Trần Kính Tông nói "lời độc ác" xong lại nằm xuống.
Nếu Hoa Dương có thể nhẫn tâm để hắn ngủ dưới đất cả mùa đông, vừa rồi cũng sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện với hắn.
Biết Trần Kính Tông vẫn chờ nàng chủ động bảo hắn dọn về trên giường, Hoa Dương khăng khăng không theo ý hắn: "Chàng ngủ trên giường nhỏ ở gian phụ đi, như vậy phụ thân mẫu thân cũng sẽ không hiểu lầm ta đối xử hà khắc với chàng, vừa có thể chứng minh chàng không phải là kẻ bị sắc dục làm mờ mắt."
Trần Kính Tông: "Quá xa, phải ở dưới mí mắt nàng mới có thể chứng minh được."
Hoa Dương: "Buổi tối mí mắt ta cũng phải nhắm lại, nói không chừng chàng sẽ thừa dịp ta ngủ say len lén chạy ra ngoài, nói cách khác, chàng làm thế nào cũng không chứng minh được."
Trần Kính Tông yên lặng.
Hoa Dương cười thầm, xem hắn còn có thể đáp lời như thế nào.
Qua một lúc lâu, nàng nghe thấy Trần Kính Tông đứng lên, đi ra khỏi giường bạt bộ, bởi vì Hoa Dương quay mặt vào bên trong giường, cũng không biết Trần Kính Tông đang làm gì nhưng tiếng bước chân cũng không đi ra cửa.
Rất nhanh Trần Kính Tông đã trở lại, đột nhiên vén chăn chỗ chân Hoa Dương lên.
Hoa Dương theo bản năng muốn co chân lên, mắt cá chân bên phải lại bị Trần Kính Tông nắm lấy, ngay sau đó bị quấn thứ gì đó lên.
Hoa Dương: "Chàng làm gì vậy?"
Trần Kính Tông: "Ta buộc chân chúng ta lại với nhau, như vậy nếu nửa đêm ta muốn chạy đi nàng nhất định sẽ biết."
Hoa Dương:...
Trần Kính Tông: "Đúng rồi, nàng ngủ quá say, ta lén cởi ra nàng cũng không phát hiện ra được, còn phải thêm mấy thứ nữa."
Nói xong hắn sờ bên gối Hoa Dương, tìm được cái chuông nàng dùng để sai sử bọn nha hoàn, xuyên vào khuyên cài trên đai lưng.
Hoa Dương không muốn để hắn xằng bậy, không ngừng rụt chân lại né tránh.
Chuông vàng theo động tác của nàng vang lên, từng tiếng vang lên liên tục trên chiếc giường trong bóng đêm có vẻ hơi mập mờ.
Bốn đại nha hoàn ở bên ngoài, nhìn nhau, Triều Nguyệt lá gan lớn nhất, thử hỏi dò: "Công chúa muốn chúng ta vào hầu hạ?"
Trần Kính Tông giống như không nghe thấy, hai tay dùng lực, hoàn toàn trói chặt chân hai người vào nhau, chỉ cần Hoa Dương không giãy sẽ không đến mức siết chặt chân nàng.
Hoa Dương nghe thấy tiếng Triêu Nguyệt thì bất động, lại nhìn Trần Kính Tông đã nằm xuống bên cạnh nàng, Hoa Dương mím môi, cất giọng nói: "Đều lui ra đi, tối nay không cần gác đêm."
Bốn đại nha hoàn lập tức hiểu ra, Công chúa và Phò mã đã làm hòa rồi, ở phương diện xin sủng ái của Công chúa, Phò mã vẫn có chút bản lĩnh, nhìn xem, hắn mới đi vào bao lâu!
Lúc bên ngoài vang lên tiếng đóng của, Hoa Dương mới thấp giọng mắng: "Cởi ra."
Trần Kính Tông không động đậy.
Hoa Dương muốn tự cởi, mới chống tay lên, Trần Kính Tông đã kéo nàng xuống.
Bởi vì phải đề phòng nàng tiếp tục hành động, hắn đổi từ nằm ngang thành nằm nghiêng, cánh tay thon dài hữu lực như dây thừng quấn chặt bên hông nàng, hô hấp ấm áp phả vào tóc mai bên tai nàng.
