Trước khi ra cửa, Vi Oanh rất tự nhiên đem hộp phấn hoa hồng trong tay đưa cho Đổng Nga.
Đổng Nga không nghĩ nhiều, nhận hộp phấn, hộp đựng phấn được chế tạo đặc biệt, to bằng bàn tay, bên ngoài chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn có khắc hình hoa hồng được chạm rỗng, khiêm tốn lại hoa lệ.
Cung Bối Nô ở Ngọc Lộ Điện nhìn trái nhìn phải xung quanh, chợt nghe một thanh âm quen thuộc: "Hai vị tỷ tỷ như thế nào tới rồi?"
Nàng hừ lạnh một tiếng:"Đến xem gió thu ở Ngọc Lộ Điện rốt cuộc ồn ào náo động bao nhiêu."
Nói tới đây, Cung Bối Nô liền đầy một bụng tức.
Nàng không hiểu được, tâm phúc này của cô cô tại sao mỗi lần viết thư đến, đều nói Ngọc Lộ Điện an bình vô sự, chỉ là gió thu có điểm ồn ào náo động.
Rốt cuộc ồn ào náo động đến mức nào hả?
Không trình lên một chút chuyện gì về Đoạn Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết, toàn nói gì đâu, không phải đã sớm bị mua chuộc rồi đấy chứ?
Nàng đã sớm đầy bụng oán khí đối với Đổng Nga, đem việc ngày đó ở cung yến bị Vi Oanh dọa cũng đổ cho Đổng Nga không đúng lúc đệ trình tin tức, hại người khác giật mình kinh hãi. Nhưng Thái Hậu cô cô lại rất tín nhiệm Đổng Nga, đối đãi với nàng ta như tâm phúc.
A, có tâm phúc như vậy sao?
Đổng Nga nghe vậy, cúi thấp đầu xuống.
Vi Oanh giữ tay Tiêu Thiên Tuyết, cười đi ra từ trong phòng, khách khí lại quy củ hành lễ với hai vị phi tử.
Bình thường cung phi hành lễ thì chỉ cần hơi nhún xuống một chút, hạ thấp người, tỏ ý lễ phép là được. Nhưng mà Vi Oanh túm Tiêu Thiên Tuyết, thẳng tắp làm một cái cúi đầu 90 độ với hai người đối diện đang đi tới, quả thực khách khí đến kỳ cục, nhìn qua cứ như thể dâng hương.
Cung Bối Nô nhịn không được cảm khái:"Eo các nàng ấy dẻo ghê."
Thục phi:......
Từ sau khi gặp gỡ người nào đó, lực chú ý của muội muội luôn sẽ lệch hướng một cách kỳ quái.
Vi Oanh ngẩng đầu, thân thiện nở nụ cười với các nàng, mặt mày cong cong.
Nàng vốn trời sinh có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, khi cười rộ lên đuôi mắt hơi hơi giương lên, cho dù cực lực ngụy trang nhu thuận, ngẫu nhiên vẫn là sẽ lơ đãng lộ ra giảo hoạt, cùng khinh mạn.
Cung Bối Nô nắm chặt góc tay áo, có phần chán ghét loại khí chất kỳ dị như vậy, nhưng nàng không thể không thừa nhận, mỗi lần nhìn Vi Oanh, nàng ấy đều trở nên đẹp hơn. Người này giống như trở nên càng ngày càng đẹp! Y hệt yêu tinh.
Trước kia thiếu nữ tái nhợt lại gầy yếu, ánh mắt chứa đầy một làn thu thủy hiu quạnh, nay hẳn là do thân mình khá hơn một chút, trên mặt có huyết sắc, sương mù trong đôi mắt tiêu tán, hiện ra vài phần tiêu sái tùy ý trời cao biển rộng.
Cung Bối Nô không thể nói rõ loại cảm giác này, chỉ là cảm thấy...... Nàng ta khẳng định là yêu tinh, vì sao có thể trở nên càng ngày càng đẹp!
Thục phi chú ý tới hộp phấn trong tay Đổng Nga, mày không khỏi nhíu lại.
Vi Oanh cũng đi theo nhìn qua, ánh mắt đa tình, nói:"Đây là loại phấn hoa hồng mà Đổng cô cô mang đến, sử dụng tốt lắm, thoa lên trên mặt vừa thơm vừa trơn."
