Bây giờ ở thành Lăng Châu có ba nhân vật cao quý là Tương Vương, Công chúa Hoa Dương và Phò mã gia.
Tương Vương là lão già thâm độc, bách tính trong thành đã bàn tán chán chê rồi. Chuyện ở Ninh Viện mới là đề tài mới nóng hổi để bọn họ xì xào trong lúc trà dư tửu hậu, mà trong đêm đó Phò mã gia tức giận trở về “nhà mẹ đẻ” càng khiến mọi người bàn tán say sưa. Dần dà càng ngày càng xuất hiện nhiều kiểu suy đoán, trong đó có một điều kì lạ nhất là Công chúa Hoa Dương mua về hai con hát môi hồng răng trắng, Phò mã gia ghen tị, bắt Công chúa phải lựa chọn một trong hai, hoặc là hắn hoặc là hai con hát kia!
Đều là những lời nói vô căn cứ, nhưng ai bảo bách tính lại thích mấy kiểu như thế này chứ. Từ xưa đến nay, không có kẻ quyền quý nào không bị người dân đồn thổi linh tinh như thế này.
Dân chúng thích xem trò hay, nhưng hai vợ chồng Trần Bá Tông và Du Tú thì lại phải cực khổ. Một người tranh thủ thời gian chạy tới Vệ Sở để khuyên nhủ đệ đệ, một người ngày nào cũng tới Ninh Viện để dỗ dành.
Tương Vương là uất ức nhất, đôi vợ chồng son này chỉ cãi nhau giận dỗi mà thôi, nhưng ông ta thì tốn vàng thật bạc thật! Hai món lễ vật kia có giá trị rất lớn, ông ta muốn mời thợ đến xây lại viện tử cũng phải bỏ tiền. Đáng giận nhất là ông ta còn phải nghĩ cách làm thế nào để Công chúa và Phò mã gia làm hòa với nhau, bằng không cứ tiếp tục căng thẳng như thế, cho dù Hoa Dương không viết thư để tố cáo Trần Kính Tông thì tin tức này sớm muộn gì cũng truyền tới Kinh thành, đến lúc đó Thuận đế ra tay điều tra, chẳng phải chuyện ông ta nô dịch đám binh lính Vệ Sở sẽ bị phơi bày ra sao?
Tương Vương đang tức nghẹn lại phải lấy hai món lễ vật trong khố phòng ra, để Tương Vương phi đến Ninh Viện làm người hòa giải.
Công chúa thanh cao, Tương Vương phi phải chạy tới ba lần, môi cũng sắp bị ma sát đến trầy cả da, cuối cùng mới tặng lễ vật đi được, điều này cũng có nghĩa là bây giờ Công chúa người ta chỉ giận dỗi với Phò mã gia mà thôi, sẽ không giận chó đánh mèo với Tương Vương phủ, phá hoại tình cảm.
“Sao bà lại đần thế hả? Còn chưa khuyên được Công chúa làm hòa với Phò mã sao?”
Chuyện cần thiết nhất đã được giải quyết thỏa đáng, Tương Vương phiền muộn trách mắng Tương Vương phi.
Tương Vương phi cúi đầu giải thích cho mình: “Gọi ta một tiếng Vương thẩm cũng phải xem tâm trạng nàng ta như thế nào thì lời nói của ta có hiệu quả gì chứ. Tri phủ phu nhân, tẩu tử ruột của nàng ta còn chăm chỉ chạy đi hơn cả ta, nhưng mà dù như thế cũng không có tác dụng gì. Theo ta thấy, chỉ có Trần Kính Tông tự mình quay về xin lỗi, Công chúa mới bằng lòng nguôi giận đi.”
Tương Vương bèn bảo Hạng Bảo Sơn nghĩ cách thuyết phục Trần Kính Tông cúi đầu nhận sai với Công chúa.
Hạng Bảo Sơn khuyên nhủ vài lần, sau đó đau khổ quay về nói lại với Tương Vương: “Vương gia, không khuyên nổi. Trần Kính Tông kia cứng rắn như sắt, lúc đầu hắn còn chịu uống rượu với con, nhưng bây giờ biết con muốn gì, con có mời hắn tới uống rượu hắn cũng không tới, từ phía xa nhìn thấy con hắn đã bỏ đi chỗ khác rồi, con thật sự không có biện pháp gì cả, không thể làm gì được!”
Tương Vương tức giận tái mét cả mặt.
Hạng Bảo Sơn thử thăm dò hỏi: “Hay là Vương gia bảo Vương phi đến Ninh Viện chơi, thuyết phục Công chúa xuống nước trước?”
