Cung yến bắt đầu vào giờ Dậu, kéo dài một canh giờ, kết thúc vào đầu giờ Tuất.
Hoa Dương ăn tiệc hết nửa canh giờ, thưởng thức hoa đăng nửa canh giờ, lúc này đã hơi mệt mỏi, hơn nữa còn uống rượu trái cây, nàng cảm thấy cả người mình bủn rủn, không có tinh thần.
Sau khi từ biệt mẫu hậu, Hoa Dương và An Nhạc Trưởng công chúa dẫn đầu, dẫn một nhóm nữ quyến xuất cung.
May mắn là gió đêm mát mẻ không ngừng thổi tới, ngăn chặn cơn buồn ngủ và men say của Hoa Dương.
Đi tới Ngọ Môn bên này, Cảnh Thuận Đế đã hồi cung, chỉ có chư vị đại thần dẫn theo nữ quyến vào cung còn chờ ở đây, có người đứng một mình, cũng có người đứng tụ tập tán gẫu với bạn đồng liêu có quan hệ thân thiết.
Hoa Dương nhìn thấy cha chồng đứng ở phía trước, phía sau cha chồng là hai anh em Trần Bá Tông và Trần Kính Tông.
Công chúa địa vị cao quý, Trần Kính Tông bước tới trước nghênh đón nàng.
Hắn mặc một bộ công phục màu đỏ tươi của phò mã, rõ ràng là gần đây có phơi nắng hơi đen đi một chút, thế nhưng gương mặt dưới ánh trăng như nước phản chiếu lại như quan ngọc, anh tuấn lại cao lớn mạnh mẽ.
Gần như đồng thời khi Trần Kính Tông bước tới, Vũ Thanh Hầu và hai phụ tử Thích Cẩn cách đó không xa cũng đi tới.
Hoa Dương tự nhiên dời tầm mắt, cười với cữu phụ Vũ Thanh Hầu: "Cữu phụ, lúc ta vào cung gặp ngoại tổ mẫu sao không nhìn thấy cữu?"
Thích hoàng hậu là người xinh đẹp, Vũ Thanh Hầu là huynh trưởng của bà, khi còn trẻ cũng là một công tử tuấn nhã, bây giờ tuổi đã ngoài bốn mươi, trên mặt đã để râu nhưng phong thái vẫn hơn người.
Vũ Thanh Hầu có ngoại hình nhưng bản thân không có tài năng văn võ gì hơn người, tước vị của Hầu gia cũng là do Cảnh Thuận Đế ban cho khi phong hậu cho Thích hoàng hậu, có điều nếu so sánh với một số người thích ỷ thế hiếp người bên ngoài thì Vũ Thanh Hầu luôn tuân thủ bổn phận, Cảnh Thuận Đế ban cho ông ấy một chức quan nhàn rỗi nhưng ông ấy vẫn rất cần cù tận tụy với chức quan nhỏ kia, hơn nữa quan hệ chủ tớ ở Hầu phủ cũng rất tốt đẹp, cho tới giờ chưa từng gây thêm rắc rối gì cho Thích hoàng hậu.
Cữu phụ trong trí nhớ của Hoa Dương là một người ôn hòa dễ gần, tính tình tốt đến mức không thể tốt hơn.
Vũ Thanh Hầu hơi bất đắc dĩ nói: "Thần vốn cũng đi cùng mẫu thân, chỉ là trên đường vô tình làm bẩn vạt áo, cho nên trở về thay quần áo."
Thích Cẩn nhìn Hoa Dương, cười cười giải thích: "Trong ngõ có mấy đứa nhỏ chơi đùa, ném bùn lên người phụ thân."
Hoa Dương hiểu rõ, với tính khí ôn hòa của cữu phụ, chắc chắn ông ấy sẽ không trừng phạt những đứa trẻ kia.
Tối nay Trần Kính Tông và phụ tử Vũ Thanh Hầu đều uống rượu, gió thổi qua người bọn họ, Hoa Dương ngửi thấy mùi rượu nhưng không cần biết là trên người ai, Hoa Dương đều không thích.
Chưa nói được mấy câu, Hoa Dương đã nói lời từ biệt với đám người cữu phụ, ngoại tổ mẫu và cô mẫu, sau đó lên tiếng chào hỏi cha mẹ chồng, dẫn Trần Kính Tông đi về phía xe ngựa Công chúa của nàng.
Gió thổi tung làn váy đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng của nàng, tung bay trong mắt mọi người xung quanh.
Công chúa đẹp nhất nhanh nhẹn rời đi, mặt trăng trên bầu trời dường như cũng ảm đạm hơn mấy phần.
