Sau khi Hoa Dương đón sinh nhật ở bên ngoài trở về, ngày hôm sau liền đến thư phòng kêu Triều Vân, Triều Nguyệt bày biện thuốc màu ra mài cẩn thận, nàng muốn vẽ tranh.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, Triều Vân đang mài lưu ly trong tay, tò mò hỏi: “Công chúa, rốt cuộc Phò mã đưa ngài đi đâu mà lại gợi lên nhã hứng muốn vẽ tranh vậy?”
Sắc mặt Triều Nguyệt chăm chú mài đá khổng tước, nhìn bột phấn vỡ vụn mịn màng chồng chất lên nhau, nhẹ giọng cười nói: “Cái này còn phải hỏi sao, Lăng Châu non xanh nước biếc như vậy, chắc chắn Phò mã đưa Công chúa dạo chơi ngọn núi và cảnh vật xinh đẹp nào đó rồi.”
Hoa Dương để mặc các nàng nói giỡn, trải giấy Tuyên Thành ra, trước tiên thử phác họa vài nét của núi.
Buổi sáng chuẩn bị vẽ tranh mà trôi qua, buổi trưa nghỉ ngơi nửa canh giờ xong Hoa Dương lại tới thư phòng.
Nàng vẽ cực kỳ nghiêm túc, một chiều mới vẽ được một góc của núi Phượng Hoàng.
Triều Vân nhìn ra ngoài nhắc nhở: “Phò mã sắp trở về rồi.”
Hoa Dương nghe thấy câu thì chậm rãi thu bút, ít nhất trước hoàn thành bức tranh này nàng không muốn Trần Kính Tông nhìn thấy, miễn cho hắn lại không giữ được miệng nói mấy lời không đứng đắn.
Sau khi trở lại nhà chính rửa tay, Hoa Dương cảm giác vai có hơi đau nên nàng nằm xuống giường để Triều Nguyệt xoa bóp cho mình.
Có thể là vào phòng bếp làm cơm từ năm ngoái làm Triều Nguyệt luyện ra sức mạnh ở tay, nàng ấy đấm bóp vai tốt hơn Triều Vân vài phần.
Trần Kính Tông tắm gội thay quần áo ở Lưu Vân điện xong mới đến Tê Phượng điện.
Thời tiết nóng lại bận rộn ở Vệ Sở một ngày, quan phục của hắn đã nhiều lần ướt đẫm mồ hôi. Lúc vừa thành thân Trần Kính Tông sẽ cố ý chọc giận Hoa Dương, bây giờ hai vợ chồng đang ở giai đoạn ngọt ngào như vợ chồng son, Trần Kính Tông cũng vui vẻ thu dọn thân thể mình, như vậy lúc thấy nàng có thể ôm hôn trực tiếp, thay vì bị nàng nhìn thấy lại ghét bỏ.
Hắn bước vào nhà chính đã thấy Triều Nguyệt từ thứ gian đi ra, vừa nhìn thấy hắn Triều Nguyệt nhỏ giọng nói: “Phò mã, hôm nay Công chúa luyện tập vẽ tranh ở thư phòng, luyện nhiều nên hơi mệt mỏi, nô tỳ vừa mới đấm bóp bả vai cho ngài ấy, trong lúc ấy Công chúa đã ngủ thiếp đi rồi.”
Trần Kính Tông gật đầu đi vào.
Trên giường, Hoa Dương vẫn còn duy trì tư thế nằm sấp, hai cánh tay khoanh ở dưới làm gối đầu.
Nàng nghiêng đầu, mặt đối diện với hắn, nửa bên mặt bị ép tới má nhô lên lộ ra chút trẻ con.
Loại tư thế ngủ này vừa không nhã nhặn vừa không đẹp, nhìn là biết đã ngủ rồi.
Đương nhiên nàng là con gái cưng của ông trời, túi da được trời ưu ái, ngủ thành kiểu gì cũng đẹp.
Trần Kính Tông cởi giày, từ một góc khác đầu giường ngồi khoanh chân bên cạnh nàng, tiếp tục xoa bóp bả vai và chân cho nàng.
Hoa Dương đứng vẽ tranh, cả tinh thân và thể xác đều mệt mỏi, vừa rồi Triều Nguyệt xoa bóp thoải mái như vậy làm nàng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ là biết chút nữa đến giờ ăn tối nên sau khi ngủ một giấc nhỏ, Hoa Dương từ từ tỉnh lại.
Ánh hoàng hôn lúc chiều tà tiến vào cửa sổ, căn phòng nửa sáng nửa tối.
Cảm nhận được lực đạo vừa phải trên vai, Hoa Dương còn tưởng vẫn là Triều Nguyệt, lười nhác hỏi: “Phò mã còn chưa trở về sao?”
“Đã trở về, trừ khi nàng còn có Phò mã thứ hai.”