Cung Bối Nô nghiêng đầu, mắt to tỏa sáng:"Thật sự dùng tốt như vậy à?"
"Đương nhiên." Vi Oanh cười đến thuần lương, nghĩ rằng, hay là chuyện về hộp phấn kia vị đại tiểu thư này còn không biết tình hình nhỉ, chẳng lẽ Thục phi không nói cho nàng ấy?
Cung Bối Nô trông mong nhìn hộp phấn.
Không có nữ nhân nào có thể ngăn cản dụ hoặc của mĩ trang!
Nàng nhìn nhìn hộp phấn, lại nhìn nhìn gương mặt trắng không tỳ vết của Vi Oanh, thầm nghĩ, thật sự dùng tốt như vậy? Nàng ấy trở nên xinh đẹp hơn cũng là nhờ hương phấn sao?
Vi Oanh chẳng biết xấu hổ thò mặt qua, nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chân thành: "Thật sự, không tin ngươi sờ sờ thử đi."
Cung Bối Nô thật sự sờ lên, móng vuốt chạm lên mặt Vi Oanh.
Bên cạnh hai đạo ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lo lắng.
Tiêu Thiên Tuyết: Tức giận nha nàng ta dĩ nhiên dám sờ mặt Oanh Oanh!
Thục phi: Tức giận nha nàng dĩ nhiên dám sờ mặt địch nhân!
Dưới bàn tay Cung Bối Nô là làn da trơn nhẵn mềm mại, thoải mái sờ soạng vuốt ve một phen, nhịn không được lại sờ một phen.
Trơn nhẵn, sờ thích quá.
Vi Oanh đúng lúc lui về phía sau hai bước, miễn cho bị nàng bóp sưng mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bối Nô đỏ lên, thu hồi tay, trong lòng còn có điểm mất mát. Nàng hạ quyết định, cũng muốn kiếm một hộp phấn như thế về dùng!
Vi Oanh cười nói:"Nếu Tiệp dư muốn, Đổng cô cô, cứ đưa hộp phấn hoa hồng này cho Tiệp dư đi."
Đổng Nga ngây dại: "Chuyện này...... không ổn lắm."
Vi Oanh nghiêng đầu:"Vì cái gì không ổn?"
Cung Bối Nô cũng nghiêng đầu:"Đúng vậy, vì cái gì không ổn?"
Cung nữ này rõ ràng là người của cô cô, kết quả ngay cả một hộp phấn cũng không nỡ đưa cho mình, quá không biết quy củ mà! Căn bản không coi mình là chủ tử, khẳng định là làm phản!
Nàng càng nhìn càng thấy Đổng Nga không vừa mắt.
Đổng Nga cầm hộp phấn, cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt như điện của tiểu chủ tử, khó xử nói: "Hộp này đã bị dùng một chút, để ta đi lấy hộp mới lại đây."
Cung Bối Nô hừ một tiếng: "Như thế mới không tệ."
Đổng Nga cùng Thục phi trao đổi ánh mắt, quyết định trước tiên cứ lấy hộp phấn hoa hồng này để qua mặt vị tiểu tổ tông kia. Dù sao phấn hoa hồng chỉ dùng một hai lần cũng không có vấn đề, chỉ khi dùng trường kỳ mới có thể làm da mặt nổi mẩn đỏ, da thịt từng bước xấu đi.
Chờ rời khỏi đây, Thục phi lại sẽ giải thích ngọn nguồn với vị tiểu tổ tông Cung Bối Nô kia là được.
Nghĩ vậy, Đổng Nga lấy từ trong phòng ra một hộp phấn hoa hồng cuối cùng, cung kính trình lên.
Ngay lúc Đổng Nga xoay người rời đi, Vi Oanh mở cửa hàng tích phân, đổi hai tấm thẻ [Gia tăng hiệu quả.]
Cửa hàng tích phân tốt ở chỗ nàng có thể dựa theo nhu cầu của mình tự do lựa chọn thẻ bài, tiện hơn so với rút hộp may mắn nhiều.
Hiện tại tài khoản của Vi Oanh có hơn bốn trăm tích phân, hai trăm là do Lệ Tần cống hiến, hơn hai trăm còn lại là nghề nghiệp thần côn của nàng áp bực được từ đám cung nữ thái giám.
Tóm lại là cực kỳ giàu có.
