Trần Kính Tông đi ra ngoài, mùi rượu trên người không thể tản đi trong thời gian ngắn được.
Hoa Dương gọi Triều Vân, Triều Nguyệt đi vào, sau khi vén màn lên một trong hai nha hoàn cầm quạt tròn quạt liên tục, nàng bọc lấy chăn ngồi ở ghế bên cạnh.
Thời gian quạt khoảng một chén trà, Triều Vân hít một hơi rồi cười nói: "Hình như hết mùi rồi, ngài ngửi thử xem?"
Hoa Dương bọc chăn đến gần, cảm thấy đúng là không còn mùi gì nữa, lúc này nàng mời thoải mái nằm xuống giường.
Hoa Dương vẫn còn hơi buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại lệnh cho hai nha hoàn: "Nhớ bưng trà ấm giải rượu cho Phò mã, hắn không súc miệng mười lần thì không cho phép hắn lại gần."
Triều Vân nhìn Triều Nguyệt, sau đó nói: "Công chúa, hình như Phò mã đã đến Lưu Vân điện rồi, chúng nô tì mang trà giải rượu qua đó ạ?"
Hoa Dương khẽ giật mình: "Hắn đi rồi à?"
Triều Nguyệt gật đầu: "Đi từ lúc ra khỏi phòng của ngài ạ."
Hoa Dương thấy hơi bất ngờ, trước đó nàng để cho Trần Kính Tông ngủ ở Lưu Vân điện, hắn còn dính lấy nàng giống như cao da chó, vừa nãy nàng giục hắn đi tắm rửa, chẳng lẽ làm hắn tức giận à?
Kiếp trước phu thê hai người thường xuyên giận dỗi nhau, nếu Trần Kính Tông không chọc nàng giận đến mức ăn không ngon thì chính nàng chọc Trần Kính Tông tức đến mức sầm mặt, mà từ khi trùng sinh đến nay, hai người cũng hay cãi nhau nhưng hình như chưa bao giờ cãi thật.
Bọn nha hoàn lui xuống, Hoa Dương suy nghĩ đến hành động khác lạ của Trần Kính Tông, càng nằm lại càng tỉnh táo.
Lại nói, làm Hoàng đế đôi khi cũng bị triều thần chèn ép, hôm nay Trần Kính Tông đến tửu quán, chẳng biết mấy tên đứng đầu Lăng Châu Vệ kia có thấy hắn còn trẻ mà chèn ép không nữa. Người ta gọi ca cơ đến hát khúc để làm hắn vui lòng, Trần Kính Tông lại lạnh lùng từ chối, công khai không cho người ta mặt mũi, những người kia thẹn quá hóa giận không chừng lại cố ý chuốc rượu hắn.
Hoa Dương bỗng nhớ tới nghe nói tổ phụ của cha chồng bị Tương Vương chuốc quá nhiều rượu mà say chết.
Cái thứ như rượu này, đến tận giờ đều là tai họa. Chẳng biết vì sao các nam nhân cứ ăn cơm là phải uống vài ấm, mà uống được càng nhiều lại càng có vẻ giỏi giang!
Tâm trạng không tốt, Hoa Dương gọi nha hoàn vào hầu hạ nàng thay quần áo, sau khi sửa soạn đàng hoàng thì đến Lưu Vân điện.
Trong Lưu Vân điện, ngoại trừ Phú Quý là nô tài cũ Trần Kính Tông mang tới từ Trần gia, bốn người còn lại đều là tiểu thái giám do Ngô Nhuận đưa từ phủ Công chúa tới.
Buổi trưa lúc Trần Kính Tông ăn cơm, Phú Quý cũng bị bọn sai vặt của Hạng Bảo Sơn dẫn sang một bàn tiệc khác ăn uống giải trí, Phú Quý cũng có vài phần say. Sau khi chủ tử vào phòng nghỉ trưa, Phú Quý cũng đi về phòng cho hạ nhân của mình, hoàn toàn không ngờ Công chúa sẽ đến.
Tiểu thái giám giữ cửa cung kính mời Công chúa vào trong.
Hoa Dương hỏi: "Phò mã đâu?"
Tiểu thái giám: "Hồi Công chúa, Phò mã đang nghỉ trưa trong phòng, ngài có cần nô tài gọi Phò mã không?"
Hoa Dương: "Không cần."
Nói xong, nàng bảo Triều Vân ở bên ngoài chờ, còn nàng đi vào phòng.
Bước vào trong phòng đã ngửi thấy mùi rượu, Hoa Dương cầm khăn che mũi rồi cất bước đi tới trước giường, vừa tới đã thấy Trần Kính Tông còn chưa cởi ngoại bào đã nằm giang tay giang chân ngửa mặt trên giường. Trước đó ở Tê Phượng điện trông hắn vẫn bình thường, lúc này lại say đến mức khuôn mặt anh tuấn ửng hồng lên, cứ như bị người ta hạ thuốc vậy.
