Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Edit + Beta: Vịt

***** Huhu dạo này tui ghét nhất là edit buổi tối vì ngồi gõ một lúc thôi là tay lạnh cóng rồi T_T 

Trái tim Cố Phong chưa từng đập nhanh như vậy.

Tiếng vang kia......

Tiếng vang kia......

Hắn xoay người lại như người máy, nhìn chằm chằm khóa cửa phòng Dư Bảo Nguyên.

Là thật sao?

Tiếng khóa bị mở lúc nãy, là tồn tại chân thực sao? Không phải hắn nghe nhầm chứ?

Hầu kết Cố Phong chuyển động, ngón tay hắn cũng đang khẽ run.


Hắn từng ký đơn trị giá hơn trăm triệu, từng xung đột với cán bộ cấp cao quyết định sống chết, từng đối chọi với đối thủ cạnh tranh với mình. Hắn trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, nhưng hắn chưa từng có một khắc khẩn trương như hiện tại.

Cố Phong nuốt một ngụm, duỗi tay, cầm lấy tay nắm cửa.

Nếu như cửa vẫn khóa, như vậy lúc nãy chính là hắn uống nhiều rượu nghe nhầm, hắn vẫn phải tiếp tục vùng vẫy, tiếp tục đau khổ chờ đợi, chờ Dư Bảo Nguyên cho Cố Phong đã hãm sâu một chút xíu hi vọng.

Nhưng, cũng có một loại khả năng khác.

Cố Phong nắm tay nắm cửa lạnh như băng, lại giống như đang làm quyết định cực kỳ trọng đại nào đó. Hắn cứ cứng còng như vậy một lát, khẽ cắn răng, nhấn tay nắm cửa xuống.

Cửa mở ra.

Trái tim hắn cơ hồ muốn nhảy từ trong lồng ngực ra.

Cửa mở ra, cái này thể hiện điều gì?

Dư Bảo Nguyên mà hắn cầu xin lúc nãy có thể lừa gạt hắn một chút đáp lại, vừa quay đầu, cửa phòng Dư Bảo Nguyên đã mở khóa để hắn tiến vào.

Tinh thần Cố Phong lập tức từ trong khẩn trương cực độ thả lỏng lại, cả người lâm vào trong mừng rỡ không cách nào nói được bằng lời.

Hắn hít sâu một hơi, đi vào trong.

Dư Bảo Nguyên đã nằm trên giường. Đèn đầu giường vẫn chưa tắt, ánh đèn yếu ớt thích hợp để ngủ chiếu vào nhàn nhạt, bao phủ chiếu rọi dung nhan Dư Bảo Nguyên cực kỳ nhu hòa.

Cố Phong biết cậu vẫn chưa ngủ, đi tới bên giường cậu, nửa quỳ xuống: "Bảo Nguyên, tôi...... đi vệ sinh quay lại, em...... vẫn để tôi vào chứ?"

Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.

Cố Phong lại giống như hiểu một chút, vọt vào phòng rửa mặt như hỏa tiễn hoàn thành vệ sinh cá nhân trước khi ngủ, dưới chân vọt về như giẫm phong hỏa luân, đóng cửa phòng Dư Bảo Nguyên lại, thay quần áo, lén nằm bên người Dư Bảo Nguyên.

Dư Bảo Nguyên nằm đưa lưng về phía Cố Phong, một câu cũng không nói, trầm mặc chờ giấc mơ đến.

Đã tốt lắm rồi, Dư Bảo Nguyên tự mở khóa phòng cho hắn, cái này đã rất tốt rất tốt rồi, trong lòng Cố Phong nghĩ.


Nhưng, loại tâm tình giống như con bạc ở trong lòng, lại cứ kéo dài không tan.

Con bạc ở trên chiếu bạc thắng 1-2 ván, nhận được chút ngon ngọt, liền sẽ muốn tiếp tục đặt cược. Bởi vì chút ngon ngọt ngày, khơi lên càng nhiều dục vọng trong lòng hắn, loại dục vọng này to lớn mà đáng đáng sợ, khiến người ta khó có thể chống đỡ.

Cố Phong cũng không chống đỡ được.

Hắn nhìn bóng dáng Dư Bảo Nguyên đưa lưng về phía hắn, hồi lâu, rốt cục không nhịn được: "Bảo Nguyên, tôi có thể ôm em ngủ một đêm không?"

Dư Bảo Nguyên im lặng bóng lưng tràn ngập cự tuyệt.

"Chỉ một đêm, chỉ một đêm là được rồi," Cố Phong cười khổ nói, "Tôi biết mình hiện tại yêu cầu xa vời hơi nhiều. Nhưng mà...... tôi thật sự quá nhớ em, tôi biết mình vẫn chưa xứng nhận được tín nhiệm và tha thứ hoàn toàn của em, nhưng...... em có thể cho tôi thêm chút ngọt không? Tôi rất muốn quang minh chính đại ôm em, thật sự."