Hoa Dương:...
Nàng kinh ngạc quay đầu lại.
Trần Kính Tông ôm người vào trong lòng, đầu ngón tay lướt qua nửa bên mặt nàng để lại dấu vết rất nhỏ.
Nhìn thấy hàng lông mi rũ xuống của nàng, dường như vẫn còn xấu hổ vì sự phóng túng trên thuyền ngày hôm qua, Trần Kính Tông hoảng hốt giống như trở lại con thuyền lắc lư chao đảo có thể lật úp bất cứ lúc nào. Hắn biết bơi nên cũng không quá lo lắng, dù sao khu vực này ngày thường không có ai, chỉ là nàng quá hoảng loạn, càng hoảng càng muốn mệnh của hắn.
Trần Kính Tông cúi người hôn lấy đôi môi như cánh hoa của nàng.
Hoa Dương nhắm mắt lại, tránh không được hắn lại không cam lòng lần nào cũng để hắn tới, vì vậy nàng kéo lỗ tai hắn hoặc là dùng móng tay véo vào nơi bộ phận mỏng nhất của vành tai hắn.
“Triều Nguyệt nói nàng mệt mỏi vì luyện vẽ, có phải vậy không? Hay là vẫn chưa hồi phục từ ngày hôm qua?”
Trần Kính Tông xoa bóp bả vai nàng.
Hoa Dương nhìn ra phía bên ngoài: “Đi ăn cơm thôi, ta đói bụng rồi.”
Ngoại trừ cảnh mặt trời mọc kia, những chuyện xảy ra hôm qua, nàng đều không muốn nhắc lại.
Trần Kính Tông cười cười, để nàng ngồi ở mép giường, hắn nhảy xuống giúp nàng đi giày.
Hoa Dương nhìn bóng dáng hắn ngồi xổm trên mặt đất lại nhìn đến chiều cao giường không khác với giường ở mui thuyền lắm, trên mặt lại bốc hỏa.
Năm trước nàng để buồn vì để tang ở nhà nội, Trần Kính Tông vào núi đi săn thường mang về mấy thoại bản* thô sơ về cho nàng, khó mà tao nhã, vừa vặn dùng để giết thời gian, dù sao những người khác cũng không biết nàng đang xem cái gì.
Hầu hết mấy cuốn thoại bản này còn khá đứng đắn, ví dụ như thư sinh gặp một nữ yêu hồ ly, chủ yếu kể về những câu chuyện xưa ly kỳ như trả ơn, tuy rằng sẽ viết đến cảnh thư sinh và nữ hồ ly chung phòng ban đêm, cơ bản chỉ một hai câu lời là qua đi, sẽ không kể cụ thể như nào. Nếu Trần Kính Tông thật sự cố ý mang cái loại sách ướt át cho nàng, Hoa Dương chắc chắn sẽ phát cáu với hắn, sau đó thì ném sách vào lò trước mặt hắn luôn.
thoại bản* (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Nhưng có một lần, Hoa Dương vậy mà xem được chuyện xưa ác bá chiếm đoạt mỹ nhân trên thuyền trong một thoại bản, ngắn ngủi ba trang lại còn có cả tranh minh họa!
Trên tranh vẽ người phụ nữ chèo thuyền đang nằm trên giường, ác bá đứng ở phía sau nàng ấy.
Hoa Dương xem đã biết không ổn, biết rõ nên vứt đi lại bị lòng hiếu kỳ nổi lên thao túng.
Sau khi xem xong, nàng ném mạnh thoại bản vào lồng ngực Trần Kính Tông, lời lẽ chính đáng mà mắng chửi hắn một trận.
Sau khi Trần Kính Tông đọc xong chuyện xưa kia, mặt không chút thay đổi nói: “Ta thật sự không biết, sau khi chọn ba quyển đưa cho chưởng quầy, ông ta còn nói quyển này hay và tặng miễn phí cho ta, lúc đó ta còn cảm thấy được hời nên mang về.”
Hoa Dương bảo hắn đốt nó đi, Trần Kính Tông cũng thật sự đốt.
Nào ngờ tới hắn nhớ rõ như vậy, hôm qua còn dùng trên người nàng!
Hoa Dương đã hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không dung túng Trần Kính Tông dùng những thủ đoạn hạ lưu chơi đùa đó nữa, phu thê nên quy củ mà nằm trên giường.
Sau khi xỏ giày xong, Hoa Dương không thèm nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới thứ gian.
Trần Kính Tông liếc nhìn vành tai gần như đỏ bừng của nàng, cười nhẹ không nói gì.
Coi như trừng phạt, Trần Kính Tông không được phép ngủ lại Tê Phượng điện trong ba đêm, hắn cũng tự giác rời đi sau bữa tối.