Trên giường có mùi rượu nồng nhất, Hoa Dương thật sự không nhịn nổi nữa, khi chắc chắn Trần Kính Tông vẫn còn thở thì nàng vội vàng đi ra ngoài.
Gọi một tiểu thái giám tới, Hoa Dương ra lệnh: "Ngươi tới trước giường hầu hạ Phò mã, nếu như Phò mã thấy khó chịu thì phải mau chóng gọi Lưu thái y.". Truyện Huyền Huyễn
Lần này Ngô Nhuận tới, gần như đang mang hết tinh nhuệ trong phủ Công chúa ở kinh thành đến đây.
Tiểu thái giám ngoan ngoãn đồng ý.
Hoa Dương ở lại đây cũng không giúp được gì, thế là nàng quay về Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông ngủ một giấc đến hoàng hôn, trong lúc mơ màng hắn còn chạy đến tịnh phòng tắm hai lần.
Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu đau âm ỉ, đây đều là triệu chứng sau khi say rượu.
Trần Kính Tông xoa trán, liếc mắt nhìn Phú Quý và một tiểu thái giám hình như tên Trương Đấu đang chờ bên cạnh giường, hắn cất giọng khàn khàn: "Mang chén nước lại đây."
Phú Quý và Trương đấu cứ như bị ai bịt miệng vậy, sau đó hai người giành nhau chạy lại bàn, cuối cùng vì Phú Quý nhàn tản hơn một năm mà đi đứng không đủ nhanh nhẹn, bị Trương Đấu cướp mất ấm trà.
"Phò mã từ từ thôi, nô tài đỡ ngài."
Một tay Trương Đấu cầm ấm trà, một tay đặt sau lưng Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông nghi ngờ nhìn hắn ta chằm chằm, buổi sáng hắn cũng ở Lưu Vân điện hơn một canh giờ, sao không thấy Trương Đấu ân cần với hắn như thế.
Hắn nhận ấm trà, uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Trương Đấu cười híp mắt nhìn hắn.
Phú Quý tức giận nghiến răng, nói với hắn ta: "Đi đi, nơi này không liên quan đến ngươi, ra ngoài đi."
Trương Đấu khom lưng nói với Trần Kính Tông: "Bẩm Phò mã, Công chúa có đến xem ngài nhưng thấy ngài ngủ ngon quá nên Công chúa cố ý lệnh nô tài canh giữ bên giường một tấc cũng không rời, sợ ngài say rượu không thoải mái."
Phú Quý lấy làm kinh hãi, Công chúa có tới ư, sao hắn ta lại không biết?
Trần Kính Tông cũng rất bất ngờ, hắn cẩn thận hỏi tình hình lúc nàng đến nhưng lại không đoán được lý do.
Kéo vạt áo lên ngửi, Trần Kính Tông nói: "Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa."
Trương Đấu: "Vâng, nô tài sẽ đi sắp xếp ngay."
Hắn ta mang theo vào phần mừng rỡ rời đi, Phú Quý hung hăng trừng hắn ta vài cái, sau đó đến bên cạnh chủ tử hạ giọng nói: "Gia, ngài nhìn hắn ta đi, từ lúc năm tuổi nô tài đã theo hầu ngài, đến nay đã vài chục năm, hắn ta muốn tranh giành vị trí số một nên cạnh ngài với nô tài đấy."
Trần Kính Tông: "Ngươi ngốc đấy à? Ngươi là người đi theo ta ra ngoài, trong bốn tiểu thái giám hầu hạ ở Lưu Vân điện này cũng phải có người đứng đầu, hắn ta đang tranh vị trí đại thái giám của Lưu Vân điện, sao nào, ngươi cũng muốn làm đại thái giám à?"
Phú Quý hít sâu một hơi, xoay người che háng của mình.
Trần Kính Tông chê hắn ta không có tiền đồ, gã sai vặt bên cạnh đại ca và tam ca trông cũng ra hình ra dạng lắm, sao đến gã sai vặt của hắn lại thành đồ dở hơi thế này. Có thể thấy năm đó phụ thân chọn người cho huynh đệ bọn hắn cũng có thiên vị, toàn ném thứ vớ va vớ vẩn cho hắn.
Tắm rửa sạch sẽ rồi thay y phục mới, Trần Kính Tông ngồi xổm trong viện đánh răng ba lần. Sau khi xác định trong miệng không còn mùi rượu nữa hắn mới vứt Phú Quý và bốn tên tiểu thái giám lại, một mình đến Tê Phượng điện.
