Chương 129
Gió biển thổi hiu hiu, khí hậu của hải đảo rất dễ chịu, nhìn qua đó, nơi đâu cũng là phong cảnh.
Cả Diệp Mai Hoa cũng phải công nhận, nơi này đích thật là nơi đáng để tham quan.
Tạ Minh Thành nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ đến khách sạn nghỉ ngơi một chút, tôi đã thuê phòng. Một lát sau chúng ta đi ăn cơm” Diệp Mai Hoa nhìn thấy hai đứa con trên du thuyền khá vui vẻ, nghĩ đến trên mặt cũng hơi mệt mỏi, nên đã đồng ý.
Khách sạn trên đảo Hải Sa là khách sạn sang trọng sáu sao có tiếng, đó là khách sạn Santalia.
Tạ Minh Thành đã sớm sắp xếp trước, cho nên khi bọn họ vừa xuống xe, liền có người chủ động đến nghênh đón.
Diệp Mai Hoa ngẩng đầu nhìn căn khách sạn này, logo của khách sạn Santalia là một đóa hoa lan tử tinh tế, mà cái logo này, cô hình như đã thấy qua ở đâu.
“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?” Diệp Mai Hoa quay lại nắm tay của Trúc Nhã, nói: “Không có nhìn gì, Trúc Nhã có khó chịu chỗ nào không?” Trúc Nhã ngoan ngoãn lắc đầu.
Đã thuê hai căn phòng, một phòng là Diệp Mai Hoa dẫn theo Trúc Nhã và chị Dương ở, còn Tạ Minh Thành và Tạ Bách An một phòng, cho dù là Tạ Bách An rất muốn qua ở cùng mẹ và em gái, nhưng khi nhìn vào mắt của bố, thì cậu bé lại sợ.
Sau khi về phòng, ánh mắt sắc bén của Tạ Minh Thành nhìn chằm Tạ Bách An, nói: “Đừng nghĩ đến việc đó nữa” Tạ Bách An bậm môi, cúi đầu đứng đó không nói chuyện.
Tạ Minh Thành đi qua đó, đưa tay đặt lên đầu cậu bé, nói: “Đừng thử làm những việc không nên làm” Sau đó, vọng lại tiếng khóc của Tạ Bách An.
“Bố, còn chưa được sao?” Tạ Minh Thành không trả lời.
Tạ Bách An hít mũi, trong giọng nói có chút uất ức: “Sức khỏe của em gái không tốt, con lại không thể dùng thân phận anh trai để bảo vệ em ấy” Tạ Minh Thành điềm đạm nói: “Vân chưa xác định nó là em của con, có thể con là em trai” Vừa nghe đến đó, Tạ Bách An không nói nữa, cả người nổi lông y như con sư tử con.
“Bố! Con là anh trai! Chắc chắn là anh trai!” Tạ Minh Thành thu tay lại, giễu cợt một tiếng, không để tâm đến cậu bé.
Tạ Bách An chạy đi lấy máy tính của mình ra, bắt đầu nghĩ đủ mọi cách tra rốt cuộc cậu bé là anh trai hay em trai.
Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người trực tiếp đến nhà hàng đồ tây ở tầng mười hai dùng bữa.
Có thể là do quá vui mừng, cách lựa đồ ăn của cặp bố con này cũng thay đổi tốt hơn nhiều, không nói gì khác, khẩu vị của Trúc Nhã rất tốt, chỉ nhìn cô bé ăn cơm cũng có thể ăn thêm vài miếng.
Ví dụ như, một khi Tạ Bách An không muốn ăn thứ gì đó, Trúc Nhã sẽ trợn tròn mắt hỏi: “Anh trai, anh không thích ăn sao?” Đối diện sự tấn công bằng ánh mắt này của Trúc Nhã, Tạ Bách An cố ăn cọng rau đó vào bụng.
Sau bữa cơm, Tạ Bách An đã ăn hết một nửa, mà ngược lại Tạ Minh Thành không động đũa gì mấy.
Buổi chiều, vốn định đi công viên hải dương trẻ em trên đảo Hải Sa chơi, nhưng nửa đường, Tạ Minh Thành có một cuộc họp phải họp tại đây, không thể cùng bọn họ đi được.
Nhưng trước khi đi, Tạ Minh Thành đã sắp xếp vệ sĩ đi theo sau, mới rời khỏi đó.
Không có vị phật như Tạ Minh Thành, cả không khí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, Diệp Mai Hoa và Dương Ngọc San dẫn theo hai đứa nhóc trực tiếp đến công viên hải dương.
Diện tích công viên hải dương rất lớn, bên trong có đầy đủ các loài sinh vật biển, tuy là chưa hoàn toàn mở ra, người cũng không quá nhiều, nhưng công viên hải dương náo nhiệt ngoài sức tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!