Tương Vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta: “Ngươi coi Hoa Dương này là một Công chúa không được cưng chiều, chuyện gì cũng bị Phò mã nắm mũi dắt đi hay sao? Còn dám bảo Công chúa xuống nước trước, bản Vương muốn đi khuyên nhủ mà Công chúa còn chẳng thèm gặp, Trần Kính Tông lấy đâu ra thể diện lớn như thế!”
Hạng Bảo Sơn thức thời ngậm chặt mồm.
Cũng là một tên vô dụng, Tương Vương bèn cho hắn ta cút!
Tức thì tức, nhưng chuyện thì vẫn phải giải quyết. Thời gian mười ngày cứ trôi đi như vậy, chớp mắt đã tới tháng hai. Lần trước vào ngày nghỉ tắm gội vợ chồng Trần Bá Tông đã không thể về trấn Thạch Kiều vì Trần Bá Tông vừa mới nhậm chức không lâu, nhưng nếu lần này đến ngày nghỉ tắm gội của tháng hai, Trần Bá Tông nhất định phải về với ông bà, nếu không lỡ bị Trần Đình Giám nhận ra được điều bất thường, ông ấy sẽ nhân cơ hội tố cáo y thì phải làm sao bây giờ?
Sáng sớm hôm sau, Tương Vương phái người đưa thiệp mời đến Sở Vệ cho Trần Kính Tông, mời hắn chạng vạng đến Vương phủ để ăn cơm.
Kết quả là Trần Kính Tông không thèm tới!
Tương Vương rất tức giận, nhưng có tức đến thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng, hôm sau ông ta ngồi xe ngựa chạy tới Sở Vệ làm thuyết khách.
Trần Kính Tông cũng không chịu gặp mặt riêng ông ta, Tương Vương và đám người Hạng Bảo Sơn cùng nhau đi tới diễn võ trường, lập tức nhìn thấy Trần Kính Tông và năm tên lính khác đang so chiêu. Phò mã gia trẻ trung mới hai mươi hai tuổi để trần một đôi tay dài rắn chắc, năm binh lính vây quanh hắn nhưng vẫn không thể bắt được Trần Kính Tông, trái lại còn bị Trần Kính Tông dễ dàng đè ngã xuống đất, nhận được tiếng hoan hô của đám binh lính.
“Vương gia đến khuyên ta đi xin lỗi Công chúa à?” Đánh xong một trận, Trần Kính Tông cuối cùng cũng chịu nhìn Tương Vương một cái: “Được thôi, Vương gia tỷ thí với ta một lần, chỉ cần Vương gia thắng thì ta đây sẽ cởi hết xiêm y, đi tới chỗ nàng ấy chịu đòn nhận lỗi.”
Tương Vương là một tên vô tích sự, đừng nói là Trần Kính Tông, đến cả đám binh lính bình thường ông ta cũng không đánh lại.
Ông ta cười híp mắt tìm lời thoái thác: “Phò mã nói đùa, một lão già xương khớp rã rời như ta đâu còn là đối thủ của người trẻ tuổi như ngài.”
Lâm Ngạn ngứa tay, từ đằng sau Tương Vương đi ra, nói: “Ta thay mặt Vương gia tỷ thí với Phò mã, có được không?”
Trần Kính Tông liếc nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, cười cười: “Cũng được, nếu ngươi thua thì cả đám người các ngươi đừng lải nhải bên tai ta nữa.”
Lâm Ngạn chỉ để ý đến việc cởi áo ngoài, sau đó lao đến công kích Trần Kính Tông như một con báo!.
Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn
Lâm Ngạn thật sự có bản lĩnh, Trần Kính Tông thu lại suy nghĩ khinh thường, dùng hết sức đối phó với hắn ta.
Tương Vương bị trận luận võ này hấp dẫn, giống như đang xem long tranh hổ đấu.
Xem một lúc, Tương Vương bỗng nhớ tới tổ phụ của Trần Đình Giám.
Trần Đình Giám trúng cử lúc mười sáu tuổi, tổ phụ của ông cũng mới hơn năm mươi tuổi, con người cao to mạnh mẽ và oai phong, cũng có bản lĩnh võ nghệ hơn người, cho nên dù đã ngần ấy tuổi ông ta vẫn ở Vương phủ làm thị vệ chứ không bị mẹ cả sa thải.
Trần Đình Giám thì chỉ là một con ma ốm, cho nên ngay từ đầu Trần Đình Giám đã đi theo con đường khoa cử.