Hoa Dương không được tự nhiên quay đầu đi.
Trần Kính Tông: "Nếu ta bị sắc đẹp làm mờ mắt, bây giờ đã nhào lên người nàng rồi."
Hơn nửa đêm không thích hợp để nói chuyện sinh hài tử, cũng không thích hợp để giải thích chuyện này.
Hoa Dương không để ý tới hắn.
Trần Kính Tông từ từ buông tay ra, quay lại nằm ngang.
Hoa Dương sao có thể chịu được cảnh bị trói chân ngủ, thúc giục: "Được rồi, ta tin chàng không phải là kẻ bị sắc dục làm mờ mắt, chàng mau tháo đai lưng ra."
Trần Kính Tông: "Nàng không tin, chỉ là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi."
Hoa Dương dừng một lát, nói: "Ta thật sự tin rồi."
Da mặt hắn dày, cũng không có gì không dám làm. Giống như việc hắn không tuân thủ lễ nghĩa, cha chồng mẹ chồng nói gì cũng không thể khiến hắn cảm thấy xấu hổ, cho nên nếu Trần Kính Tông thật sự là loại người tùy tiện gọi bất cứ mỹ nhân nào là tổ tông, hắn cũng sẽ không vì một câu châm chọc của nàng mà ở lại Vệ Sở lâu như vậy, ngay cả chuyện sung sướng hắn thích làm nhất cũng có thể nhịn xuống.
Trần Kính Tông: "Nói vậy cũng vô ích, nàng phải thề ta mới tin."
Hoa Dương không vui lắm: "Thề cái gì?"
Nếu hắn dám bắt nàng thề độc thì đừng hòng ở lại ngủ trong phòng nàng.
Trần Kính Tông: "Nói nếu nàng không thật sự tin thì ông trời sẽ phạt nàng kiếp sau sẽ tiếp tục phải gả cho ta."
Hoa Dương:...
Nàng đã gả cho hắn hai đời rồi, đời sau còn phải tiếp tục buộc chung một chỗ với hắn?
Có điều lời nàng nói là thật, loại lời thề này đương nhiên cũng sẽ không ứng nghiệm.
Cảm nhận được đai lưng ở mắt cá chân, Hoa Dương ngoan ngoãn nói lời thề này.
Trần Kính Tông cũng nói được làm được, cởi đai lưng ra, cũng tháo luôn chiếc chuông vàng nhỏ kia xuống.
Cất chuông xong, Trần Kính Tông lại ra khỏi giường bạt bộ, thắp sáng một ngọn đèn đồng.
Hoa Dương xoay người đúng lúc nhìn thấy hắn đi tới trước chiếc rương bình thường cất giữ vật kia.
Hoa Dương:...
Trần Kính Tông mở rương ra, liếc mắt đã phát hiện bên trong có thêm một cái hộp, giống y hệt cái hộp cất giữ bảo bối.
Trần Kính Tông nhìn lên giường, lại mở hộp ra, quả nhiên là đựng những "bảo bối" kia, vẫn là năm mươi, có lẽ có thể sử dụng khoảng hai năm.
Trần Kính Tông cười, lấy một cái từ trong cái hộp cũ ra, dùng nước ấm ngâm.
Chén hoa sen này là đặc chế, nước có thể giữ ấm trong thời gian dài, nếu không nhiều thứ hình cái đĩa như vậy cũng sẽ không đặc biệt chọn dùng nó.
Chuẩn bị xong, Trần Kính Tông tắt đèn, trở lại giường.
Hoa Dương nhẹ xùy một tiếng.
Trần Kính Tông áp tới, đè tay nàng lại: "Ta biết nàng đang nghĩ gì, quả thật ta không có suy nghĩ gì với nữ nhân bên ngoài, chỉ có nàng, ta gặp là muốn. Vừa rồi nàng không tin ta, ta phải nghĩ cách chứng minh, bây giờ nàng tin rồi, ta cần gì phải nhịn nữa."
Hoa Dương: "Im..."
Nàng còn chưa nói hết, một chữ khác đã bị Trần Kính Tông nuốt xuống.
...
Đêm đen như mực, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương.
Vào lúc gần như bách tính toàn thành vẫn còn đang say ngủ, Hoa Dương bị Trần Kính Tông hôn tỉnh.
