Hai thế lực vừa giáp mặt không nói hai lời trực tiếp lao thẳng vào chém giết, Hàn Vũ Thiên trực tiếp mang theo ba vị Thánh Tông đại viên mãn bay thẳng lên cửu thiên quyết chiến.
Chiến trường phía dưới chính là do đám người Tiêu Hạo tự mình xử lý, ngay khi va chạm liền biết cân lượng của hai phe ra sao, Tây Phỉ hùng mạnh thô bao lấn át Nam Cương thoái lui.
Tuy nói Nam Cương không hề sợ hãi, nhưng đứng trước số lượng áp đảo cũng phải kiên dè vài phần, Chí Thánh xuất thủ mang theo pháp tắc gia thân, ầm ầm tạo ra từng đợt công kích làm thiên địa biến sắc.
Chí Thánh thì Vạn Niên Cung tồn tại vài vị, nhưng Tây Phỉ thì có đến hơn chục Chí Thánh, không phải tu sĩ mà là thi khôi do truyền thừa thượng cổ lưu lại ở nhân gian.
Nam Cương Quốc vừa đánh đã bại không biết bao nhiêu lần, họ liên tục lui về sau tử thương không ít.
"Vạn Kiếm Phi Thiên."
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên làm cho hai phe đều ngơ ngác, từ sau lưng đại quân Nam Cương lao đến hàng vạn thanh trường kiếm, trường kiếm bộc phá liên tục phá nát hàng phòng thủ của Tây Phỉ.
Một con băng phượng từ trên trời giáng xuống, ở trên lưng chính là Hàn Vũ Thanh.
"Là Băng Hàn Điện Chủ, Băng Hoàng Vương!"
Đệ tử Vạn Niên Cung thấy vị vương giả mới xuất hiện thì huyết mạch sục sôi.
Nhưng Băng Hàn Tiên Điện cũng chỉ một mình vị Băng Hoàng Vương này tham chiến, những trưởng lão được giao nhiệm vụ trước đó cũng không thấy ai, ngay cả đại trưởng lão cũng không tham chiến.
"Khí tức này là?"
Phùng Huy sắc mặt biến đổi nhìn xuống phía Hàn Vũ Thanh, lão ta cảm nhận được khí tức đại viên mãn Thánh Tông trên người thanh niên kia.
"Ngươi lại còn một phân thân tu vi Thánh Tông đại viên mãn?"
Tấn Dương thấy Hàn Vũ Thanh có chút giống Hàn Vũ Thiên liền kinh ngạc nói, Hàn Vũ Thiên thì cười nói:
"Ta không có thời gian để tạo ra mấy thứ đồ chơi như phân thân."
Võ Vũ xoay người muốn lao xuống tiếp ứng cho đám tu sĩ Tây Phỉ bên dưới, nếu để đại viên mãn Thánh Tông bước vào chiến trường thì khác gì hổ lạc vào bầy cừu.
"Đi đâu?"
Hàn Vũ Thiên ngăn trước mặt Võ Vũ lại tạo ra kết giới không cho ba người có cơ hội tiếp ứng phía dưới.
Phùng Huy vẻ mặt vẫn bình thản không có gấp gáp nói:
"Sớm biết ngươi không dễ đối phó, nên lão phu cũng có chuẩn bị từ trước."
Hàn Vũ Thiên nhướng mày có một chút kinh ngạc bắt đầu chú ý xung quanh, theo Phùng Huy lấy ra một tấm phù lệnh.
Đại trận phía dưới Tây Phỉ lập tức lóe sáng một màu trắng thuần khiết, từ trong đó chui ra bảy đạo dây xích với khí tức đại viên mãn Thánh Tông, đây là Thất Bảo Xích Linh Trận cường đại nhất của Tây Phỉ Quốc.
Bảy đạo dây xích lao thẳng lên cửu thiên phá tan kết giới hướng tới Hàn Vũ Thiên tiến hành truy sát, Phùng Huy lúc này ra hiệu cho hai người khác mau đi ngăn Hàn Vũ Thanh lại.
Kiếm trong tay Hàn Vũ Thanh phi ra lại bị lôi đình và cuồng phong ngăn lại, Võ Vũ và Tấn Dương kịp thời xuất hiện đã giảm đi không ít thiệt hại cho phe mình.
"Xà Độc Vĩnh Kiếp!"