Nhưng tổ tông Trần gia có người vũ dũng, cho nên phần vũ dũng đó được thể hiện cực kì rõ ràng trên người Trần Kính Tông, cũng là con cháu hai đời sau của Trần gia.
Một tiếng “Rầm” vang lên cắt ngang hồi ức của Tương Vương, sau đó ông ta nhìn thấy Lâm Ngạn bị Trần Kính Tông nện một cái nặng nề xuống đất.
Tương Vương: …
Được, con đường khuyên Trần Kính Tông đi xin lỗi Công chúa Hoa Dương cũng hoàn toàn bị phá hỏng luôn rồi!
Tuy rằng Tương Vương không khuyên được Phò mã gia phải bất lực quay về, nhưng tin tức này không hiểu sao lại truyền tới được Ninh Viện.
Còn chưa tới một ngày, Ninh Viện đã đưa thiệp mời tới chỗ Du Tú, Tương Vương phi, Lăng Nguyên Huyện quân và Kỷ lão phu nhân của Bạch gia, thậm chí ngay cả thê tử của Hạng Bảo Sơn, chính là thứ nữ của nhà Tương Vương cũng được nhận thiệp mời, yêu cầu bọn họ đến Ninh Viện nghe hí, bên đó đã cho mời gánh hát Đỗ Gia Ban nổi tiếng nhất phủ Lăng Châu.
Trong mắt người dân, như thế này không khác gì Công chúa Hoa Dương đang khiêu chiến Phò mã, ngươi có trở về hay không cũng kệ ngươi, bản Công chúa cứ sống phóng túng như thế đấy, thoải mái biết bao!
Lúc này, không cần Tương Vương dặn dò, Hạng Bảo Sơn cũng muốn đi khuyên nhủ Trần Kính Tông.
“Kính Tông à, đêm nay ta không phải là Chỉ huy sứ, ngài cũng không phải Phò mã gia, chúng ta chỉ là hai nam nhân bình thường mà thôi, ta lấy thân phận người từng trải để nói với ngài mấy câu, ngài xem được không?”
Trần Kính Tông cầm lấy vò rượu, vẻ mặt bình tĩnh đổi một cái bát to hơn để rót rượu: “Tùy ngươi nói, ta chỉ lo uống rượu.”
Hạng Bảo Sơn: “Ta nói này, giữa hai vợ chồng với nhau, thê tử nên nghe lời trượng phu, nhưng trượng phu cũng không thể căng thẳng mãi được, đối xử với thê tử cũng nên nhẹ nhàng thấu hiểu, lúc nào cần dỗ thì phải dỗ, bằng không ngày nào nàng ấy cũng tức giận, cũng mang vẻ mặt như đưa đám cũng khiến chúng ta thấy không thoải mái đúng không?”
Trần Kính Tông hừ một tiếng: “Vậy thì không gặp, ta ở Vệ Sở thoải mái bao nhiêu.”
Hạng Bảo Sơn: “Ngươi xem ngươi đi, còn nói lẫy nữa chứ. Ta đã nói với ngươi rồi, có loại nữ nhân sẽ sợ ngươi, ngươi trưng ra bộ mặt lạnh lùng thì nàng ta sẽ nghe lời ngươi, hận không thể biến thành một dây leo để quấn lên người ngươi. Nhưng cũng có nữ nhân, ngươi đã cứng thì nàng ta lại còn cứng hơn, ngươi không để ý đến nàng ta thì nàng ta cũng không thèm phản ứng lại với ngươi, tự mình đi tìm trò vui. Vậy ngươi nói thử xem, cứ như thế mãi có phải mối quan hệ giữa hai vợ chồng tới ngày tàn rồi không?”
Khuôn mặt Trần Kính Tông hầm hầm ngồi im uống rượu, cái bát to tới mức che kín gương mặt hắn.
Hạng Bảo Sơn không ngừng cố gắng: “Nếu như ngươi thật sự không sống tiếp với Công chúa nữa thì ta không khuyên thêm gì, nhưng nếu trong lòng ngươi có Công chúa, còn muốn sống cùng với nàng, vậy ngươi nói xem vì tức giận nhất thời mà khiến hôn nhân bị gián đoạn, có đáng không?”
Trần Kính Tông uống xong ngụm cuối cùng, nặng nề đặt bát to xuống, con ngươi đen bóng âm u nhìn chằm chằm hbd: “Công chúa đi tìm trò vui? Sao ngươi biết?”