Sau khi Hoa Dương nghỉ ngơi, Triều Vân và Triều Nguyệt tụ tập lại nhỏ giọng nói thầm.
“Công chúa và Phò mã lại giận dỗi?”
“Nhìn không giống lắm, thời điểm Phò mã đi, khóe miệng hình như còn cong lên, trước kia thực sự tức giận, mặt Phò mã con hung dữ hơn mấy người ca ca của ngài ấy.”
“Ta hiểu rồi, là Phò mã lại chiếm tiện nghi của Công chúa chúng ta nên mới cam tâm tình nguyện chịu phạt đây mà.”
Buổi chiều ngày 23 tháng 4, Hoa Dương mất 5 ngày, cuối cùng đã vẽ xong bức tránh <Ngắm mặt trời mọc từ núi Phượng Hoàng>
Lúc bình minh ló dạng, cây cối trên núi, đồng ruộng hai bên hồ và những ngôi nhà giống như được bảo phủ trong một lớp sương mờ, chỉ có ở phía chân trời là một mặt trời đỏ rực như lửa chiếu sáng lên mặt hồ một mảng màu sáng lạn.
Triều Vân và Triều một trái một phải đứng bên cạnh chủ tử, xem đến ngây ngốc.
“Món quà mà Phò mã đưa cho Công chúa là cảnh mặt trời mọc này đúng không?” Tranh vẽ đã đẹp đến vậy, nếu mà xem trực tiếp còn tráng lệ cỡ nào.”
“Không ngờ tới Phò mã trông như một người thô lỗ cục cắn lại có thể nghĩ ra mòn quà thanh nhã thoát tục như thế.”
Ánh mắt Hoa Dương rơi vào đỉnh núi Phượng Hoàng tựa như không có gì nổi bật trong tranh, không thể không nói, hành vi ở trên thuyền của Trần Kính Tông càn rỡ bao nhiêu, hắn ở trên núi nói câu ‘Tặng nàng một vòng Hoa Dương’ lại có bao nhiêu làm nàng thích.
Nếu hắn là một vị nho tướng* giống như Chu Du, vừa pai hùng cường tráng lại phong độ nhẹ nhàng, vậy Hoa Dương sẽ cảm thấy hắn thật sự là Phò mã không có điểm gì để chê ở trong lòng nàng.
Nho tướng*: Vừa có tài học tri thức, vừa có phong độ của bậc tướng lĩnh.
Hoa Dương biết Trần Kính Tông học không được Chu lang, nàng mới vẽ lại một lần khó có được tao nhã của hắn, lưu lại để về sau Trần Kính Tông mà làm nàng tức giận, nàng còn có thể dựa vào bức tranh này mà nhớ tới một ít điểm tốt của hắn.
“Đưa cho Ngô Nhuận, bảo y đóng khung cho đàng hoàng.”
“Đúng vậy.”
Triều Vân cẩn thận cuộn bức tranh lại, tới tiền viện tìm Ngô Nhuận.
Khi Ngô Nhuận nhìn thấy bức tranh này cũng đoán được ngày ấy Phò mã đưa Công chúa đi nơi nào.
Vừa thưởng thức tranh Ngô Nhuận vừa âm thầm gật đầu, quả nhiên không thể chỉ dựa vào vài người quen biết đã đánh giá một người, Phò mã có thể nghĩ ra món quà như vậy thì trong xương cốt hẳn không phải một người tầm thường.
Chiều tối Trần Kính Tông trở về, Ngô Nhuận cười hành lễ với hắn.
Trần Kính Tông nhìn y thêm vài lần, ngày thường Ngô nhuận thích cười, là dáng vẻ của một quân tử nho nhã, chỉ là hôm nay cười tựa hồ có chút thân thiết khác thường.
Khi hắn tới Tê Phượng điện thì nhận ra Triều Vân Triều Nguyệt cũng là gương mặt tươi cười tương tự, ánh mắt họ nhìn hắn mang theo ý khen ngợi rõ ràng.
Trong lòng Trần Kính Tông cảm thấy kỳ lạ, hỏi Hoa Dương: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà những người bên cạnh nàng nhiệt tình hơn với ta vậy.”
Hoa Dương liếc nhìn hắn một cái, có lệ nói: “Có lẽ gần đây chàng bận việc tại Vệ Sở, tận tụy với công việc làm bọn họ kính nể.”
Trần Kính Tông ở trong Lưu Vân điện liên tiếp ba đêm, tối hôm qua lại ở Vệ Sở, lời giải thích này dường như cũng có chút đạo lý.
“Nếu chàng không ngừng cố gắng, uy danh của chàng ở trong lòng bọn họ sẽ cao hơn nữa.” Hoa Dương nghĩ một đằng nói một nẻo mà cố gắng nói.