Trước khi ngủ hai người còn không được tự nhiên, lúc này nửa mê nửa tỉnh, Hoa Dương chỉ cảm nhận được bả vai và cánh tay cường tráng của Trần Kính Tông, cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng quen thuộc.
Nàng vô thức ôm lấy hắn.
Mùa đông quá lạnh, vẫn là hai người ngủ chung ấm áp hơn.
Bên giường đặt một ngọn đèn đồng, vầng sáng màu vàng nhu hòa bao phủ Công chúa, nàng vẫn lim dim buồn ngủ, hai gò má đều đỏ ửng, dường như ánh đèn kia đã lặng lẽ tô điểm lên mặt nàng một lớp phấn son động lòng người.
Một tay Trần Kính Tông chống lên bên cạnh, một tay nâng mặt nàng, không cho phép nàng tránh, cứ như vậy nhìn nàng.
Hoa Dương từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt.
Lông mi của nàng ướt át, trán, chóp mũi đều rịn ra một tầng mồ hôi mịn, chân mày mảnh mai hơi nhíu lại.
Môi nàng ngược lại vẫn luôn vểnh lên, nặng nề hừ một tiếng.
Trần Kính Tông hôn lên, hôn đến tận khi nàng sắp không thở được nữa mới buông ra, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Sau khi kết thúc, Trần Kính Tông đầu tiên vẫn là đút nước cho nàng.
Cất chén trà xong, hắn kéo nàng vào trong ngực, thỉnh thoảng lại vuốt tóc nàng.
Hoa Dương mềm nhũn: "Canh giờ nào rồi?'
Trần Kính Tông: "Nằm thêm một lát nữa, ta phải đi rồi."
Hoa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn tối đen.
Nàng lại khuyên hắn: "Ở lại Vệ Sở đi, ta sẽ giải thích với mẫu thân, không để bọn họ hiểu nhầm."
Trần Kính Tông: "Ta bằng lòng chạy đi chạy lại, hơn nữa ta cũng không yếu ớt như nàng nghĩ, có chút gió cũng không chịu nổi."
Hoa Dương không nói gì thêm nữa.
Trần Kính Tông: "Tối nay ta sẽ còn muốn, nàng chuẩn bị trước đi."
Hoa Dương:...
Trần Kính Tông cười, buông nàng ra, vén chăn lên đi ra ngoài.
Trước khi rời đi hắn tắt ngọn đèn kia, Hoa Dương toàn thân bủn rủn, lười biếng, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba sào.
Không cần nàng nói gì, bốn đại nha hoàn đều biết Phò mã lại được sủng ái rồi!
Chạng vạng tối, Hoa Dương ăn cơm tối xong vẫn đi ngủ từ sớm.
Triều Vân nhìn chén hoa sen bên cạnh bàn trang điểm, không nhịn được hỏi: "Công chúa, tối nay Phò mã không trở về sao?"
Hoa Dương chỉ nằm, không hề buồn ngủ, lạnh nhạt nói: "Sẽ trở về, bên ngoài để lại đèn cho chàng là được."
Triều Vân đáp lời, trong lòng lẩm bẩm, Công chúa vẫn còn tức giận với Phò mã, chưa hoàn toàn làm hòa với nhau hay sao?
Nhưng đồ cũng đã ngâm rồi, chẳng lẽ Công chúa chỉ nhớ thân thể Phò mã, không muốn cho Phò mã sắc mặt tốt, tránh cho sau này Phò mã lại cậy sủng mà sinh kêu?
Giờ Tuất đã qua khắc đồng hồ, Trần Kính Tông cuối cùng cũng đã trở về, bởi vì gió bắc gào thét, ngựa chạy cũng chậm hơn so với bình thường một chút.
Sau khi tắm xong, Trần Kính Tông tới hậu viện, thấy buồng trong tối đen, hắn nhướng mày.
Phát hiện nàng thật sự không ở gian phụ, Trần Kính Tông cầm một ngọn đèn vào buồng trong, đứng trước giường bạt bộ đang buông rèm nhìn vào bên trong, thử dò xét nói: "Ngủ rồi?"
Hoa Dương: "Còn chưa ngủ."
