Chương 120
Diệp Hoa Mai thực sự hoảng sợ, tốc độ xe quá nhanh, mấy lần suýt chút nữa thì đụng xe, cô rất hoảng sợ.
Lại thêm tửu lượng của cô rất kém, cơn say khiến cô mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, không kìm được mà khóc.
Cô thực sự thấy tủi thân.
“Cô khóc cái gì” Giọng nói Tạ Minh Thành ấm áp lạ lùng, đến cô còn không có cảnh giác.
Giọng điệu cứ ấm áp như vậy thì Diệp Mai Hoa càng thêm tủi thân.
Cô căn bản là không chọc giận gì anh, tại sao anh lại dọa cô như vậy?
“Khốn khiếp…anh thật khốn khiếp!
“Ừ, đổi từ khác đi”
“Khốn khiếp! Đồ khốn! Đồ khốn nạn!”
“Cô băn khoăn từ khốn chưa đủ ư?” Diệp Mai Hoa lại tủi thân hơn, cô co rúm người chặt hơn, không nói gì.
Tạ Minh Thành thấy bộ dạng cô như vậy cũng có chút vui vẻ, anh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô, không nồng lắm, chắc cô không uống nhiều, tửu lượng như vậy còn muốn đi uống rượu sao?
Tạ Minh Thành thấp giọng nói: “Cô say rồi?” Diệp Mai Hoa mấp máy môi, không nói gì, chậm chạp đưa tay lên cho miệng, giống như đang bực bội.
Tạ Minh Thành cúi đầu cười.
“Lần sau đừng đi uống nữa, chỗ đó không hợp với cô đâu” Diệp Mai Hoa không chịu: “Không liên quan gì đến anh” Lúc trước cô không có can đảm để nói ra câu như vậy.
Sắc mặt Tạ Minh Thành trầm xuống, giọng nói có phần uy hiếp: “Cô nói lại lân nữa xem”
“Thì, không liên quan gì đến anh” Cử chỉ và hành động như một đứa trẻ.
Tạ Minh Thành cười: “Cô muốn được Lục Bách Thiên quan tâm?” Cái tên Lục Bách Thiên này như xuất hiện một công tắc nào đó, nước mắt cô lại tuôn ra.
Tạ Minh Thành sững sờ.
Diệp Mai Hoa cắn môi dưới, không kìm được khóc thút thít, vừa khóc vừa lau nước mắt, càng lau càng khóc thêm.
Ngay lập tức, Tạ Minh Thành nghiến răng, sắc mặt tối sâm đến đáng sợ.
“Diệp Mai Hoa, cô vẫn còn nhớ nhung anh ta?” Diệp Mai Hoa không trả lời, chỉ là nước mặt lặng lẽ rơi xuống.
Sự tức giận dâng lên lúc đầu của anh đã bắt đầu kìm nén xuống khi thấy cô khóc.
Tạ Minh Thành lần đầu tiên kiên nhẫn dỗ dành: “Cô khóc cái gì? Người đàn ông không có trách nhiệm đó đáng để cô phải khóc à?”
“Anh, anh đừng nói lung tung…”
“Sáu năm trước anh ta bỏ rơi cô một lần thì sẽ bỏ rơi cô lần hai” Càng nói trái tim càng đau.
Diệp Mai Hoa càng khóc to hơn, đôi mắt nhanh chóng đỏ sưng lên.
“Đủ rồi, đừng khóc nữa!
“Anh đừng quát tôi! Đồ khốn!”
“Diệp Mai Hoa, cô được lắm”
“Đồ khốn! Đồ khốn khiếp! Tạ Minh Thành là một tên khốn!” Vừa nói xong thì thêm một vệt đỏ như rượu nho nhỏ trên mặt anh ta.
Sự tức giận bị dập tắt bằng một tiếng bốp.
Tạ Minh Thành xoa môi dưới, lạnh nhạt cười: “Đúng, tôi là tên khốn, vậy thì đã sao?” Diệp Mai Hoa lau nước mắt nói lại: “Tại sao? Tại sao anh cứ ức hiếp tôi, Tạ Minh Thành, anh muốn làm gì?” Cô sẽ nhanh biết thôi” Diệp Mai Hoa tủi thân: “Bây giờ không thể nói cho tôi biết sao?”
“Không thể” Nói rồi cô sẽ chạy trốn.
Lần này anh sao có thể cho phép xảy ra?