"Thiên Kiếp Xà Ảnh!"
Khói độc vàng và lục hòa hợp lại bắt đầu lan tỏa vào trong đại quân Tây Phỉ, Phùng Càn Dương và Cố Mạch liên thủ tạo ra một đòn quần công có thể diệt sát trên trăm vạn hùng binh.
Nhưng khí độc lại bị một cổ sức mạnh thần bí của Thất Bảo Xích Linh Trận gạt bỏ, Võ Vũ cười đắc ý nói:
"Các loại độc hay tà pháp đều không thể xâm hại đến Thất Bảo Xích Linh, đừng có vọng tưởng một kích đắc thủ."
Lão ta một trảo vồ tới muốn lấy mạng hai vị Thánh Tông viên mãn của phe đối phương, không trung giáng xuống thân kiếm ngăn được một trảo của Võ Vũ, Hàn Vũ Thanh khí tức phóng xuất bao trùm hai vị Thánh Tông đại viên mãn vào trong vòng chiến.
— QUẢNG CÁO —
Bốn vị Thánh Tông viên mãn của Tây Phỉ hướng đến Tiêu Hạo và Hồ Niên liên thủ tấn công, hai người này tuy sắp đột phá viên mãn, nhưng dưới sự vây công của bốn vị viên mãn Thánh Tông cũng không tránh khỏi bại lui.
"Tử Vong Ngưng Vọng."
"Xà Nhãn Thiên Thê."
Hai đạo thần nhãn phóng tới tách hai vị Thánh Tông viên mãn đang vây công Hồ Niên và Tiêu Hạo ra, Phùng Càn Dương và Cố Mạch tách nhau ra cùng nghênh chiến địch thủ, nhưng vẫn còn rất nhiều Thánh Tông bên Tây Phỉ vẫn chưa có cao thủ nào ngăn trở, để bọn chúng tự do chính là một quả bom nổ chậm, nếu không có đối phó thì thắng bại nằm ngay trước mặt.
"Nhân tộc các ngươi không gây ra phiền phúc cho bọn ta thì sẽ không ăn ngon ngủ yên sao?"
Ma khí cuồng cuộn mang theo ba đạo khí tức kinh khủng ập tới làm cho hai phe đang chiến đấu lại phải tách ra để xem thử là phương thế lực nào đến.
Tủy Dực Ma Đế, Hoàn Liêm Ma Đế và Phục Lang ma đế, tam đại ma đế của ma tộc phía bắc cuối cùng đã lộ diện trước thế gian sau trăm năm bế quan, bọn họ còn mang theo mấy trăm vạn ma tộc tạo thành thế chân vạc giữa ba phe thế lực, Hồ Niên cau mày nói:
"Sớm biết ma tộc không động ắt có biến, hôm nay đã không nhịn nổi nữa mà xuất thủ rồi."
"Ma tộc?"
Phùng Huy đang giao thủ với Hàn Vũ Thiên cũng phải cau mày nhìn ma khí dày đặc phía dưới, Hàn Vũ Thiên tránh né bảy sợi xích của Thất Bảo Xích Linh Trận cũng đã thấy được ma tộc xuất thế, nhưng hắn lại không thấy nàng ta đâu.
"Ma quân nghe lệnh."
Tủy Dực hai cánh giang rộng ánh mắt cao ngạo ngước nhìn Tiêu Hạo, lần trước bị tên tiểu tử này đánh lui, ma đế hắn cũng có một chút mất mặt.
Tiêu Hạo cau mày nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tủy Dực ma đế, Tủy Dực liếm mép lộ ra nụ cười tàn ác, thân hình lão chớp động xuất hiện phía sau lưng một vị Thánh Tông viên mãn Tây Phỉ, mà vừa hay đó là đối thủ đứng đối diện Tiêu Hạo.
Hai ma trảo trực tiếp bẻ đầu vị Thánh Tông viên mãn kia xuống, máu tươi phun ra như thác, đầu còn không kịp khôi phục đã bị Tủy Dực hút cạn hết huyết tinh, chết không thể chết lại.
"Giết Tây Phỉ!"
Nghe lệnh của ma đế quân đội ma tộc tàn ác lao thẳng đến Tây Phỉ quân, đây là lần đầu bọn họ diện kiến ma tộc trong truyền thuyết, bề ngoài khát máu cùng ma khí ngập trời làm cho quân Tây Phỉ chưa đánh đã loạn.
