Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Hàn Vũ Thiên sắc mặt trở nên tràn đầy kích động nói:

"Lão già khốn khiếp! Hắn biệt tâm biệt tích mấy trăm năm, còn biết có ta làm hài tử của hắn sao? Hiến tế mạng sống của mình lên ta là có thể bù đắp tất cả sao?"

Mọi người yên lặng không nói lời nào, Hàn Vũ Thiên nhìn xuống người của Vạn Niên Cung nói:

"Đám các ngươi lại trơ mắt nhìn lão ta hiến tế, chỉ để cứu mạng của một kẻ thoi thóp ư? Ta sống lại rồi nhận được tin phụ thân mình hiến tế, các ngươi nghĩ rằng ta sẽ vui lắm hả! Chi bằng để ta thân tử đạo tiêu, chứ đừng gắn ghép ta tội bất hiếu trời đất khó dung này!"

Tiếng trách móc ai oán của Hàn Vũ Thiên truyền khắp trăm dặm, tất cả tu sĩ nghe được đều cảm thấy một chút đau sót.

Một người không sợ trời không sợ đất như Hàn Vũ Thiên, lại cuối cùng sợ mất đi một người thân ruột thịt, dù lúc nhỏ chưa từng gặp phụ thân, nhưng trong lòng vẫn rất xem trọng máu mủ ruột thịt.

"Xa cách hai trăm năm rồi, tới lúc gặp lại chính là từ biệt, ha ha ha ha, ta nói thượng thiên không bất công thì ai mới bất công đây? Là do ta cuồng vọng tự cho vô địch, là do tự cao cho bản thân cường đại, chi bằng lúc đầu thuận theo tự nhiên, đừng nghịch ý trời."

Đôi mắt tang thương ấy lại ảm đạm dần dần tan đi sức sống, Hàn Vũ Thiên đang muốn buông thả hết thảy để bản thân chết đi.

"Phải rồi, ta vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, ta vẫn còn cách."

Hàn Vũ Thiên trong đầu liên tục nhảy số tìm kiếm ngàn vạn phương thức đưa Hàn Vũ Thanh trở về.

Hắn điên cuồng thôi thúc não bộ tìm ra thứ có thể phục sinh Hàn Vũ Thanh từ đống tro tàn.

"Dục Hỏa Trùng Sinh?"

Hàn Vũ Thiên trong đầu nhảy ra hình ảnh phượng hoàng, hắn cũng tu luyện một loại gọi là Băng Tiên Điển cũng gần như là phượng hoàng, chỉ cần là phượng thì liền có thể dục hỏa trùng sinh.

Lúc hắn cải biên Băng Tiên Điển từng phát hiện một đạo truyền thừa thần huyết của Băng Hoàng thần linh lưu lại, Băng Tiên Điển ngay từ đầu đã là một bộ thần quyết.

Do người của Hàn gia ngày càng suy thoái, nên pháp quyết hao mòn không thể chạm đến truyền thừa cuối cùng của Băng Tiên Điển.

Giờ Hàn Vũ Thiên dùng tu vi và hồn lực của mình để thức tỉnh truyền thừa sâu trong Băng Tiên Điển.

"Băng Hoàng Hiện Thế!"

Hồn lực bộc phát liên tục rót vào trong Băng Tiên Điển, dưới hồn lực cấp bậc vượt xa thế giới này, Băng Tiên Điển cũng đã lóe lên lam quang.

Giọt máu băng phượng ngủ say trong nó cuối cùng đã thức tỉnh, Băng Hoàng thần thú hiện thế hót vang trời.

"Hàn gia cuối cùng đã thức tỉnh được huyết mạch của ta, nói đi người trẻ tuổi, ngươi mong muốn điều gì?"

Băng Hoàng thần linh mở đôi mắt như pha lê nhìn Hàn Vũ Thiên nói.

Hàn Vũ Thiên chỉ tay về đống tro tan của Hàn Vũ Thanh nói:

"Hồi sinh người đó."

Băng hoàng nhìn đống tro tàn khó hiểu nói:

"Ngươi thức tỉnh được ta lại chỉ hồi sinh một người đã chết ư? Truyền thừa của ta chỉ dùng cho người xứng đáng, ngươi tiếp nhận thì sẽ được một cơ hội trùng sinh."