Hoa Dương ngồi trên giường lần nữa, nghe trong viện có tiếng động nên nàng nghiêng đầu xem, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng như gương, nàng nhìn thấy Trần Kính Tông mặc cẩm bào cổ tròn thêu Kỳ Lân hiên ngang đi vào.
Trần Kính Tông là quan võ, cả người trắng nõn, chỉ có mặt và cổ bị phơi cho rám nắng nhưng khi khoác chiếc áo choàng đỏ này, trông cứ như miếng ngọc bích.
Hắn mới xả tang nên chưa kịp làm đồ mới, hai bộ hắn mặc hôm nay đều là do Ngô Nhuận chuẩn bị cho hắn, có lẽ trong tủ quần áo còn có nhiều hơn.
Ngô Nhuận làm việc rất tỉ mỉ, còn hơn ma ma nhũ mẫu lúc nàng còn bé nữa.
Đang cân nhắc, Trần Kính Tông vén màn bước vào, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.
Hoa Dương châm chọc nói: "Phò mã ngủ say thật đấy."
Trần Kính Tông đứng trước giường, ánh mắt quét qua người nàng một lần rồi mới nói: "Nàng đi tìm ta có việc gì sao?"
Hoa Dương bị ánh mắt ngả ngớn của hắn làm cho không được tự nhiên, chẳng biết người này bị cái gì, đã thành thân lâu thế rồi mà mỗi lần gặp nàng đều cứ như sói đói nhìn thấy thỏ, như thể lúc nào cũng có thể ôm nàng vào phòng trong làm một lần.
"Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút về tình hình trên bàn tiệc của chàng thôi."
Trần Kính Tông: "Không phải ta đã nói rồi sao, ta chưa từng nhìn nữ nhân kia, ta đuổi nàng ta đi ngay rồi."
Hoa Dương: "Ai để ý cái kia chứ, ta nói bọn Hạng Bảo Sơn làm gì với chàng kìa, mùi rượu trên người chàng nồng như thế, có phải bọn họ chuốc rượu cho chàng không?"
Trần Kính Tông thấy nàng muốn nói chuyện lâu nên ngồi xuống cạnh giường của nàng, mang theo vài phần khinh miệt nói: "Rượu ở Túy Tiên Cư đúng là không tệ, ta thích uống, bọn họ đến mời rượu ta cũng uống đến sảng khoái. Nếu rượu không ngon hoặc ta không muốn uống, bọn họ có muốn chuốc ta cũng vô dụng."
Hoa Dương cau mày nói: "Uống rượu hại thân, cho dù uống ngon cũng không nên uống quá nhiều, nhìn chàng say đến mức ngủ cả buổi chiều. May mà hôm nay chàng không cần làm việc, nếu không chẳng phải đã làm trễ nãi chính sự rồi hay sao?"
Trần Kính Tông phản bác: "Ta là loại người không biết chừng mực kia sao? Nếu như không ngon, ta cũng đâu uống nhiều như thế."
Hoa Dương chỉ có thể trừng hắn.
Trần Kính Tông khó hiểu hỏi: "Nàng tức gì chứ, ta cũng đâu có ngủ cạnh nàng, ta biết tiên nữ hạ phàm như nàng không ngửi được mùi vị dơ bẩn của nhân gian, ta cố ý đến Lưu Vân điện rồi còn gì."
Hoa Dương: "Nói cứ như ta đuổi chàng đi vậy, ta chỉ bảo chàng đi tắm thôi."
Trần Kính Tông: "Buồn ngủ quá, lười tắm."
Nếu muốn sạch sẽ đến mức nàng có thể chấp nhận, ít nhất cũng phải vật lộn mất nửa canh giờ, hắn làm gì có kiên nhẫn đến thế.
Hoa Dương:...
Sớm biết hắn có bệnh lôi thôi như thế, làm gì cần nàng nghĩ nhiều vậy đâu?
"Truyền cơm đi, ta đói rồi." Trần Kính Tông nói vọng ra ngoài.
Tự có bọn nha hoàn đi sắp xếp.
Lúc ăn cơm, Trần Kính Tông cũng hỏi thăm tình hình đãi khách bên phía Hoa Dương.
Hoa Dương nói: "Ta nói các nàng sau rồi hãy đến, thuận đó cũng đưa thiếp mời cho đại tẩu."
Chẳng có ai vừa ra đời đã thành thạo việc đối nhân xử thế, quý nữ vọng tộc thậm chí là Công chúa như nàng cũng phải học các lễ nghi ở phương diện này. Một năm này nàng ở lại Lăng Châu, có việc xã giao gì cũng sẽ gọi Du Tú, trừ khi Du Tú là một khúc gỗ, nếu không thì chắc chắn sẽ học được vài phần.