Hạng Bảo Sơn: …
Vương Phi Hổ ghé vào cửa nghe lén hơi hả hê nói: “Đương nhiên là hắn biết rồi, Công chúa còn đưa thiệp mời cho phu nhân nhà hắn mà. Có người nói Công chúa tự mình mời Đỗ Gia Ban về, Tô Nguyệt Bạch của Đỗ Gia Ban là một người rất tuấn tú đấy…”
Còn chưa dứt lời, Trần Kính Tông đã ném vò rượu đi, nổi giận đùng đùng đứng lên: “Nữ nhân mà đi nghe hí thì ta cũng có thể đi uống hoa tửu! Đi, các ngươi dẫn đường đi, mang ta đến thanh lâu đẹp nhất phủ Lăng Châu này, hôm nay mặc kệ các ngươi có uống có ngủ với mỹ nhân nào cũng được, ta bỏ tiền!”
Đôi mắt Vương Phi Hổ sáng lên!
Hạng Bảo Sơn chỉ cảm thấy đau đầu, Phò mã gia muốn đi ngủ với nữ nhân, bọn họ lén đưa đi là được rồi, nhưng thật sự nghênh ngang đưa Phò mã gia tới kĩ viện chơi, ngang nhiên tát thẳng mặt Công chúa như thế, có phải là sợ tuổi thọ dài quá rồi không?
Hắn ta vội vàng gọi Lâm Ngạn và Lư Đạt tới, cùng nhau giữ Trần Kính Tông lại, không được để cho hắn xúc động mà làm thật.
Trần Kính Tông không nén được xúc động, ai cản trở hắn thì hắn đánh người đó.
Đều là nam nhi khí huyết phương cương nên ban đầu Lâm Ngạn và Lư Đạt còn kiêng dè thân phận của Trần Kính Tông không dám ra tay, nhưng Trần Kính Tông thật sự quá độc ác, nắm đấm như sắt không nện trên vai bọn họ thì đập lên mặt, vậy thì ai nhịn được nữa?
Trong lúc hỗn loạn, cũng không biết là Hạng Bảo Sơn, Lâm Ngạn hay là Lư Đạt ra tay, nhưng dù sao thì Trần Kính Tông cũng bị đấm một cái nặng nề, sau đó Phò mã gia vốn đang kêu gào đòi đến thanh lâu đột nhiên ngã nhào về phía trước, đầu đụng vào cây cột, cả người cong cong vẹo vẹo ngã xuống đất. Trước khi hôn mê, hắn còn nhìn về phía bọn họ với ánh mắt khó tin, dường như muốn bắt được người làm hắn bị thương.
Vương Phi Hổ vụt một tiếng trốn ra sau lưng Lâm Ngạn, hắn ta không hề ra tay, việc này không liên quan gì đến hắn cả.
Lâm Ngạn mặc kệ hắn ta, bước nhanh tới cùng nâng Trần Kính Tông dậy với Hạng Bảo Sơn, thử thăm dò hơi thở một chút, vẫn còn có không khí toát ra, bèn hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Hạng Bảo Sơn nhanh trí nói: “Mau, nhân lúc hắn chưa tỉnh, nhanh chóng đưa đến Ninh Viện đi, nói với bên đó là Phò mã gia mượn rượu giải sầu, không cẩn thận uống đến hôn mê.”
Vợ chồng chiến tranh lạnh, sợ nhất là không chịu gặp mặt, như phàm là đã thấy nhau rồi, hơi mềm lòng một chút, thì đầu giường cãi nhau cuối giường lại làm hòa, chuyện gì cũng có thể thay đổi mà thôi.
Vệ Sở nhanh chóng sắp xếp xong xe ngựa, chạy nhanh như chớp vào trong thành Lăng Châu, cuối cùng cũng vào được thành trước khi cổng thành đóng lại.
Tận mắt nhìn thấy Ngô công công và Phú Quý khiêng Trần Kính Tông hôn mê bất tỉnh vào Ninh Viện, Hạng Bảo Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lên xe ngựa, quay về Vương phủ mật báo.
Phú Quý dừng lại bên ngoài Tê Phượng điện.
Ngô Nhuận đặt Trần Kính Tông lên giường, sau đó cúi đầu xin cáo lui.
Triều Vân nhìn Phò mã gia hôn mê bất tỉnh, nóng nảy nói: “Công chúa, em lập tức cho người đi gọi Lưu Thái y!”
Hoa Dương: “Không cần, chuẩn bị nước đi, lát nữa Phò mã sẽ tắm rửa.”