Trần Kính Tông nghe giọng nàng dường như cũng không thật sự buồn ngủ lắm, bước vào.
Hắn nhìn bên cạnh bàn trang điểm, chén hoa sen đặt ở đó, đồ cũng đã ngâm rồi.
Trần Kính Tông đặt đèn xuống, ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, hỏi: "Có phải lúc sáng mệt mỏi cho nên buồn ngủ sớm hay không?"
Hoa Dương: "Có một chút, có điều gần đây ta đã quen ăn xong là ngủ, sau này chàng trở lại cũng vậy, không có gì lạ."
Trần Kính Tông không thích như vậy, hắn thích nàng đợi ở gian phụ, đọc sách cũng được, thêu thùa may vá cũng được, ăn cơm với hắn.
Nghĩ đến đây, Trần Kính Tông bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước nàng bằng lòng chờ hắn, cũng vì hắn tức giận chạy đến Vệ Sở ở, không trở về, nàng đương nhiên cũng không cần thiết phải đợi nữa, đã tập thành thói quen mới.
Hoặc là nàng không phải đã tập thành thói quen mới mà là đang tức giận, cố ý không đợi hắn.
Trần Kính Tông bỗng nhiên nhéo mặt Hoa Dương.
Trước giờ Hoa Dương cũng không phải mỹ nhân gầy yếu, gò má cũng đầy đặn hơn những mỹ nhân bình thường một chút, lập tức bị Trần Kính Tông nhéo lên một cục nhỏ.
Hơi đau, Hoa Dương bốp một tiếng đánh bay tay của hắn, đôi mắt ngập nước mở to nhìn sang, gợn sóng lại mang theo vẻ giận dữ, có chút buồn ngủ nào đâu.
Trần Kính Tông càng chắc chắn, nàng cũng đang giận dỗi vì hắn lâu rồi rồi không về nhà.
"Ta thấy nàng hình như chẳng buồn ngủ chút nào."
Đối diện với ánh nhìn giận dữ của Hoa Dương, Trần Kính Tông lại cười, nói xong cũng không cho Hoa Dương thời gian phản ứng, ôm cả chăn cả Hoa Dương lên, sải bước đi ra ngoài.
Hoa Dương bị hắn bọc trong chăn gấm, tay chân đều không nhúc nhích được, cả giận nói: "Chàng muốn ôm ta đi đâu?"
Trần Kính Tông không nói lời nào, ra khỏi buồng trong, gặp phải Triều Vân, Triều Lộ ở đối diện đang bưng cơm vào.
Mắt hai nha hoàn dại ra, Hoa Dương rũ mắt mím môi nhưng tai lại đỏ bừng.
Triều Vân, Triều Lộ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đặt thức ăn của Phò mã xuống chiếc bàn thấp trên giường, nhanh chóng lui xuống.
Trần Kính Tông lại thả Hoa Dương xuống chiếc giường nhỏ phía tây, nàng thường xuyên dựa vào đó đọc sách.
"Nàng nằm đó nhìn ta ăn cơm."
Hoa Dương xùy một tiếng nói: "Dáng vẻ ăn cơm của chàng đẹp lắm à? Vì sao ta phải nhìn chàng?"
Trần Kính Tông: "Là ta muốn nhìn nàng, dáng vẻ của nàng như tiên nữ, có nàng ở đây, ta ăn cơm cũng thấy ngon hơn."
Hoa Dương trực tiếp xoay người, nằm đưa lưng về phía hắn.
Trần Kính Tông ngồi xuống cạnh chiếc bàn thấp, vừa nhìn nàng vừa rót cho mình một ly rượu nóng.
"Có phải lại tới sinh thần của ta rồi không?"
Ăn được một nửa, Trần Kính Tông đột nhiên hỏi.
Hoa Dương vẫn còn đưa lưng về phía hắn: "Chính chàng cũng không nhớ còn hỏi ai."
Trần Kính Tông: "Nàng đường đường là Công chúa, chẳng lẽ lại không tặng được cho ta một món quà sinh thần?"
Hoa Dương không lên tiếng.
Trần Kính Tông: " Được rồi, ai bảo gần đây ta hầu hạ chưa tận lực, năm nay không đòi lễ vật của nàng nữa, đổi lại là ta tặng nàng."
Hoa Dương:...