Hàn Vũ Thiên lạnh lùng nói:

"Ta không quan tâm truyền thừa của ngươi, người kia chính là người duy nhất có thể tiếp nhận truyền thừa của ngươi lúc này."

Băng hoàng tức giận nói:

"Ranh con, ngươi không nhận thì ta đây ép ngươi nhận!"

Băng khí phóng ra lao thẳng về phía Hàn Vũ Thiên, nhưng đột nhiên một cơn băng khí khác ngăn lại, hư ảnh Hàn Long Nguyên Thánh xuất hiện sau lưng hắn.

"Ngươi lại có truyền thừa của long, còn thức tỉnh bản hoàng, ý đồ của ngươi là chặt đứt truyền thừa băng hoàng sao?"

Băng hoàng thần linh tràn đầy sợ hãi không tin được truyền thừa lại có ngày bị đoạn mất, Hàn Vũ Thiên cau mày nói:

"Ta đã nói người kia là người duy nhất có thể tiếp nhận truyền thừa, nếu ngươi còn không mau lên thì chính ngươi mới là kẻ tự đoạn huyết mạch của mình."

Băng hoàng nghe thấy lời này cũng rơi vào trầm tư một lúc lâu, cuối cũng là chịu thỏa hiệp lao xuống phía dưới.

Phượng dực phủ lấy đống tro tàn bên dưới lại phát ra lam quang mang theo mười phần thần uy, tro bụi bay lên bắt đầu ngưng tụ một bộ dáng quen thuộc.

Băng hoàng thần linh hót lên một tiếng rúng động trời đất, sau cùng hóa thành lam quang chui vào cơ thể Hàn Vũ Thanh rồi biến mất.

Hàn Vũ Thanh mở đôi mắt của mình ra nhìn kỹ hai tay không tin được, hắn ngước nhìn Hàn Vũ Thiên ở giữa không trung với vẻ mặt hiền từ.

"Ngươi thức tỉnh được ta, cũng phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo vì làm trái thiên ý, đưa ta từ cõi chết mười vạn năm trước trở về, giờ cơ hội trùng sinh đã không còn, tự mình lo liệu đi."

Hàn Vũ Thiên thấy phụ thân đã được trùng sinh thì trong lòng nhẹ nhỏm, nhưng thanh âm cuối cùng của băng hoàng đã làm cho hắn ngưng trọng trở lại.

"Nhân loại to gan, ngươi dám làm trái thiên đạo, hãy tiếp nhận trừng phạt."

Trên trời lại rách ra một lỗ to lôi kiếp kim sắc chói sáng từ từ xuất hiện, Hàn Vũ Thiên không ngờ lại là Kim Lôi Thánh Kiếp.

Nhưng làm cho Hàn Vũ Thiên khiếp sợ nữa chính là kim lôi hình thành ba đầu kim long óng ánh tràn đấy sự hủy diệt.

"Kim Lôi Diệt Thế Long Kiếp, lại còn là đồng thời ba đạo kim lôi, ngươi đây là muốn ép chết ta?"

Hàn Vũ Thiên không cam lòng lại thấy thiên đạo bất công, cuối cùng lại là Kim Lôi Diệt Thế Long Kiếp nổi danh cao cấp Vũ Trụ, chính là lôi kiếp năm ấy khi hắn đột phá Thủ Hộ Vũ Trụ Giả.

"Ngươi lo lắng điều gì?"

Kim lôi long chính giữa cất giọng, giọng nói vang khắp Tô Lăng giới lại chỉ một mình Hàn Vũ Thiên nghe thấy, hắn cau mày nói:

"Ngươi xuất hiện là vì điều gì? Không lẽ chỉ vì một lần đưa băng hoàng trở lại nhân gian?"

Kim Lôi Diệt Thế Long lần nữa nói:

"Thứ bên trong ngươi, không nên tồn tại ở bất kì vũ trụ nào, tiếp nhận trừng phạt đi."

Hàn Vũ Thiên cuối cùng đã nhận thức được thứ mà kim lôi long nhắm tới chính là Vô Thần, không hiểu vì sao cơ thể hắn bùng phát lực lượng hiện ra chân thân Vô Thần.

"Tới đây!"

Hàn Vũ Thiên cảm nhận được ý chí của Vô Thần không hề chùn bước, hắn thân là người sáng tạo cũng không có trơ mắt nhìn nó bị phá hủy dễ vậy.