Bốn trăm tích phân có thể đổi hai thẻ tím, tám thẻ xanh, còn cả một cơ hội rút thăm may mắn. Cung Đấu Cơ đã nói với nàng, về sau này hoàn thành nhiệm vụ, hộp may mắn thưởng cho sẽ càng ngày càng cao cấp, cũng chính là cơ hội có thể rút được thẻ vàng sẽ càng cao.
Thẻ [Gia tăng hiệu quả] chỉ có thể sử dụng với vật phậm, có thể làm cho một vật phẩm nào đó tăng mạnh tác dụng lên vài lần.
Cung Đấu Cơ ở đằng kia bla bla giải thích: "Trước kia có một kí chủ thông minh đã dùng thẻ này vào mỹ thực, thành công chiếm được trái tim của một tên Hoàng đế tham ăn!"
Vi Oanh cười cười, để Đổng Nga mở hộp phấn ra cho hai tỷ muội Cung gia nhìn xem.
Cung Bối Nô thò mặt qua, chất phấn nhẵn nhụi đều đặn, hương hoa hồng nhàn nhạt đập vào mặt. Ngón tay nàng quệt chút phấn, vui tươi hớn hở nghĩ, nói không chừng mình cũng có thể ngày càng đẹp!
Thục phi hết đường nói đối với nàng muội muội như đứa ngốc của mình, lạnh nhạt liếc hộp phấn một cái liền dời mắt.
Mục đích tới nơi này là để cảnh cáo hai tân phi tử một chút, nàng chưa quên, mà muội muội ngốc đã bị một hộp phấn mua chuộc.
"Tỷ tỷ, ngươi ngửi này, thơm quá." Cung Bối Nô bức thiết muốn chia sẻ niềm vui sướng với tỷ tỷ của mình.
Thục phi:......
Có thể thơm tới mức nào chứ, phấn là do chính nàng để Đổng Nga lấy, chẳng lẽ nàng lại không biết?
Nhưng hơi cúi người, hương hoa hồng trong không khí càng ngày càng đậm, Thục phi nhíu mày, đồng dạng nhìn về phía hộp phấn trong tay Đổng Nga.
Nàng biết, không nên thơm như vậy.
Vi Oanh túm lấy tay Tiêu Thiên Tuyết, bí mật lui lại một bước.
Vừa rồi nàng dùng thẻ [Gia tăng hiệu quả] vào hộp phấn, như vậy có nghĩa là phấn sẽ thơm hơn nhiều, mà độc trong đó cũng sẽ tăng mạnh lên nhiều. Mà một thẻ [Gia tăng hiệu quả] khác.....
Cung Đấu Cơ xoa xoa bàn tay nhỏ, tò mò hỏi: "Kí chủ, dùng ở đâu thế!"
Vi Oanh: "Cho gió thu ồn ào náo động ở điện của chúng ta."
Cung Đấu Cơ:???
Còn có thể dùng như vậy!?
Đúng lúc Thục phi thò mặt qua nhìn hộp phấn, gió trong Ngọc Lộ Điện điên cuồng gào thét, Đổng Nga cầm không chắc, toàn bộ phấn đều bị gió lớn cuốn lên, hất lên mặt Thục phi hết.
Cùng với một trận hương khí nổ tung như đạn nổ, Thục phi như lăn một vòng trong bột mì, toàn thân trắng như tuyết đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt không thể tin, trợn trừng.
Cung Bối Nô đứng ở bên rìa, vừa lúc né tránh được hương phấn công kích, lắc lắc đầu: "Tiếc quá, nhiều phấn như thế lại toàn bộ không còn rồi, aish, tỷ tỷ ngươi khóc gì chứ?"
Nhưng khi nàng nhìn bộ dáng của Thục phi, không kịp đáng tiếc, toàn thân đã giật mình ngẩn ra.
Thục phi từ đầu tới chân trắng bóng, chỉ có hai hàng nước mắt rõ mồn mộn lăn dài trên nền phấn, quả thực là hai hàng nước mắt thấu trời xanh mà.
Cung Bối Nô ngẩn ngơ hai giây, sau đó bộc phát ra một tràng tiếng cười bi thảm: "Ah ha ha ha ha ha tỷ tỷ ngươi mau đi soi gương đi."
Nhận một vạn điểm thương tổn từ muội muội ruột, Thục phi che mặt, lớn tiếng kêu: "A a a a a mặt của ta."
Cung Bối Nô: "Ah ha ha ha ha."
Thục phi gãi mặt, chạy ra khỏi Ngọc Lộ Điện: "Mặt của ta ngứa quá! Thuốc giải! Thuốc giải thuốc giải thuốc giải!"
Cung Bối Nô không rõ chuyện gì, nhưng vẫn một bên cười ha ha, một bên nhấc váy chạy ra khỏi cung điện đầy gió thu ồn ào náo động này.
Tiêu Thiên Tuyết đến bên cạnh Vi Oanh, hồ nghi nhìn bóng dáng hai người kia rời đi: "Các nàng cứ thế đi rồi?"
Vi Oanh gật đầu: "Ừ cứ thế đi rồi."
"Hai người đó là tỷ muội ruột thịt hả?"
Vi Oanh ngẫm lại, như thế này mà Thục phi còn chưa chém chết Cung Bối Nô, đã gọi là thân đến không thể thân hơn.
Đột nhiên, Tiêu Thiên Tuyết phát hiện không đúng, mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng quét về phía Đổng Nga: "Vừa rồi hình như Thục phi kêu thuốc giải?"
Sau lưng Đổng Nga mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, siết chặt hộp phấn, trong đầu vội vàng suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Làm cho nàng giật mình là, Vi Oanh lại mở miệng giải vây thay nàng.
Vi Oanh xua tay: "Cái gì mà thuốc giải chứ, rõ ràng nàng ấy đang hát một bài ca."
Tiêu Thiên Tuyết: "Hả? Hát bài gì?"
Vi Oanh hắng cổ họng, hát lên: "Jojo ~jojojo."
Tiêu Thiên Tuyết:......
Tuy nghe không hiểu, nhưng Oanh Oanh nói gì thì chính là cái đó.
Ánh mắt Đổng Nga đầy phức tạp nhìn theo hai người kia tay trong tay rời đi, cúi đầu nhìn một đống phấn trắng như tuyết đầy đất, rối rắm không biết phải nói với Thái Hậu thế nào về chuyện này.
- -
Trong Nùng Hoa Điện đã loạn thành một đoàn.
Thục phi dùng thuốc giải đúng lúc, nhưng trên mặt vẫn nổi lên một loạt nốt đỏ, nàng bi phẫn nhìn gương đồng, càng nhìn càng giận, đứng dậy đập nát gương.
Cung Bối Nô tiếp tục đâm chọc: "Tỷ tỷ, mặt của ngươi giờ xấu quá!"
Thục phi nuốt xuống ngụm máu, quả thực muốn bóp chết nàng ta.
Cung Bối Nô: "Ta biết rồi, trong hộp phấn đó có độc, có phải Đổng Nga cố ý hạ độc để hại chúng ta không! Ta đã biết Đổng Nga không ổn mà, Thái Hậu cô cô còn tin nàng ta như vậy, hừ, kẻ ngu ngốc không biết xấu hổ đi hạ độc đó, đầu óc ngu xuẩn tới mức nào mới có thể hạ thứ độc mãnh liệt như thế chứ."
Vẻ mặt Thục phi phức tạp, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Rõ ràng ta để người bỏ vào loại độc mạn tính mà."
Không nên như thế, chẳng lẽ vừa rồi gió thổi làm toàn bộ phấn đánh lên mặt cho nên hiệu quả mới có thể nhanh chóng tới mức đó?
Hiện tại Cung Bối Nô mới giật mình, không kịp suy nghĩ, thẳng tuột nói: "A? Tỷ tỷ, người hạ độc là ngươi?! Trời ạ, quả báo tới nhanh như vậy sao?"
Thục phi lại nôn ra ngụm máu.
Ai cũng đừng cản nàng, hôm nay nàng không thể không quân pháp bất vị thân!
Nhưng rốt cuộc đây vẫn là muội muội ruột của mình, bàn tay muốn bóp cổ người của Thục phi vẫn được thu lại, run rẩy giơ lên một ngón tay, chọc một cái thật mạnh trên mặt muội muội, u oán thở dài: "Ngươi từ nhỏ đã là khắc tinh của ta."
Mệt mỏi quá, thật sự.
Hết chương 28
- ----------------------------------
Bách Linh: Đột nhiên cảm thấy Cung muội muội thật đáng yêu =)))