Trần Kính Tông yếu ớt nói: "Ta phát hiện nàng đối xử với người nào trong nhà ta cũng tốt hơn ta."
Hoa Dương cười: "Ai bảo chàng khiến người ta ghét thế chứ."
Trần Kính Tông không đáp lời, sau bữa ăn hắn đi dạo trong phòng một vòng, phát hiện nàng không ngâm cái kia nên hắn bảo Triều Vân mang nước ấm đến, hắn tự ngâm.
Hoa Dương lại ngồi xuống, mãi đến khi Triều Vân bưng chậu sen tráng men trắng đi ngang qua trước mặt nàng, nhịp tim của nàng mới loạn mấy nhịp.
Lúc muốn đi ngủ, vật kia vẫn chưa đủ mềm.
Hoa Dương cười trên nỗi đau của người khác: "Làm việc dư thừa."
Trần Kính Tông lại thay một chậu nước ấm khác, chỉ nhìn nàng một cách sâu xa.
Hoa Dương an tâm ngủ thiếp đi.
Xung quanh tối đen như mực, không biết qua bao lâu, Trần Kính Tông bỗng nhào lên.
Cơn buồn ngủ như tường đồng kiên cố của nàng bị hắn nghiền nát từng chút thành tro bụi.
***
Sáng sớm, Trần Kính Tông nhìn Công chúa còn đang ngủ say bên cạnh mình, bàn tay với vết chai mỏng của hắn lướt qua gương mặt trắng nõn mềm mại còn hơn cánh hoa của nàng, lúc này hắn mới đứng dậy thả nhẹ bước chân rời giường.
Biết hôm nay hắn muốn đến Vệ Sở, phòng bếp đã làm xong điểm tâm từ sớm.
Trần Kính Tông ăn một mình, sau đó súc miệng rồi xuất phát.
Ngựa đã chuẩn bị sẵn đứng ngoài Ninh Viện, Phú Quý ngáp một cái, khi nhìn thấy chủ tử thì đứng thẳng người ngay.
Tâm trạng của Trần Kính Tông tốt nên lười dạy bảo hắn ta, hắn cưỡi tuấn mã nghênh ngang rời đi.
Vệ Sở Lăng Châu ở mười dặm bên ngoài thành Bắc, lúc Trần Kính Tông đến nơi, bọn người Hạng Bảo Sơn đã đứng ngoài cổng Vệ Sở chờ, hiển nhiên là hết sức kính trọng vị Phò mã là hắn đây.
Bọn họ đã tỏ ra khách sáo thì Trần Kính Tông cũng nhận hết, sau khi tùy ý dò xét bình sĩ một lát, hắn theo Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ và Lâm Ngạn tới các doanh trại của quan quân trước.
Binh sĩ của Vệ Sở đều sống trong một khu chung, chỉ có cái quan quân sống trong một viện độc lập.
Đằng trước của viện là nơi làm việc chung, phía sau cho người ở.
Hạng Bảo Sơn tặng căn phòng của mình cho Trần Kính Tông, đệm giường đã được thay mới.
Trần Kính Tông cũng không thèm khiêm tốn, hắn dạo bên trong một vòng, vừa ra ngoài đã thấy hai tiểu nha hoàn mặc áo xanh bưng trà đi về phía của họ, cách ăn mặc trông như nha hoàn nhưng khuôn mặt lại trắng trẻo, trông cũng không phải nha hoàn mua về sai vặt bình thường.
"Binh doanh không thể nuôi nữ nhân, phát tiền tháng này cho các nàng rồi đuổi đi."
Trần Kính Tông nghiêm mặt nói.
Vương Phi Hổ nháy mắt với Lâm Ngạn, hắn ta đã nói Phò mã không phải là loại người háo sắc, Lâm Ngạn còn đòi dò xét, giờ gặp trở ngại rồi thấy chưa?
Lâm Ngạn mím môi.
Hạng Bảo Sơn cười đuổi hai tì nữ kia đi, đồng thời bảo Vương, Lâm đi làm việc trước còn hắn ta mời Trần Kính Tông về phòng, đơn độc nói chuyện với nhau.
"Phò mã, tiệc rượu hôm qua trách chúng ta chiêu đãi không chu đáo, đây là lòng thành của bốn người chúng ta, mong Phò mã gia vui lòng nhận cho."
Trần Kính Tông nhìn phong thư màu đỏ Hạng Bảo Sơn dâng lên bằng hai tay, hờ hững nói: "Thứ gì?"
Hạng Bảo Sơn: "Chút lòng thành, chút lòng thành thôi."
Nói xong, hắn ta chỉ sợ Trần Kính Tông tỏ vẻ không muốn nhận nên cáo từ rời đi trước.
Trần Kính Tông mở phong thư ra, bên trong là bốn tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng.