Năm Cảnh Thuận thứ mười chín, giữa hè tháng sáu, sáng sớm.
Trần phủ, Tứ nghi đường.
Nội thất tranh sáng tranh tối, trên giường đột nhiên truyền đến một trận thở dốc dồn dập, như người chết đuối được lao ra khỏi mặt nước, dùng hết toàn lực đoạt lấy không khí có thể cứu mạng.
Thật lâu sau đó, hơi thở kia mới bình tĩnh lại.
Cả người Trần Kính Tông toàn mồ hôi nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn khung cảnh hết thảy quen thuộc chung quanh, bàn tay mang theo vết chai mỏng mơn trớn cổ của mình từng chút một, sờ soạng mấy lần, đều không có miệng vết thương nào.
Trần Kính Tông không thể lý giải.
Hắn rõ ràng đang ở Bạch Hà lĩnh, rõ ràng thấy các tướng sĩ Tả vệ Đại Hưng từng bước từng bước ngã vào trong tay phản quân, thẳng đến cuối cùng, những phản quân còn lại đều dũng mãnh lao về phía hắn.
Hắn không thể giết một vòng vây quanh người thật mạnh đó, cũng không thể bị phản quân bắt đi để uy hiếp người của triều đình.
Hay là, bởi vì trước khi hắn chết còn chưa buông bỏ được những người đó đều ở chỗ này, sau khi chết, quỷ hồn trực tiếp tới đây?
Vậy còn rất tiện, thành quỷ cũng không tồi.
Trần Kính Tông tự giễu cười cười, nhìn nhìn lại tiền viện Tứ nghi đường hắn đã nằm ngủ mấy năm, trong lòng vừa động, nghĩ muốn tới hậu viện.
Xem sắc trời bên ngoài, hiện tại nàng hẳn là còn đang ngủ, cũng không biết nàng có thể thấy mình trong trạng thái quỷ hồn hay không, tốt nhất là nhìn không thấy, bằng không lại dọa nàng thì không tốt.
Nhưng Trần Kính Tông động ở trong lòng nửa ngày, thân quỷ của hắn lại vẫn thẳng tắp nằm ở trên giường như cũ.
Xem ra làm quỷ cũng chỉ như vậy, không có thần thông lợi hại gì.
Trần Kính Tông bất đắc dĩ ngồi dậy, hai chân đụng vào mặt đất, xúc cảm vẫn chân thật như cũ.
Dù sao trước kia cũng chưa từng làm quỷ, Trần Kính Tông cũng không biết như vậy có bình thường hay không, ánh mắt rơi xuống nửa người trên lõa lồ của mình, Trần Kính Tông bỗng nhiên nhíu nhíu mi.
Sao mà hình như nhìn gầy hơn chút, không có kiện thạc như lúc ở chiến trường? Chẳng lẽ người đã chết, biến thành quỷ còn phải lấy đi ít thịt?
Bởi vì không biết người khác rốt cuộc có thể thấy chính mình hay không, Trần Kính Tông vẫn mặc trung y để trên bình phong vào.
Hắn đi vào thứ gian, thấy Phú Quý nằm ở trên giường còn đang ngủ khò khò.
Tiểu tử này cũng biến thành quỷ trở lại?
Nghĩ đến thảm trạng trước khi chết của Phú Quý, Trần Kính Tông không quấy rầy hắn ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Nơi nơi đều im ắng, ánh nắng mờ mờ dường như cũng không làm hắn bị thương, Trần Kính Tông lập tức đi vào hậu viện, thế mà cửa nhỏ không khóa, hậu viện cũng không có ai.
Có chút kỳ quái, nhưng mà Trần Kính Tông không có nghĩ nhiều, hắn thử đẩy đẩy cửa nhà chính, mở.
Nhưng mà bên trong bày biện không đúng, quá mức đơn giản, đơn giản giống như bộ dáng trước khi hắn thành thân, nếu là sau khi thành hôn, nàng sẽ bố trí bên này rất tráng lệ huy hoàng.
Trần Kính Tông đi nhanh vào nội thất, quả nhiên bên trong ngay cả giường cũng không có!
Bên tai liền vang lên lời nói khi mẫu thân dẫn hắn tham quan Tứ nghi đường vào năm hắn 18 tuổi hồi kinh ấy: “Con bây giờ còn nhỏ, chờ con cưới vợ, nương lại mua thêm gia cụ tốt cho bên này, bằng không hiện tại mà đặt mua, chờ khi con cưới vợ đều biến thành đồ cũ, còn phải mua lại một lần nữa.”
Hắn nói: “Biết, ngài chính là không muốn lãng phí bạc ở trên người ta.”
Sau đó bị mẫu thân tát một cái.
Trần Kính Tông không để bụng gia cụ gì, nhưng Hoa Dương đâu? Nơi này rõ ràng nên có một cái giường Bạt Bộ xa hoa vô cùng, rõ ràng nên treo những màn lụa quý báu đó của nàng, rõ ràng trên giường cũng nên có một Trưởng Công chúa tính tình không đáng yêu chút nào nhưng lại quốc sắc thiên hương đang ngủ!
Trần Kính Tông xoay người đi ra ngoài.
Tới tiền viện Tứ nghi đường, rốt cuộc nhìn thấy hai gã sai vặt đang quét tước sân, không chờ Trần Kính Tông chuẩn bị tâm lý mình có thể dọa bọn họ hay không xong, hai người đều nhìn về phía hắn, đồng thời hành lễ: “Tứ gia.”
Trần Kính Tông:……
Cái gì mà Tứ gia, từ khi hắn làm phò mã, tất cả mọi người bên người đều đổi giọng gọi hắn là phò mã!
Ngay sau đó, Trần Kính Tông thấy được bóng dáng của mình.
Quỷ có bóng dáng sao?
Thực sự có người nhìn thấy quỷ lại không sợ hãi sao?
Thẳng đến giờ phút này, Trần Kính Tông rốt cuộc mới ý thức được không đúng.
Hắn trở lại thứ gian, một phen xốc chăn trên người Phú Quý lên.
Phú Quý bị hoảng sợ, mở to mắt liền thấy Tứ gia đang trầm mặt đứng ở bên cạnh, nhìn hắn ta không chớp mắt.
Phú Quý dụi dụi mắt, vừa biếng nhác ngồi dậy, vừa kỳ quái nói: “Khó lắm mới được nghỉ tắm gội, sao Tứ gia dậy sớm như vậy?”
Trần Kính Tông: “Năm nay là năm nào?”
Phú Quý: “Năm Cảnh Thuận thứ mười chín, sao đột nhiên ngài hỏi chuyện này?”
Trần Kính Tông trầm mặc, nhìn nhìn lại trên người, trách không được hắn cảm thấy gầy đi, thì ra thân thể này thế nhưng là thân thể khi hắn hai mươi tuổi, khi hắn chết là đã 24!
“Tháng sáu?”
“Hai mươi tháng sáu, Tứ gia, ngài không có việc gì chứ?”
Phú Quý nhảy lên mặt đất, muốn sờ sờ trán gia nhà mình một chút.
Trần Kính Tông chụp bay tay hắn ta, vài bước đi trở về nội thất.
Trần Kính Tông lại một lần nữa nằm lên trên giường.
Cho nên, không phải sau khi hắn chết biến thành quỷ, mà là lại về tới năm hai mươi tuổi này?
Vì sao lại như thế?
Trần Kính Tông nghĩ không ra, tóm lại, hắn chính là đã sống lại.
Xuân Hòa Đường.
Người hai nhà Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đều đã qua.
Mỗi buổi sáng ngày nghỉ tắm gội, người một nhà đều phải ở bên nhau dùng cơm.
Trần Đình Giám nhìn vào trong viện, thần sắc dần dần lạnh đi.
Tôn thị cũng không biết nên nói Lão Tứ nhà mình như nào mới tốt, các cháu trai cháu gái còn không dám ngủ nướng như vậy, Lão Tứ đều đã hai mươi, không sớm lại đây ăn cơm, còn lề mề cái gì chứ?
“Lại chờ thêm mười lăm phút, không tới chúng ta liền ăn cơm trước.” Tôn thị làm chủ nói.
Trần Bá Tông tìm lý do thay Tứ đệ: “Tứ đệ là võ quan, ngày thường thao luyện vất vả, nghỉ tắm gội khó tránh khỏi ngủ nhiều thêm một lát.”
Trần Đình Giám trừng lại: “Theo như con nói, biên quan tướng sĩ càng vất vả hơn, chẳng lẽ mỗi người đều phải ngủ nướng? Vậy quân địch chỉ cần nhân lúc sáng sớm xâm chiếm, chẳng phải là công thành tất thắng?”
Trần Bá Tông:……
Trần Hiếu Tông rũ mắt, che giấu ý cười.
“Tứ thúc tới.” Uyển Nghi cười đánh vỡ xấu hổ của phụ thân.