Ba đầu kim lôi tre trời giáng xuống làm tất cả mọi người có cảm giác như thiên địa đang muốn đào thải họ, ai cũng cúi người không dám ngẩn đầu.

Hai đầu kim lôi cấn lấy hai vai của Vô Thần chân thân, Hàn Vũ Thiên cũng cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới khắp cơ thể.

Kim lôi ở giữa lại xiết chặt eo của Vô Thần rồi hướng hàm răng sắc nhọn gậm vào cổ Vô Thần, Hàn Vũ Thiên đau đớn không thể phát ra thành tiếng.

Rầm một tiếng nổ tung như trời đất sụp xuống vũ trụ tận diệt, sức mạnh diệt thế của kim long tạo ra ảo giác làm ai cũng nghỉ họ đã chết trong vụ nổ vừa rồi, nhưng thật ra lôi kiếp cũng chỉ nhắm vào Vô Thần.

Độ kiếp thất bại thì Hàn Vũ Thiên vẫn còn sống, chỉ là Vô Thần do hắn sáng tạo bị hủy đi mà thôi, về sau không còn cách nào có thể lập lại nữa.

Kim quang xua tan lại thấy Hàn Vũ Thiên vẫn đứng đó không hề trầy xước, nhưng Vô Thần phía sau lại ảm đạm đi rất nhiều, Kim Lôi Diệt Thế Long Kiếp ngưng tụ lần nữa cất giọng nói:

"Vượt qua độ kiếp, sáng tạo Vô Thần đã được công nhận."

Một quỷ sách mang theo khí tức vượt xa hơn cả hỗn độn xuất hiện, Hàn Vũ Thiên là người nhận biết rõ nhất về nó, Vạn Niên Bí Thư.

Vạn Niên mở ra mang theo hơi thở khởi nguyên làm cho pháp tắc thuần phục, một cây bút cũng theo đó mà viết vào trong sách hai chữ Vô Thần.

"Ngươi cuối cùng có quan hệ gì với Kim Lôi Diệt Thế Long Kiếp?"

Hàn Vũ Thiên trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn Vạn Niên Bí Thư, hắn là kẻ duy nhất trong vũ trụ tiếp xúc nhiều nhất với Vạn Niên Bí Thư, cũng có cơ duyên đọc được vài cái bí mật bên trong, nhưng cuối cùng lại không thể đọc được bước cuối trở thành Vũ Trụ Thần.

Vạn Niên Bí Thư lượn vòng quanh Hàn Vũ Thiên vài cái như vui mừng gặp lại bạn cũ, nó lắc lư qua lại rồi rớt ra một mảnh giấy vào tay Hàn Vũ Thiên.

"Thứ này là gì?"

Vạn Niên Bí Thư không có trả lời hay hành động nào khác mà chui vào hư không biến mất, Kim Lôi Diệt Thế Long cũng tan rã.

Hàn Vũ Thiên ngơ ngác nhìn trang giấy trắng trong tay lại không biết làm gì, hắn cất giữa nó ở trong linh hồn không gian, chỉ có cất trong linh hồn mới an toàn nhất.

Vô Thần chân thân không còn trụ nổi mà dần dần biến mất, sau lần độ kiếp này Vô Thần sẽ mất khá nhiều thời gian để trở lại trạng thái ban đầu, ít nhất là đến khi hắn đột phá đạo Vô Thần Châu thứ hai.

"Cung chủ."

"Cung chủ."

"Phu quân."

"Hài tử không sao chứ?"

Mọi người lúc này mới lấy lại được thần thức lại nhìn bầu trời cao giọng hỏi thăm, Hàn Vũ Thiên ngừng dòng suy nghĩ mỉm cười nói:

"Phụ thân, hài nhi không sao."

Hàn Vũ Thanh trong lòng cảm nhận được một cổ ấm áp, cũng chỉ cười sảng khoái thật to một trận.

Hắn nhìn về phía lúc trước giao chiến với Tây Phỉ cao giọng nói:

"Toàn bộ lui quân, lần này một mình ta xuất thủ."

Nghe thấy lời này của Hàn Vũ Thiên thì toàn bộ Thánh Tông cường giả liền bay lên ngăn cản, bọn họ đã chịu đủ đả kích trong trận chiến vừa rồi, cấp bậc của kẻ gọi là Thất Bảo Thần Chủ kia không tầm thường.

"Tiểu Thiên, ngươi không nên đi vào vết xe đổ trước đó."

Hàn Vũ Thanh ban nãy cười sảng khoái, bây giờ lại trầm trọng đi rất nhiều, nhớ lại cảnh tượng đó làm cho hắn không khỏi khiếp sợ.

"Ngươi đừng có tự mình tìm chết, ở lại đây cho ta."

Tiêu Hạo không khỏi tức giận quát, Kiều Nguyệt Nga cũng gật đầu nói:

"Phu quân, chúng ta trở về đợi thực lực tăng mạnh rồi tính tiếp."

Hàn Vũ Thiên thấy bọn họ khuyên ngăn đủ kiểu thì cũng thở dài nói:

"Được rồi, Thượng Nhất mau ra đây."

Lời này vừa ra liền thấy Như Ý toàn thân quấn băng như xác ướp xuất hiện, áo choàng đỏ thẩm có chút rách rưới che phủ cơ thể nhỏ nhắn của nữ quỷ.

"Chủ nhân."

Như Ý cúi đầu chờ chủ nhân hạ lệnh, Hàn Vũ Thiên giơ ngón trỏ lên, móng tay mọc nhọn ra sau đó đâm vào trong mi tâm của nữ quỷ.

Máu tươi theo ngón tay của Hàn Vũ Thiên truyền vào trong đầu của Như Ý, nàng ta gào thét thảm thiết như bị một loại cực hình tra tấn vậy.

Khi hắn rút ngón tay ra thì Như Ý đã lăn lộn giữa không trung quằn quại không dứt, đợi đến một canh giờ sau thì nàng ta mới chậm rãi đứng vững lại.

Sau trong hai hốc mắt chính là con ngươi màu huyết hồng, Như Ý cuối cùng đã đạt đến Thánh Tông sơ kỳ.

Nàng ta là bán quỷ đầu tiên đột phá thành Thánh Tông sơ kì, lôi kiếp ầm ầm đánh xuống không hề báo trước làm mọi người kinh hoảng né ra.

Máu của Hàn Vũ Thiên chính là Thánh Tông đại viên mãn chi huyết, nhận lấy một lượng vừa đủ có thể giúp Thánh Nhân viên mãn đột phá thành Tông.

Nhưng với một điều kiện chính là kẻ nhận máu phải đủ khả năng hấp thu, nếu thân thể không đủ mạnh sẽ bạo thể mà chết, nếu tinh thần không cường đại thì điên điên dại dại.

Hàn Vũ Thiên cũng không muốn Như Ý trở thành Thánh Tông ngay lúc này, nhưng cũng vì bất đắc dĩ mới truyền máu cho nàng ta đột phá.

Bán quỷ chi thân của nàng ta chính là Độc Nhãn Quỷ Cú, độ kiếp Thánh Tông này không làm khó được nữ quỷ.

"Bám sát theo Tây Phỉ, chúng có động tỉnh gì thì báo cho ta."

Hàn Vũ Thiên ném một lệnh phù truyền tin mà hắn lấy được từ Yêu Phù Quốc ném cho Như Ý, phù này có thể giúp hai bên giao tiếp với nhau, dù có cách xa vạn dặm.

"Rõ."

Như Ý hành lễ rồi quay người phóng thẳng về phía Tây Phỉ, Tiêu Hạo cau mày nói:

"Ngươi phái một Thánh Tông vừa đột phá để dò thám, đây không phải là bắt hắn tìm chết sao?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Các ngươi thử cảm nhận khí tức của hắn xem."

Mọi người nghe vậy cũng phóng ra thần thức dò xét lại không cảm nhận được bất kì điều gì, mặc dù nàng ta vẫn đang cách đó trăm dặm.

Các Thánh Tông lại không thể dò ra bất kì khí tức hay sự sống nào trên người Như Ý, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Thiên phú ẩn nấp không tồi."

Cuối cùng bọn họ cũng không có hỏi nhiều nữa, nếu không để cho Như Ý đi thì Hàn Vũ Thiên lại đến tìm Thất Bảo Thần Chủ, chi bằng hi sinh một Thánh Tông sơ kì để giữ yên tĩnh một thời gian.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên nhìn về hướng hai vị Thánh Tông viên mãn Cố Mạch và Phùng Càn Dương, hắn đảo mặt một chút nói:

"Hai ngươi, cùng đi với ta một chuyến."

Hai người nhìn nhau không hiểu cung chủ có ý gì, nhưng cũng đi theo Hàn Vũ Thiên.

Bọn họ đi tới một vùng hoang mạc rộng lớn từng là nơi tọa lạc của Tây Nam Quan, Hàn Vũ Thiên phất tay đánh bay hai vị yêu tộc xuống biển cát.

"Trong một nén nhang, nếu các ngươi không bị bại bởi công kích của bản cung chủ, thì ta sẽ ban thưởng."

Không chờ hai vị yêu tộc lựa chọn Hàn Vũ Thiên lập tức vung tay, lam quang phóng xuất hai đạo phi kiếm truy sát, Phùng Càn Dương và Cố Mạch tách nhau ra tránh khỏi công kích.

Phi kiếm truy kích chuẩn bị đâm đến thì Phùng Càn Dương quật đuôi đánh bay kiếm, hắn lại biến thành bộ dáng xà nhân trường trên cát với tốc độ cực nhanh.

Cố Mạch lại chui vào trong cát mượn nhờ khí hậu mà tiến hành tránh né, Hàn Vũ Thiên mỉm cười ngưng tụ một đoàn lưu tinh.

"Lưu Tinh Phán Quyết."

Lưu tinh giáng xuống hướng đến phía dưới biển cát mà lao tới, Phùng Càn Dương xoay người ngưng tụ ra xà nhận đánh ra ngăn cản được một đạo lưu tinh.

Cố Mạch trốn trong cát thì có phần chật vật hơn, lưu tinh rơi xuống phát nổ làm hắn không thể trú thân nữa.

"Thiên Thê Khải."

Xung quanh hắn ngưng tụ ra vảy răn tạo thành hộ thuẫn ngăn được một quả lưu tinh.

"Càn Dương, chúng ta cần liên thủ."

Cố Mạch nhìn hoang mạc mù mụt cao giọng nói, Phùng Càn Dương nghe được thanh âm lại không thể cảm nhận được chỗ của Cố Mạch, bởi vì Hàn Vũ Thiên đã dùng khí vực để ngăn cản cảm ứng của hai người.

"Hóa hình."

Phùng Càn Dương hô lớn cũng hóa thành Tử Vong Hải Hoàng Xà năm ngàn trượng, Cố Mạch thì hóa thành Đằng Xà Thiên Thê vạn trượng.

Hai đầu cự xà dùng thân ngăn lấy lưu tinh liên tục giáng xuống, cơ thể bị phá vài chỗ lỏm vào trong do lưu tinh va chạm.

"Khụ!"

"Hự!"

Cả hai đồng thời phun ra máu tươi ngã xuống trên cát, bọn họ hóa thành bản thể to lớn chính là tự mình chui đầu vào rọ.

Lúc bọn họ hóa thành bản thể cũng là lúc lưu tinh kết thúc, những đợt lưu tinh cuối cùng đã giáng xuống.

"Thiên Kiếp Xà Ảnh."

Đằng Xà Thiên Thê đột nhiên mở mắt há miệng phun ra khí độc, độc trận bao phủ trăm dặm hòa vào bão cát lại càng thêm mù tịt không nhìn thấy gì.

"Đến ngươi."

Cố Mạch đánh lạc hướng của Hàn Vũ Thiên để cho Phùng Càn Dương mở ra khí vực.

"Tử Vong Hoàng Độc Chi Vực."

Năm trăm dặm xung quanh hóa thành tử sắc kèm theo độc khí bao phủ, nhìn như một vùng đất đến từ địa phủ.

Phùng Càn Dương là lần đầu dùng ra khí vực trước mặt người khác, không phải vì nó hao tổn đại lượng pháp lực, mà là những kẻ được chiêm ngưỡng khí vực của lão đều đã chết cả rồi.

Năm trăm dặm phàm là hoang thú trốn sâu trong cát hay bay lượn giữa tân bão, cũng đều bị độc khí kích chết không có ngoại lệ.

Hàn Vũ Thiên hít phải khí độc cũng bị tê liệt tạm thời, nội tạng cũng bắt đầu xuất hiện chỗ tím do độc của lão.

"Tử Vong Hoàng Độc? Đúng là một loại độc lợi hại."

Hàn Vũ Thiên đặt tay lên bụng truyền từng đợt pháp lực vào, đẩy độc lên đến miệng sau đó phun ra ngoài.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!