Trần Kính Tông chỉ khịt mũi, ôm lấy nàng nói: “Ta quan tâm họ nghĩ thế nào về ta làm gì, thay vì cố gắng vì mấy cái sáo rỗng đó, ta càng muốn được bên nàng mỗi đêm…”
Hoa Dương vội nhét khăn vào miệng hắn lại.
Hay cho một Phò mã, sao lại cứ phải hé miệng ra!
Buổi sáng hôm sau, Hoa Dương dậy muộn, khi tỉnh lại chợt phát hiện tấm đệm quý báu bị đầu gối của Trần Kính Tông cọ ra hai lỗ.
Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ma xui quỷ khiến vậy mà cảm thấy không đến mức không thể chấp nhận nổi.
Đương nhiên ý nghĩ vừa nảy ra này đã bị Hoa Dương chặt đứt hoàn toàn, vứt tới chín tầng mây.
Triều Vân Triều Nguyệt tiến vào hầu hạ nàng, thời điểm Triều Nguyệt dọn giường, không thể tránh khỏi chú ý tới hai lỗ thủng, tuy rằng nàng ấy buồn bực làm thế nào mà hai cái lỗ này được tạo ra, nhưng lại mơ hồ đoán được có liên quan tới Công chúa và Phò mã nên thức thời không hỏi.
Sau khi Hoa Dương ăn sáng xong, Ngô Nhuận tới bẩm báo: “Công chúa, ý chỉ của Hoàng thượng đã tới rồi, Tương Vương làm hại bách tính, tội lỗi chồng chất, toàn tộc bị phế thành thứ dân sung quân tới biên cương, tài sản riêng của Vương phủ ngoại trừ chiếm đoạt ruộng đất của bách tính ra sẽ trả về cho bách tính, còn lại sẽ sung vào ngân khố quốc gia. Lúc này khâm sai và Cẩm Y Vệ đang xét nhà bắt người ở Vương phủ, nghe nói ba con đường trước sau phủ Tương Vương đều bị bách tính chen đầy vây xem.”
Hoa Dương: “Những quan viên khác đâu?”
Hiển nhiên Ngô Nhuận đã hỏi thăm rõ ràng, y nói: “Mấy quan viên trước đây ở Lăng Châu thông đồng cấu kết với Tương Vương làm việc ác đều bị trừng phạt. Trong số quan viên đương nhiệm, Hạng Bảo Sơn và Vương Phi Hổ đều là tội phải chết, Lâm Ngạn tham ô số tiền ít, chiếm đoạt ruộng đất cũng không nhiều, chỉ có cha truyền con nối chức vị nên giáng làm binh, Hoàng thượng còn thăng Lư Đạt làm chỉ huy sứ mới ở Lăng Châu, chức quan của Phò mã không thay đổi, nhưng vị trí khác thì sau này sẽ định.”
Hoa Dương gật đầu, nàng đã nghe Trần Kính Tông nói về những người này trong Vệ Sở, Hạng Bảo Sơn nhìn thì đạo mạo trang nghiêm, thực tế lại tham lam và tàn nhẫn, không ít binh linh ở Vệ Sở bị bọn họ bắt làm nô dịch mà bỏ mạng, đều Hạng Bảo Sơn thay Tương Vương giấu giếm, vừa đe dọa vừa dụ dỗ với người nhà của những binh lính đó. Vương Phỉ Hổ tham lam lại háo sắc, cả người có có một sở trường gì, chết chưa hết tội. Lâm Ngạn thì có bản lĩnh thật sự, cũng từng lập được công lao diệt thổ phỉ, sở dĩ hắn ta nghe lời Hạng Bảo Sơn là bởi vì đặc biệt yêu thích muội muội kia của Hạng Bảo Sơn, hắn đối với đám người Tương Vương ác độc bảo trì thờ ơ lạnh nhạt, chính mình cũng chưa từng làm chuyện xấu gì.
Về phần Trần Kính Tông, hắn là một Phò mã, sang năm phải chuyển về kinh thành nên không cần thiết phải thăng chức ở Vệ Sở.
Phủ Tương Vương được lục soát cả ngày, bách tính xem xong náo nhiệt, vậy mà có đám người chạy tới Ninh Viện quỳ xuống, cảm tạ Công chúa đã diệt trừ đại ác bá, hô to Công chúa vạn tuế.
Trần Kính Tông cưỡi ngựa trở về bị các bách tính ngăn ở bên ngoài, không thể không đi đường vòng sang cửa hông bên kia.
Phú Quý nghe mấy tiếng hô đó, cảm thấy vinh dự: “Phò mã, bách tình thành Lăng Châu nói Công chúa chúng ta là Bồ tát hạ phàm!”
Trần Kính Tông liếc hắn ta một cái: “Tiên nữ thì tiên nữ, Bồ tát cái gì.”
Bồ Tát là người xuất gia nên hắn không báng bổ, tiên nữ thì khác, có thể làm vợ hắn.