Mọi người đồng thời nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy được võ quan duy nhất của toàn phủ khoan thai tới muộn.
Trần Kính Tông đi đến cửa thính đường, nhìn từng gương mặt người nhà quen thuộc bên trong, không khỏi dừng lại một chút.
Sau sinh tử gặp lại, chỉ có hắn, cũng cần một ít thời gian mới có thể khắc chế, không để chính mình thất thố.
Trần Đình Giám lại bị chuyện nhi tử tạm dừng làm tức giận: “Còn sững sờ ở đó làm cái gì? Người một nhà chỉ còn chờ ngươi!”
Trần Kính Tông sâu kín liếc lão già một cái, không hé răng, ngồi thẳng vào bên người hai huynh trưởng.
Khi ăn cơm, Trần Kính Tông yên lặng nhìn mỗi người lại một lần, trừ bỏ hai vị tẩu tử tuổi trẻ mỹ mạo, miễn cho đại ca tam ca hiểu lầm.
“Tứ thúc đang nhìn cái gì vậy?” Uyển Nghi tò mò hỏi.
Trần Kính Tông: “Con vẫn luôn nhìn ta?”
Gương mặt Uyển Nghi ửng đỏ, Tứ thúc lớn lên đẹp trai nhất mà, nàng ấy nhìn thêm vài lần thì làm sao.
Trần Kính Tông cười, nói với bọn nhỏ: “Hôm nay tâm tình Tứ thúc tốt, đợi chút mang các con ra ngoài chơi.”
Bọn nhỏ đều rất vui vẻ.
Tôn thị: “Tâm tình tốt, nhặt được bạc à? Cũng hiếu kính ta một chút đi.”
Trần Kính Tông cười mà không nói.
Nhặt bạc tính là cái gì, hắn nhặt được một cái mạng đấy!
Trần Kính Tông dẫn dắt các cháu trai cháu gái chơi một ngày thật vui vẻ, ngày hôm sau nên đi làm việc, nếu không phải Phú Quý cầm thiêm sự quan phục chỉ huy Cẩm Y Vệ đưa cho hắn, trong óc Trần Kính Tông tưởng vẫn là đến chỗ Tả vệ Đại Hưng.
Hắn không thích đến Cẩm Y Vệ làm việc chút nào, công việc này hoàn toàn là Cảnh Thuận đế vì mặt mũi lão già mà ban ân cho hắn, dính ánh sáng lão già còn tính là tiền đồ gì nữa.
Trần Kính Tông nhớ tới đời trước.
Nếu không phải Thích Hoàng hậu đột nhiên muốn gả nữ nhi cho hắn, vẫn là một Công chúa như yêu tinh hoa mẫu đơn như vậy, khả năng năm nay hắn liền sẽ chạy đến biên quan.
Tới Cẩm Y Vệ, Trần Kính Tông còn đang suy nghĩ đến hôn sự của hắn và Hoa Dương.
Cuối tháng, Thích Hoàng hậu và lão già sẽ nhắc tới hôn sự này một lần nữa, lão già lại mang tin tức về nhà.
Đời trước Trần Kính Tông hoàn toàn là bởi vì không thể công khai bất kính với Đế Hậu mới tiến cung, nghĩ cố ý bày ra chút khuyết điểm, làm Đế Hậu cùng cái cô Hoa Dương Công chúa nghe nói là khó hầu hạ chướng mắt hắn, hôn sự cũng liền thôi, chỉ tiếc đạo hạnh của hắn không đủ, bị sắc đẹp của yêu tinh hoa mẫu đơn mê hoặc.
Hiện tại, hắn đã biết yêu tinh hoa mẫu đơn là dạng người gì, gặp mặt cũng khó tránh khỏi, như vậy, nên dựa theo kế hoạch cũ mà cố ý quấy rối hôn sự, hay là lại thành thân một lần nữa?
Cả ngày, Trần Kính Tông đều suy nghĩ vấn đề này.
Hắn thế nào cũng được, nàng tổ tông như vậy, hắn có thể ngủ cùng nàng một đêm cũng đáng giá đời này, nhưng nàng chướng mắt hắn như vậy, nàng không muốn ngủ với hắn, không muốn sống vui vẻ với hắn, nàng đồng ý hôn sự là không thể từ chối Thích Hoàng hậu, thật sự gả tới đây, nàng lại không vui.
Không bằng thành toàn cho nàng? Chỉ cần hắn bất tài vô dụng, Thích Hoàng hậu cũng sẽ không lại ép nàng gả tới đây.
