Hoa Dương ngủ một giấc, khi tỉnh dậy phát hiện trời đã gần sáng, Trần Kính Tông đang ngủ trong một chiếc chăn khác ở bên giường còn lại.
Giường quá lớn, có thêm một người nữa ngủ giữa hai người cũng còn thừa chỗ.
Hoa Dương bất ngờ ngắm nhìn gương mặt hắn.
Nhất định là Trần Kính Tông trở về lúc nửa đêm nhưng nàng lại không hề phát hiện ra, lúc rời đi hắn hôn nhiệt tình như thế, lúc về lại đàng hoàng quy củ.
Là vì canh gác ban đêm quá mệt mỏi hay sao?
Hoa Dương cố gắng hành động nhẹ nhàng, từ từ đứng dậy bên giường, tiết trời buổi sáng không lạnh không nóng, Hoa Dương chỉ mặc một bộ lĩnh y màu xanh lá sen đi tới tịnh phòng.
Trần Kính Tông mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng nhỏ gầy của nàng.
Lĩnh y của nàng mỏng như cánh ve, chất liệu cực kỳ mềm mại, nàng đi nhẹ như vậy, ống tay áo rộng thùng thình và vạt áo đều khẽ phấp phới như thể tiên nhân sắp đạp gió mà đi.
Tịnh phòng, Hoa Dương đứng ở một bên bình phong, dùng nước sạch rửa tay thật kỹ.
Bây giờ gọi nha hoàn vào hầu hạ nhất định sẽ đánh thức Trần Kính Tông, không bằng trở về giường nằm thêm một lúc nữa.
Nghĩ vậy, tay cũng đã rửa xong, Hoa Dương cầm chiếc khăn trắng tinh lau khô tay, chỉnh lại mái tóc hơi rối, đi về phía cánh cửa đang buông mành.
Nàng vừa mới đi tới, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay vươn ra, từ sau lưng che miệng của nàng, đè chặt nàng lên vách tường.
Hoa Dương bị dọa sợ tim cũng sắp nhảy ra ngoài, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là có thích khách!
Nàng vừa giãy giụa vừa hoảng sợ nhìn về phía sau, bỗng đối diện với gương mặt trêu đùa của Trần Kính Tông, ánh mắt tỉnh táo, thần thái sáng láng, đâu có vẻ gì là đang buồn ngủ?
Kinh sợ biến thành tức giận, Hoa Dương hung dữ trợn mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông xoay nàng lại, nói: "Súc miệng rồi."
Hoa Dương còn chưa hiểu hắn nói chuyện này làm gì, Trần Kính Tông đã ôm lấy eo nàng, gần như nhấc bổng nàng lên, mũi chân không chạm mặt đất, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Hoa Dương không né tránh.
Chờ đến khi cuối cùng hắn cũng buông tha cho đôi môi của nàng, quay ra hôn cổ nàng, Hoa Dương mới nghiến răng nói: "Đừng làm ở đây."
Cũng chỉ có tên thô lỗ này mới có thể chọn làm chuyện này trước cửa tịnh phòng.
Trần Kính Tông nghe vậy đứng dậy ôm nàng vào lòng, đi tới bên giường, sau đó thô lỗ quăng nàng lên.
Đệm giường vừa dày vừa mềm, Hoa Dương trái lại không đau, chờ đến khi nàng xoay người, Trần Kính Tông cũng đè xuống.
Khi bên ngoài vang lên tiếng đám nha hoàn đi lại, cuối cùng Trần Kính Tông mới buông Hoa Dương ra, nhảy xuống khỏi chiếc giường lớn, mặc từng chiếc áo lên người.
Hoa Dương túm chăn che người, hỏi hắn: "Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?"
Nàng còn đang thở hổn hển, giọng nói mềm nhũn vô lực.
Trần Kính Tông nhìn nàng: "Có chuyện nàng còn có thể thoải mái ngủ cả đêm?"
Hoa Dương sao không hiểu đạo lý này, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Trần Kính Tông buộc chặt đai lưng, nói: "Nàng từ từ thu dọn, ta đi trước nghênh đón xa giá của Thái tử."
Hoa Dương gật đầu.
Hôm nay ra ngoài, bọn họ và đám thị vệ đều phải cải trang thành thành dân chúng bình thường, Hoa Dương vẫn mặc vải lụa bên trong, bên ngoài là quần áo vải mềm bình thường.
"Công chúa vẫn cải trang thành cô nương chưa xuất giá sao?"
Triều Vân vừa nhẹ nhàng nâng mái tóc mềm mượt của Công chúa lên khẽ chải vừa cười hỏi.
Hoa Dương ừ một tiếng.
Nữ tử nhà bách tính, cô nương trước khi xuất giá trên người ít quy củ hơn so với phụ nhân đã thành hôn, cô nương ham chơi nhảy nhót có thể nói là dễ thương nhưng nếu một thiếu phụ đi dạo lung tung, đặc biệt là tới gần những nơi náo nhiệt có vẻ không được chững chạc lắm, các trưởng bối sẽ trách mắng, người ngoài nhìn vào cũng sẽ cảm thấy phụ nhân này hành động tùy tiện lỗ mãng.
Nếu Hoa Dương dùng thân phận Công chúa ra ngoài, nàng có hành sự thế nào người ngoài cũng không dám nghị luận, nàng cũng không sợ bị người ta nghị luận những tiểu tiết này. Nhưng nàng giấu giếm thân phận để giảm bớt sự chú ý của bách tính xung quanh thì vẫn nên cải trang thành cô nương chưa thành thân sẽ thuận tiện hơn một chút.
Hơn nữa nàng mới hai mươi, cũng không quá chênh lệch với những cô nương mười bảy mười tám tuổi.
Triều Vân: "Công chúa xinh đẹp như vậy, đừng nói là ngài mới hai mươi, trông ngài còn chưa đến mười lăm tuổi, ngài và những cô nương mười lăm mười sáu tuổi cũng không có gì khác nhau, nương nương chính là ví dụ tốt nhất."
Hoa Dương cười.
Đời trước nàng cũng chỉ sống tới hai mươi tư tuổi đã trọng sinh trở lại, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ba mươi tuổi của mình trông như thế nào.
Nghĩ tới thì sẽ như lời Triều Vân nói sao? Mẫu hậu lao tâm lao lực cũng bảo dưỡng được tốt như vậy, huống chi nàng ung dung thoải mái hơn mẫu hậu nhiều.
Thu dọn xong xuôi, Trần Kính Tông và Thái tử cũng tới.
Thái tử cũng thay thường phục, nhìn thấy tỷ tỷ ăn mặc như thiếu nữ, vẻ mặt của Thái tử vẫn như thường, dù sao trước kia lúc hắn ta nhìn thấy tỷ tỷ đều là dáng vẻ thiếu nữ, chỉ là ăn mặc tôn quý hơn mà thôi.
Trần Kính Tông hứng thú nhìn Hoa Dương mấy lần.
"Chúng ta xưng hô với nhau bằng thân phận gì đây?" Thái tử nhìn tỷ tỷ, Phò mã, tò mò hỏi: "Ta và tỷ tỷ vẫn là tỷ đệ, Phò mã thì sao?"
Nếu tỷ tỷ cải trang thành tân phụ, đương nhiên hắn ta có thể gọi Phò mã là tỷ phu, bây giờ...
Thái tử vừa mới hỏi xong đã tự mình nghĩ ra đáp án, cười nói: "Phò mã cải trang thành biểu ca của chúng ta đi."
Hắn ta và tỷ tỷ đều có huyết mạch hoàng gia, cho dù cải trang, Phò mã cải trang thành thân ca không thích hợp lắm, biểu ca khá phù hợp, dù sao đúng thật là hắn ta cũng có vị biểu ca tuổi tác tương đương Phò mã.
Trần Kính Tông: "Thần không dám, thần cải trang thành đầy tớ theo hầu điện hạ là được."
Thái tử nhìn tỷ tỷ mình, nói: "Như thế có uất ức cho ngươi quá không?"
Trần Kính Tông rũ mắt nói: "Có thể đi ra ngoài chơi cùng điện hạ, Công chúa đã là phúc phận của thần."
Một xưng hô mà thôi, Hoa Dương thực sự cũng không thể nào nhìn mặt Trần Kính Tông mà gọi ra xưng hô thân cận như "biểu ca" được, bèn đứng ra làm chủ: "Cứ quyết định như vậy đi."
Thái tử cảm nhận được là tôn ti giữa tỷ tỷ và Phò mã, nhất định là tỷ tỷ quá lạnh nhạt với Phò mã, Phò mã mới không dám cải trang thành biểu ca của bọn họ.
Chuyện này ngược lại khá giống quan hệ nam nữ mà Thái tử từng thấy trong cung, những phi tần của phụ hoàng đều rất cung kính với phụ hoàng, cũng chỉ có mẫu hậu không nhún nhường câu nệ như vậy.
Ba người ăn điểm tâm sau đó cải trang lên đường.
Trần Kính Tông đi bên cạnh Hoa Dương, Tào Lễ và một thị vệ được Cảnh Thuận Đế phái tới từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách ba bước ở hai bên trái phải bảo vệ Thái tử, Chu Cát và những thị vệ khác âm thầm phân tán xung quanh, đảm bảo có thể ứng phó với chuyện bất ngờ xảy ra, cũng không quấy rầy nhã hứng của các chủ tử.
Đối với tỷ đệ Hoa Dương mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ tự do đi lại trên đường phố kinh thành như vậy.
Mặc dù hai tỷ đệ hơn kém nhau tám tuổi, lúc này ham chơi y như nhau, Hoa Dương nhìn thấy thứ gì chơi vui sẽ kéo Thái tử đến gần, Thái tử thấy món đồ hiếm lạ cũng sẽ kéo tỷ tỷ chạy tới.
Trần Kính Tông lặng lẽ đi theo, vừa canh gác xung quanh vừa quan sát đôi tỷ đệ này, cảm thấy đi theo hai tỷ đệ ra ngoài không khác gì như đang dẫn theo đám chất tử.
Bách tính trước mặt quây thành một vòng tròn, hóa ra là có nhân sĩ giang hồ đang biểu diễn đập vỡ tảng đá lớn trên ngực.
Thái tử kéo tỷ tỷ chen vào.
Đám người Trần Kính Tông, Tào Lễ vây quanh hai tỷ đệ thành nửa vòng tròn, những thị vệ khác vây ở phía sau bọn họ.
Sau khi chắc chắn sau lưng sẽ không có nguy hiểm, Trần Kính Tông mới nhìn về phía trước, trong sân có một tráng hán khôi ngô đang đứng, cởi trần lộ ra lồng ngực, đang phô bày thân thể cường tráng của gã.
Trần Kính Tông nhìn về phía Hoa Dương.
Lỗ tai Hoa Dương đỏ bừng, cố ý nhìn chằm chằm đống đá được xếp ở một bên.
Buổi biểu diễn bắt đầu, tráng hán nằm trên đất, hai người trợ giúp hợp lực nâng một tảng đá lớn đè lên ngực gã, bách tính trước tiên reo hò cổ vũ, khi một người dùng chùy ra sức gõ vỡ tảng đá, tráng hán đứng lên lại không phát hiện ra chút tổn hại nào, bách tính lại bắt đầu reo hò hoan hô.
Ánh mắt Thái tử sáng lên, quay đầu lại hỏi Trần Kính Tông: "Ngươi chống đỡ được không?"
Trần Kính Tông nói: "Chỉ cần là nam nhân cường tráng một chút đều làm được, bởi vì sức lực trên cán chùy đều được tảng đá gánh chịu, người chẳng qua chỉ phải chịu sức nặng của đá mà thôi."
Thái tử không tin, tùy tiện chỉ một thị vệ bảo đối phương đi thử.
Tráng hán không muốn, đây không phải là tới phá đám gã sao?
Tào Lễ hừ một tiếng, ném một thỏi bạc cho gã.
Lúc này tráng hán mới đi vòng qua một bên.
Khi thị vệ cũng dễ dàng đập vỡ một tảng đá lớn, nụ cười trên mặt Thái tử biến mất, mất sạch hứng thú đi ra ngoài.
Tiếp theo, phàm là những trò tạp kỹ kiếm tiền chốn giang hồ, sau khi được Trần Kính Tông giảng giải kỹ xảo bên trong, Thái tử đều mất sạch hứng thú, còn chẳng thú vị bằng nhìn các phụ nhân trả giá ở mấy sạp hàng nhỏ.
Đi dạo nửa ngày, xế trưa ăn ở tửu lâu, Thái tử ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn đám người rộn ràng phía dưới, thất vọng nói: "Bên ngoài hoàng cung chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi."
Hoa Dương cười nói: "Đó là bởi vì trân bảo, kỹ thuật hiếm thấy thực sự đệ đều nhìn thấy trong cung rồi, bách tính thiếu kiến thức, ngược lại dễ bị những tạp kỹ kia lấy lòng hơn."
Thái tử nhìn về phía tỷ tỷ: "Tỷ tỷ thích những thứ này sao?"
Hắn ta chỉ đường phố rộn ràng nhộn nhịp, nhìn như náo nhiệt nhưng tất cả đều là những thứ tầm thường vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi.
Hoa Dương: "Thích chứ, đây là bầu không khí khói lửa nhân gian."
Thái tử: "Nhưng bọn họ náo nhiệt của bọn họ, chẳng có liên quan gì đến chúng ta."
Thái tử cũng không có hứng thú đối với chuyện không liên quan đến hắn ta.
Hoa Dương: "Sao lại không liên quan? Bách tính không lo lắng chuyện sống chết, không âu lo chuyện cái ăn cái mặc mới có tâm tư ăn mặc trang điểm ra ngoài đi dạo, phụ hoàng và các đại thần mỗi ngày đều phải xử lý một đống chính sự chính là vì để những bách tính này ngày nào cũng có thể trải qua cuộc sống nhàn nhã tầm thường như vậy mà không phải sống lang thang đầu đường xó chợ, không có chỗ ở cố định. Bách tính trong thiên hạ đều là con dân của phụ hoàng, cũng là người thân của ta và đệ, chính mắt nhìn thấy những người thân sống tốt, tỷ tỷ cũng vui mừng lây, tự hào vì phụ hoàng."
Thái tử lại nhìn những gương mặt tươi cười tầm thường đến không thể tầm thường hơn trên đường, nhớ tới bách tính bị Tương Vương ức hiếp nhiều năm ở Lăng Châu được tỷ tỷ giải cứu, nghĩ đến bách tính toàn trấn ở quê Trần Các lão cũng từng đội mưa di chuyển tới trên núi tránh lũ, như chợt hiểu ra.
Trần Kính Tông nhìn về phía Hoa Dương.
Hoa Dương thân mật lại tự nhiên gắp một món ăn cho đệ đệ: "Chủ đề đi hơi xa rồi, đệ đệ nếm thử xương sườn của nhà này đi, xốp mềm thơm ngon, cho vào miệng là tan, chắc hẳn sẽ hợp khẩu vị của đệ."
Thật ra Thái tử biết tỷ tỷ nhân cơ hội giảng cho hắn ta một bài học.
Chỉ là hắn ta cũng không phản cảm với kiểu chỉ điểm như vậy, dù sao những gì tỷ tỷ nói đều là thật, cũng từng xảy ra ở trước mặt hắn ta.
Buổi sáng xem náo nhiệt, buổi chiều Hoa Dương dẫn đệ đệ đi mua đồ.
Khổ nỗi hai tỷ đệ đều được nuôi trong vàng ngọc, thứ tốt bách tính bình thường thích nhưng không mua nổi, hai tỷ đệ lại không thèm đoái hoài đến, khiến ánh mắt chưởng quỹ nhìn bọn họ đều không quá khách khí, lại ngại khí thế hai tỷ đệ và đám người Trần Kính Tông nên không tiện phát tác.
Đi một lúc, đoàn người đi qua một tiệm tạp hóa nhỏ, bên trong bày mấy con diều màu sắc rực rỡ được làm từ giấy dán.
Hai mùa xuân thu đều thích hợp thả diều.
Thái tử nhớ tới khi còn bé hắn ta rất thích thả diều nhưng lần nào mẫu hậu cũng không cho phép hắn ta thả quá lâu, hy vọng hắn ta đặt hết tâm tư vào chuyện học hành.
"Tỷ tỷ, ta muốn mua hai con diều giấy, trở về để ở chỗ của tỷ."
Con phố lớn phía trước hắn ta đã đi dạo gần xong, cũng chỉ có thế, vào giờ phút này, Thái tử muốn tìm một nơi yên tĩnh, thỏa sức thả diều giấy một lần hơn.
Yêu cầu đơn giản như vậy, đương nhiên Hoa Dương sẽ thỏa mãn đệ đệ.
Hai tỷ đệ mỗi người chọn một con diều, Thái tử nhìn Trần Kính Tông, cũng chọn một con diều cho Trần Kính Tông, là một con ưng lớn đen thui.
Trở lại phủ Công chúa, ba người cũng không đi thay quần áo tơ lụa mà đi thẳng tới hoa viên.
Bờ hồ hoa viên có một bãi cỏ xanh mướt.
Sau khi diều giấy bay lên cao, Thái tử ngửa mặt nằm trên cỏ, ngược nắng, không chớp mắt nhìn diều giấy đầu hổ phần phật tung bay trên bầu trời.
Hắn ta cảm thấy mình chính là một con diều giấy, đầu dây lúc thì ở trong tay phụ hoàng, mẫu hậu, lúc thì ở trong tay các đại thần nội các.
Thái tử đột nhiên muốn cắt đứt sợi dây mỏng manh kia.
"Phò mã, bây giờ Các lão còn quản ngươi không?" Thái tử nghiêng đầu, hỏi Phò mã ngồi ở bên trái hắn ta.
Trần Kính Tông: "Hắn quản là chuyện của hắn, đúng thì thần nghe, không đúng thần coi như gió thoảng bên tai."
Thái tử: "Vậy thời điểm Các lão đúng nhiều hơn hay không đúng nhiều hơn?"
Hoa Dương ngồi ở một bên, nàng không nhìn sang hai người ở bên này, trong lòng lại hơi căng thẳng, sợ Trần Kính Tông nói sai.
Đừng nhìn đệ đệ ồn ào đi ra ngoài chơi giống như thật sự chỉ là một đứa trẻ, thật ra tâm tư của đệ đệ nhiều lắm.
Trần Kính Tông nhìn diều giấy, nói: "Chuyện khi còn nhỏ khó phân đúng sai, hắn càng đặt nặng quy củ thì thần càng ham chơi, tính tình không hợp mà thôi. Bây giờ thần đã trưởng thành, hắn căn bản không quản thúc thần, hơn nữa bình thường thần rất ít khi phạm sai lầm, hắn muốn dạy dỗ thần cũng không có cơ hội, hai năm nay chuyện hắn nói nhiều nhất không phải là bảo thần tuân thủ lễ nghĩa trước mặt Công chúa, đừng chống đối với Công chúa như lúc trước chống đối hắn thì là lần này điện hạ xuất cung, hắn gọi thần tới thư phòng dặn dò một đống, bảo thần nhất định phải đảm bảo chu toàn cho điện hạ."
Nói tới đây, Trần Kính Tông hơi bất đắc dĩ lắc đầu: "Hắn quá dài dòng, cứ như thiếu lời nhắc nhở của hắn, thần sẽ vứt bệ hạ ở bên ngoài vậy."
Thái tử cười, mẫu hậu cũng thế, cứ như lần này hắn ta xuất cung nhất định sẽ gây ra họa vậy.
Có điều đợi đến khi hắn ta trưởng thành, có khi nào mẫu hậu cũng sẽ yên lòng để hắn ta một mình đảm đương một phía, không can thiệp vào mọi chuyện nữa không.
"Tỷ tỷ, ta muốn hồi cung." Thái tử ngồi dậy.
Hoa Dương bất ngờ: "Cách lúc mặt trời lặn còn sớm, không chơi thêm lát nữa sao?"
Thái tử: "Đã tận hứng rồi, về sớm một chút, mẫu hậu cũng sớm yên tâm hơn một chút."
Hoa Dương cho người chuẩn bị xe, nàng và Trần Kính Tông cùng đưa đệ đệ hồi cung.
Trên đường trở về, Trần Kính Tông ngồi cùng xe với nàng.
Hoa Dương nhìn hắn, nói: "Trước mặt đệ đệ, chàng cũng khéo ăn nói thật đấy."
Tư thế ngồi của Trần Kính Tông đoan chính, ánh mắt hắn rơi xuống đôi môi đỏ bừng của nàng: "Miệng lưỡi không trơn tru bằng Công chúa."
Hoa Dương:...