Trần Kính Tông đứng trước xe, đỡ Công chúa lên xe ngựa, sau đó hắn tiếp tục chờ ở bên ngoài, nhìn phụ mẫu, đại ca đại tẩu đều lên xe rồi, lúc này hắn mới bước lên càng xe, tiến vào buồng xe.
Bên trong xe ngựa rộng rãi, Hoa Dương uể oải tựa vào một góc, liếc nhìn hắn rồi lại rũ mi mắt, chỉ quay mặt về phía cửa sổ bên cạnh, dường như làm vậy thì có thể tránh né được mùi rượu nồng nặc cùng tiến vào với Trần Kính Tông.
Trong buồng xe có hai ngọn đèn, soi rõ gương mặt đỏ bừng của nàng.
Trần Kính Tông cau mày, hỏi nàng: "Có phải đêm nay gió thổi nhiều quá nên lạnh rồi không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ trán nàng.
Hoa Dương nhắm mắt lại, chờ hắn rút tay về, nàng mới nhẹ giọng giải thích: "Uống một chút rượu trái cây, ngủ một giấc là được."
Quả nhiên, Trần Kính Tông thấy nàng hơi say.
Có một hàng xe ngựa đang chờ phía sau, Trần Kính Tông cho người đánh xe xuất phát trước.
Xe ngựa lay chuyển, cả người Hoa Dương cũng lắc lư theo.
Nhìn dáng vẻ mềm nhũn vô lực này của nàng, Trần Kính Tông dứt khoát ôm người ngồi trên đùi.
Mùi rượu càng nồng, Hoa Dương nhíu mày ghét bỏ nói: "Thả ta xuống đi, trên người chàng toàn là mùi rượu."
Nàng vừa nói vừa giãy giụa, có điều sức lực như cỏ dại lay lắt trong gió, dù Trần Kính Tông không cố ý dùng sức, nàng cũng không giãy ra.
Trần Kính Tông nhìn gương mặt đỏ gay của nàng, nói: "Bình thường nàng chê ta thì thôi, hôm nay trên người nàng cũng toàn là mùi rượu, thế này rồi còn ghét bỏ cái gì?"
Hoa Dương kinh ngạc, nàng chỉ uống có một chút xíu mà cũng dính mùi rượu rồi?
Nàng không khỏi ngoái đầu lại, ngửi thử bả vai mình.
Đúng là có mùi rượu nhưng không biết là trên người nàng hay trên người Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông sờ mặt nàng: "Mặt đỏ sắp như mông khỉ rồi, nàng uống mấy chén thế? Vào cung dự yến tiệc mà vui vẻ đến vậy?"
Một câu "đỏ như mông khỉ" cũng đủ khiến Hoa Dương nổi giận, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều khen nàng xinh đẹp, chỉ có mỗi Trần Kính Tông từng chê nàng mập, bây giờ lại thế này.
Hoa Dương tức giận, mắt say mông lung nhìn hắn, bỗng nhiên giơ tay lên bóp mặt hắn.
Da thịt trên mặt Trần Kính Tông cũng rất căng, Hoa Dương trượt tay một lần mới nhéo được một ít da.
Càng như vậy càng đau, Trần Kính Tông chỉ nhíu mày, lại không né tránh, cũng không chống cự gì cả, chỉ thâm trầm nhìn nàng.
Hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt Hoa Dương, mùi rượu thuần túy, nồng hơn nhiều so với rượu trái cây Hoa Dương uống.
Hoa Dương buông lỏng tay, lấy khăn tay trong ống tay áo ra che mặt lại.
Đây là một chiếc khăn tay bằng lụa gấm Tứ Xuyên nền trắng, lớp lụa mỏng căn bản không che chắn được gì nhiều, Trần Kính Tông vẫn có thể nhìn thấy hàng lông mày mảnh, đôi mắt khẽ nhắm, sống mũi thẳng tắp, gương mặt đỏ hồng cùng với đôi môi đầy đặn đỏ tươi kia của nàng.
Trần Kính Tông cúi xuống, cách chiếc khăn lụa mỏng manh kia, hôn lên môi nàng từng chút một.
Môi kéo theo khăn lụa, khăn lụa lại nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng.
Hoa Dương hơi ngứa, ngứa không chịu nổi, nàng rút khăn tay ra, khăn tay vừa rời đi, môi của Trần Kính Tông lại rơi xuống.
Hoa Dương bị hắn hôn một lúc, sực nhớ ra hắn còn chưa súc miệng, lại mất hứng không vui mà giãy giụa.