Thích Hoàng hậu kia lại sẽ gả nàng cho nhi tử của Các lão nào?
Trần Kính Tông lặng lẽ đi hỏi thăm tình huống của vài vị Các lão, hình như không có ai thích hợp, hoặc là lớn tuổi rồi, hoặc là cũng già rồi.
Không chờ Trần Kính Tông chân chính đưa ra quyết định, cuối tháng đã tới.
Lão già quả nhiên đều gọi ba huynh đệ bọn họ vào Xuân Hòa Đường, lại sau khi trừng mắt nhìn hắn vài lần, nhắc tới việc Thích Hoàng hậu cố ý tứ hôn.
Trần Đình Giám nói xong, thính đường trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, Tôn thị mở miệng trước: “Chàng có nói đúng sự thật tính tình Lão Tứ cho nương nương hay không?”
Trần Đình Giám lại trừng mắt nhi tử, khó nén buồn bực: “Nói rồi, nương nương đại khái cho rằng ta đang khiêm tốn.”
Ông ấy thật sự không có khiêm tốn, tính tình Lão Tứ ông ấy lại chả rõ ràng, Hoa Dương Công chúa cũng gần như là ông ấy nhìn lớn lên, Lão Tứ có chỗ nào xứng với Công chúa đâu!
Tôn thị thở dài: “Cũng không trách nương nương hiểu lầm, chàng cũng không nhắc lại, Lão Đại Lão Tam nương nương cũng từng gặp qua, bà ấy khẳng định cảm thấy Lão Tứ cũng không kém mấy đi.”
Trần Kính Tông: “Nói lời này, con kém đại ca tam ca chỗ nào? Đọc sách con không bằng bọn họ, công phu bọn họ không bằng con, so như thế nào cũng là cân sức ngang tài.”
Tôn thị: “Luận bản lĩnh con xác thật không thể kém hơn bọn họ, nhưng nếu chỉ xét tính tình, ta là mẹ ruột con đều sắp chịu không nổi, người ta đường đường là Công chúa, có thể nhẫn nhịn con?”
Trần Kính Tông xuy nói: “Nàng không muốn nhẫn, con cũng không muốn nhẫn nàng, một Các lão cũng sắp bức con điên rồi, lại đến một cái Công chúa, không bằng con về Lăng Châu một lần nữa đi.”
Trần Đình Giám đập bàn một cái: “Không được vô lễ với Công chúa!”
Trần Kính Tông đứng dậy liền rời đi.
Trần Hiếu Tông tay mắt lanh lẹ giữ chặt đệ đệ lại, dùng sức ấn người lên ghế, quay đầu lại nói với lão nhân nói: “Phụ thân, nếu nương nương cố ý, nhà chúng ta khẳng định không thể trực tiếp cự tuyệt, không bằng ngài nói một chút chỗ tốt của Công chúa cho Tứ đệ, Tứ đệ nghe xong thích, khả năng sẽ tự sửa lại tính tình táo bạo này của mình.”
Trần Đình Giám cũng trừng mắt nhìn hắn: “Công chúa đương nhiên chỗ nào cũng tốt, cho dù có khuyết điểm, cũng không đến phiên hắn bắt bẻ.”
Trần Hiếu Tông không khỏi chửi thầm, ngài chỗ nào là muốn cưới con dâu, rõ ràng là đang thay nữ nhi nhà mình chọn con rể!
Tôn thị khụ khụ, nói với trượng phu: “Ta cũng khá tò mò về Công chúa, chàng chọn lựa mấy chuyện có thể nói, nói cho ta một chút đi.”
Trần Đình Giám cho thê tử mặt mũi, sờ sờ râu dài, nói: “Công chúa trời sinh là hậu duệ quý tộc, từ khi sáu bảy tuổi đã rất có uy nghi của Công chúa, nhưng Công chúa cũng không kiêu căng, nhìn thấy thần tử đều lịch sự đối đãi.”
Trần Kính Tông nhéo nhéo cánh tay. Đúng vậy, nàng đối với lão nhân với đại ca tam ca đều rất có lễ, kiêu căng đều dùng trên người tên thô thiển là hắn, uy nghi càng thêm kinh người!
Tôn thị: “Dung mạo Công chúa như thế nào?”
Trần Đình Giám: “Sáng trong như trăng trên bầu trời.”
Trần Kính Tông: “Khen nữ nhân khác như vậy, ngài cũng không sợ nương ta ăn dấm.”
Trần Đình Giám:……
Tôn thị:……