàn Đạo Huy ho khan, “Đồ ăn bệ hạ có thể phục dụng, thêm nương nương một người cũng không thành vấn đề.”
“Tiết Nghiên Tuệ sợ hắn không hiểu rõ, bổ sung thêm “Hậu cung của bệ hạ không chỉ có mình bổn cung, toàn cung đều phục dụng vậy hẳn là không đủ rồi.”
Hàn Công Công bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ân điển này của bệ hạ cũng chỉ có thể dành riêng cho một mình nương nương ngài thôi.”
“Bệ hạ tính tình lãnh đạm, kính xin nương nương chịu khổ một chút, mềm nhẹ khuyên nhủ, ở bên cạnh chăm sóc cho bệ hạ, như vậy là tốt rồi.”
Nghe hắn vẻ mặt oai hùng biện giải, nàng bổng dưng hốt hoảng.