Vở kịch này diễn tới tận ngày hôm nay có thể hạ màn được rồi.
Triều Nguyệt lờ mờ đoán ra được điều gì, cười cười lôi Triều Vân đi.
Hoa Dương xoay người, thấy Trần Kính Tông vẫn không nhúc nhích, cười nhạt nói: “Sao rồi, chân bị thương phải không?”
Trần Kính Tông vẫn không hề phản ứng gì.
Hoa Dương bèn đi vào phòng trong.
Vừa đặt chân tới cửa, đằng sau dường như có mãnh hổ từ trên giường nhảy xuống, một giây sau mãnh hổ đã lao tới đè nàng lên tường, mùi rượu và đôi môi nóng bỏng cùng nhau rơi xuống cổ nàng.
Trong nháy mắt Hoa Dương đã mất hết sức lực, may mà trước mặt nàng là tường chống đỡ để nàng không bị ngã xuống.
“Được rồi, đi súc miệng tắm rửa trước đi.”
Khi hắn định rút cạp váy của nàng đi, Hoa Dương lập tức giữ chặt bàn tay dài mạnh mẽ kia.
“Hơn nửa tháng không gặp, nàng còn phải tính toán việc này với ta sao?”
Trần Kính Tông xoay người nàng lại, thở hổn hển hỏi.
Hoa Dương né khỏi cái miệng đầy mùi rượu của hắn, ghét bỏ: “Đừng nói là nửa tháng, cho dù là nửa năm chàng không sạch sẽ gọn gàng thì ta cũng muốn tính toán.”
Trần Kính Tông nhìn nàng, ngay lúc Hoa Dương cho rằng hắn sẽ đồng ý thỏa hiệp thì Trần Kính Tông đột nhiên kéo một bên xiêm y của nàng xuống.
Hoa Dương: …
Trần Kính Tông giống như một con mãnh hổ, chẳng mấy chốc mà mùi rượu trên người hắn đã ám lên người nàng.
Hoa Dương tức mình nhéo hắn mấy cái.
Trần Kính Tông đứng thẳng lên lại, cụp mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, cười nói: “Nàng bây giờ cũng bẩn rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau tắm đi.”
Hoa Dương đá hắn một cái.
Trần Kính Tông khéo léo nắm lấy một cổ tay của nàng giữ lên trên tường, ánh mắt dần dần đưa xuống, nhìn đôi môi của nàng.
Hoa Dương sợ hãi vội la lên: “Chàng dám chưa súc miệng đã hôn ta thì ta sẽ đuổi chàng ra ngoài thật đấy!”
Trần Kính Tông khựng lại một chút, quay gò má về phía nàng: “Hừ, vậy nàng thơm ta một cái đi, bằng không ta sẽ hôn nàng.”
Hắn biết lời uy hiếp của Hoa Dương là thật, Hoa Dương cũng biết hắn nói được thì làm được.
Bực bội thì bực bội nhưng Hoa Dương vẫn cắn môi, bất đắc dĩ thơm một cái hời hợt lên má hắn.
Nước tắm trong phòng đã được chuẩn bị xong, Trần Kính Tông kéo lung tung quần áo của nàng xuống, ôm nào đi vào.
Hoa Dương chiếm thùng nước tắm, để hắn đứng bên ngoài múc nước tắm cho sạch.
Trần Kính Tông tắm xong thì đi tới trước thùng tắm của nàng.
Hoa Dương hay chê hắn có một đôi chân to, nhắm mắt lại không chịu tắm cùng với hắn.
Trần Kính Tông không thể làm gì khác hơn là ôm người ra ngoài, lau khô xong thì đặt nằm lên giường.
Vừa tắm xong khá lạnh khiến cơ thể nàng cứ run nhè nhẹ trong lòng hắn, Trần Kính Tông kéo chăn lên, bọc cả hai vào.
“Sao nàng biết ta sẽ về?” Trần Kính Tông vừa kéo chăn vừa hỏi.
Hoa Dương hừ một tiếng: “Ta đã phát ám hiệu ra rồi, nếu hai ngày tới mà chàng không trở lại thì đã không phải là chàng.”
Trần Kính Tông nhìn nàng với ánh mắt sâu xa: “Ta còn tưởng rằng nàng lén nuôi con hát, hắn bị ta tình cờ cướp đi cơ hội.”
Hoa Dương: …
Vừa mới đoàn viên Phò mã gia đã chọc giận công chúa, một lời không hợp đã hung hăng “đánh nhau” trong chăn.