Mắt Cố Phong nhìn chăm chú vào lưng Dư Bảo Nguyên, hắn chỉ nghe thấy tim mình đập như tiếng trống.

Trong phòng trầm mặc một hồi, Cố Phong nghe được tiếng thở dài nặng nề của Dư Bảo Nguyên.

Đúng lúc hắn cho rằng không có hi vọng, Dư Bảo Nguyên trở mình, nhắm mắt lại chui vào trong ngực Cố Phong.

Một khắc đó, Cố Phong rõ ràng cảm giác được, tim mình ngừng đập một nhịp.

Hắn nhìn Bảo Nguyên chủ động chui qua, rụt lại trong ngực mình, kích động tới mức ngay cả miệng cũng toét ra một hàm răng trắng cũng không biết.

Dư Bảo Nguyên chui trong ngực Cố Phong, hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Chỉ một đêm."

"Được, được, chỉ một đêm, hiện tại cho tôi một đêm là được, sau này...... tôi tự tranh thủ, chỉ một đêm, một đêm là được rồi." Cố Phong đã kích động đến nói năng lộn xộn.

Đây là lần đầu tiên từ rất lâu đến giờ!

Lần đầu tiên Dư Bảo Nguyên nguyện ý chủ động tới gần hắn, nguyện ý chủ động chui vào trong ngực hắn để mặc hắn ôm!

Giống như người sắp chết bỗng nhiên nhận được một viên tiên đan cứu mạng có thể khiến Bạch Cốt lại sinh nhục lần nữa, máu cả người đều linh hoạt. Cố Phong chỉ cảm thấy nhịp tim mình cực nhanh, loại ấm áp như sóng biển này, cơ hồ sắp khiến hắn hạnh phúc chết chìm.

Hắn ôm Dư Bảo Nguyên trong ngực, lén xoa tóc cậu, nụ cười toét ra kia, lại một trời một vực với dáng vẻ tổng tài thành thục chững chạc của hắn bình thường.

Bởi vì người trong ngực, là bảo bối mà hắn yêu nhất cả đời.


Tối nay đáng giá, Cố Phong ở trong lòng nói.

Lâu như vậy tới nay, hắn cũng không nhận được đáp lại của Dư Bảo Nguyên. Nhưng tối nay, Dư Bảo Nguyên mở khóa phòng cho hắn, chủ động chui vào ngực hắn.

Đây là ý gì?

Khóa đã mở, người cũng đã dần nguyện ý tới gần......

Cố gắng của mình hữu hiệu, truy được Dư Bảo Nguyên một bước tiến dài, tiếp tục cố gắng, thành công đang cách đó không xa!

Cố Phong mừng rỡ cả người đều hưng phấn, nhưng hắn không dám động đậy, sợ kinh động giấc ngủ của bảo bối trong ngực.

Hắn ôm người, trên tay bất động, đầu hơi ngẩng, nương ánh trăng nhìn đồng hồ treo trên tường.

Hiện tại, cách mặt trời mọc, còn 8 tiếng 37 phút.

6 tiếng 37 phút nữa, sẽ có ánh rạng đông đâm rách đêm tối dày đặc, giống như hi vọng phủ xuống một thế giới đi tới, đi tới trong lòng Cố Phong. Cố Phong hưng phấn không ngủ được, dứt khoát cứ như vậy nghe tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ bên tai và tiếng tiếng hít thở nhàn nhạt của Dư Bảo Nguyên, cảm thụ thân thể ấm áp trong ngực, loại cảm giác hạnh phúc này cơ hồ muốn làm hắn hôn mê.

Từ nay về sau, hắn sẽ càng thêm dụng tâm mà yêu Dư Bảo Nguyên, một lần nữa mở trái tim cậu ra.

Dư Bảo Nguyên không muốn chủ động phản ứng đến hắn, không sao, hắn đuổi theo muốn nói chuyện cùng cậu; Dư Bảo Nguyên lười biếng, vậy tốt nhất, hắn nhanh chóng muốn học nấu cơm làm thức ăn, muốn tự làm chút gì cho bảo bối của mình; Dư Bảo Nguyên muốn cái gì, hắn vội vàng để người ta mang tới, đắt cỡ nào cũng mặc kệ.

Sưng phù trong đầu Dư Bảo Nguyên vẫn chưa quét sạch, thị lực bị cản trở nghiêm trọng......

Không sao.

Khoảng thời gian này, hắn sẽ cố gắng trở thành đôi mắt của Dư Bảo Nguyên.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!