Hầu kết Trần Kính Tông nhấp nhô, vẫn thả nàng ra.
Hoa Dương thở hổn hển.
Một tay Trần Kính Tông ôm nàng, tay kia cầm lấy ấm trà trên tủ bên cạnh, rót cho nàng nửa chén trà, đút cho nàng uống.
Hớp đầu tiên Hoa Dương chỉ súc miệng, nhổ vào chén trà khác rồi mới uống phần còn lại.
Trà lạnh khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, bởi vì được Trần Kính Tông ôm rất thoải mái nên nàng không đòi ngồi sang bên cạnh nữa, nhìn hắn, đổi thành một cái quạt che miệng mũi lại, nói với hắn về chuyện cung yến: "Tại sao chàng lại đánh Mạnh Diên Khánh?"
Kiếp trước cũng có buổi cung yến này nhưng không xảy ra chuyện đó.
Trần Kính Tông: "Bên các nàng cũng biết chuyện?"
Hoa Dương: "Đúng vậy, đừng nói với ta là chàng thật sự tốt bụng ra mặt thay cho Nam Khang đấy nhé."
Trần Kính Tông: "Không phải ta giúp nàng ta, chỉ là do ta không vừa mắt Mạnh Diên Khánh."
Hoa Dương thấy kỳ lạ nói: "Hắn ta sao lại đắc tội chàng?"
Trước mặt mọi người nên Trần Kính Tông không tiện nói ra hoàn toàn sự thật, nơi này chỉ có hai phu thê, Trần Kính Tông không cần phải giấu diếm điều gì: "Hắn ta còn chưa kịp nói xong chữ "đẹp" đã bị ăn đấm của ta rồi."
Hoa Dương nghiến răng, chỉ cảm thấy Trần Kính Tông đánh rất hay.
Nàng thích được người khác khen là xinh đẹp nhưng phải xuất phát từ lời tán dương thuần túy như thi nhân khen hoa, còn kiểu khen háo sắc sau khi say như Mạnh Diên Khánh chỉ khiến nàng buồn nôn.
Trần Kính Tông trả lời phụ hoàng như vậy, vừa khiến Mạnh Diên Khánh bị trừng phạt mà vừa không làm liên lụy đến nàng, không thể thích hợp hơn được nữa.
Mặc dù nàng không nói ra nhưng ánh mắt nhìn Trần Kính Tông lại biểu đạt sự tán thành.
Trần Kính Tông vừa định nói chuyện, lại thấy nàng rũ mi, dường như đang suy tư điều gì đó.
Hoa Dương đang nghĩ về kiếp trước, là do khi đó Mạnh Diên Khánh không chạy tới bên tai Trần Kính Tông nói bậy bạ cho nên Trần Kính Tông mới không đánh hắn ta, hay là bởi vì quan hệ giữa hai người ngay từ đầu đã lạnh nhạt, Trần Kính Tông không coi thê tử Công chúa là nàng ra gì nên mới để mặc cho Mạnh Diên Khánh nói năng tùy tiện?
Nàng thử hỏi Trần Kính Tông: "Nếu như ta vẫn còn ghét bỏ chàng như hồi vừa mới thành thân, ban đêm cũng chia phòng ngủ với chàng thì chuyện như tối nay xảy ra, chàng có đánh hắn ta không?"
Trần Kính Tông cười nhạt: "Vậy thì ta sẽ càng đánh mạnh hơn."
Dám động đến hắn khi tâm trạng hắn không tốt, chắc là Mạnh Diên Khánh không muốn sống nữa.
Hoa Dương rất hài lòng với câu trả lời này, cho dù thế nào, Trần Kính Tông cũng là phò mã của nàng, ngày nào hắn còn là phò mã, ngày đó hắn sẽ còn bảo vệ nàng.
Trần Kính Tông nhìn nàng, nói: "Nàng còn chưa nói cho ta biết tại sao hôm nay lại có tâm trạng uống rượu."
Hoa Dương trợn mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông phản ứng kịp thời: "Bởi vì ta à?"
Hoa Dương: "Đúng vậy, ta nhìn thấy trăng sáng, nhớ tới mấy lời vô sỉ chàng nói hôm trước, tâm trạng không tốt nên chỉ đành mượn rượu hạ hỏa."
Trần Kính Tông bật cười: "Thì ra lúc nàng ngắm trăng, trong lòng cũng sẽ nhớ đến ta."
Hoa Dương:...
Nàng lại bóp mặt hắn.
Chỉ là lần này Trần Kính Tông kịp thời giữ cổ tay nàng lại, cúi đầu xuống hôn lên cổ nàng.
Tĩnh An Hầu phủ.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Nam Khang Công chúa đi đến chỗ Lâm quý phi trước, nàng ta rất tức giận, căn bản không muốn xuất cung nhưng Mạnh Diên Khánh quỳ trước Ngọ Môn, nhất quyết đợi nàng ta, nếu Nam Khang Công chúa không theo hắn ta trở về thì hắn ta sẽ không đứng lên, một khi làm lớn chuyện, cái danh ghen tức của nàng ta, trò cười của hai phu thê chỉ sợ sẽ càng truyền đi lâu dài hơn.
Vì thể diện, Nam Khang Công chúa chỉ đành phải ngồi xe ngựa đến gặp hắn ta.
Hai phu thê vừa chạm mặt, Mạnh Diên Khánh chỉ khom lưng không nói gì, phu thê Tĩnh An Hầu chờ cùng nhi tử vừa thở phào nhẹ nhõm thì Tiểu Mã công công đã dẫn bốn mỹ nhân ca cơ phong tình khác nhau đến, đẩy tới đẩy lui với Tĩnh An Hầu một hồi, nhất định phải để Mạnh Diên Khánh mang về.
Nam Khang Công chúa tức giận thở hồng hộc lên xe ngựa.
Mạnh Diên Khánh đuổi theo vào buồng xe, ngoài mặt thì dỗ thê tử nhưng trong lòng thì đang âm thầm vui vẻ.
Nào ngờ vừa mới về tới Hầu phủ, mời vừa bị Nam Khang Công chúa đuổi ra tiền viện ngủ, Mạnh Diên Khánh đã bị Tĩnh An Hầu gọi đến từ đường.
Tĩnh An Hầu là một đại tướng của triều đình, tướng mạo oai phong lẫm liệt, lúc này cởi ngoại bào, chỉ mặc trung y, càng khó che giấu được sự cường tráng của mình.
Thấy nhi tử tới, Tĩnh An Hầu xắn tay áo, bắt đầu mở miệng mắng to: "Cái thứ văn không thông võ không thạo như ngươi, có thể lấy được Công chúa đã là hoàng thượng khai ân, cũng là vinh dự lớn nhất mà đời này ngươi có thể kiếm về cho Mạnh gia chúng ta, thế mà ngươi còn chưa biết đủ, dám chạy tới cung yến than phiền linh tinh, ngươi ngứa da rồi đúng không, bây giờ lão tử sẽ thành toàn cho ngươi! Người đâu!"
Ông ta vừa ra lệnh, hai tên sai vặt vạm vỡ lập tức mang theo một chiếc ghế dài đi vào, đè Mạnh Diên Khánh đang sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch xuống ghế, lần lượt trói vai và chân của hắn ta lại.
Tĩnh An Hầu cầm gậy lên tự tay đánh, đánh một cái lại mắng một tiếng:
"Ta bảo ngươi háo sắc!"
"Ta bảo ngươi nạp thông phòng!"
"Ta bảo ngươi chạy đến trước mặt hoàng thượng nói bậy nói bạ!"
Mãi đến khi Tĩnh An Hầu phu nhân phái người tới thông báo cho Nam Khang công chúa, Nam Khang Công chúa mới đỡ cái bụng lớn khó khăn chạy tới, mông của Mạnh Diên Khánh đã máu thịt mơ hồ, người cũng đã ngất lịm đi!
Nam Khang Công chúa vừa hả giận vừa đau lòng, lại sợ Mạnh Diên Khánh bị đánh có chuyện gì, các loại cảm xúc đồng loạt ập tới, nàng ta động thai.
Cũng may là nàng ta vốn đã đến sát ngày sinh, bây giờ sinh cũng không tính là sinh non.
Sáng hôm sau, Tĩnh An Hầu tự mình vào cung bẩm báo cho Cảnh Thuận Đế hai tin tốt.
Tin thứ nhất, Nam Khang Công chúa mẫu tử đều bình an.
Tin thứ hai, ông ta đã tự mình sử dụng gia pháp dạy dỗ lại nhi tử, đảm bảo nhi tử sau này sẽ không để Nam Khang Công chúa phải chịu uất ức nữa.
Cảnh Thuận Đế vẫn nói đỡ cho nữ tế như tối hôm qua, còn trách Tĩnh An Hầu dùng gia pháp bừa bãi.
Tĩnh An Hầu quỳ một lúc lâu, lúc sau cáo lui mới nghe thấy Cảnh Thuận Đế dặn dò Mã công công chuẩn bị ban thưởng cho ngoại tôn, ông ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.