"Tiểu tử, thù ở Loan gia năm đó bản ma đế vẫn chưa quên đâu."
Tủy Dực nhìn Tiêu Hạo nở ra một nụ cười tràn đầy tà mị, Tiêu Hạo xoay thương cười nói:
"Ta tùy thời nghênh đón."
Tủy Dực nhẹ gật đầu cũng tung cánh bay tới chiến trường, một vị Thánh Tông viên mãn bất ngờ bị giết là điều mà Tấn Dương và Võ Vũ không ngờ đến, tên ma tộc kia chưa chạm đến cực hạn của viên mãn, lại có thực lực gần bằng với đại viên mãn, thật làm người khác khiếp sợ.
"Kẻ nào chạy giết không tha."
Tấn Dương vung tay một đạo lôi đình đánh về phía xa tiêu diệt hơn vạn quân sĩ bỏ trốn, lão ta không xem trọng một đám ô hợp mà chỉ muốn giữ vững lòng tin của tu sĩ Thánh Nhân trở lên.
"Tật Phong Trảm."
Võ Vũ chém ra từng đợt phong đao sắc bén nhắm tới Hoàn Liêm đang mất cảnh giác, Hoàn Liêm thấy đao phong đã tới thì chỉ nhếch môi, cơ thể hóa thành ma ảnh tránh thoát được công kích của Võ Vũ.
"Biến mất?"
Võ Vũ kinh ngạc không ngờ đối phương lại có thủ thuật như vậy, nhưng khi hắn nhìn kỹ thì thấy phía dưới bóng của đại quân, có một thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh.
"Hừ, định đánh lén?"
Võ Vũ lại chém ra một đạo đao phong cắt ngang đường đi của Hoàn Liêm, Hoàn Liêm thoát khỏi dạng bóng ma nhìn Võ Vũ trên cao.
Hàn Vũ Thanh bước ra một bước mang theo kiếm ngút trời, Tấn Dương mau chóng đi tới ngăn cản.
"Một mình ngươi thì không đủ, gọi thêm hắn nữa."
Hàn Vũ Thanh chỉ tay về phía Võ Vũ nét mặt lại tràn đầy khiêu khích, Võ Vũ thấy vậy cũng bộc phát nói:
"Những tên Vạn Niên Cung đều mắt cao hơn đầu, ngươi và thằng nhãi đó thật giống nhau."
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thanh đấu với hai vị Thánh Tông đại viên mãn lại thong dong đến lạ, so với Ma Hải Long Vương thì hai kẻ này yếu hơn vài phần, cũng đủ để hắn tự mình xử lý.
"Động thủ!"
Võ Vũ nhìn ở phía xa gầm lên một tiếng vang trời, năm đạo khí tức bùng nổ mang theo uy áp đại viên mãn Thánh Tông.
Hàn Vũ Thanh kinh ngạc nhìn về phương xa thấy năm đạo nhân ảnh xuất hiện, một trung niên mặc long bào bộ dáng uy nghiêm, một lão thái bà lưng hơi còng tay cầm oải trượng, một thanh niên hắc y sau áo có hoa văn bỉ ngạn đỏ, lão già áo bào lam tay cầm cự chùy mười phần uy lực, cuối cùng là một lão đầu trông như một cái xác khô, hai hốc mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu.
"Dùng ra trận pháp có thể so với bảy đại viên mãn Thánh Tông, lại còn có thêm tám vị cao thủ cấp bậc tương tự, Tây Phỉ Quốc đúng là một bảo khố trời cho."
Hàn Vũ Thiên bộ dáng chật vật lại đột nhiên vung đòn đánh bay toàn bộ xích sắt, hắn chấp tay sau lưng nhìn xuống phía năm vị cường giả vừa đến.
Phùng Huy cau mày không ngờ Thất Bảo Xích Linh trận lại dễ dàng bị đánh bay, Hàn Vũ Thiên nắm trong Thiên Dương Liệt Hỏa giơ lên không trung.
Hỏa diễm ngưng tụ thành một vần thái dương chói sáng giữa thiên địa, tất cả bị sức nóng và ánh sáng này thu hút sự chú ý.
"Thái Dương Hạ San!"
Kiếm này hạ xuống trời đất rung chuyển pháp tắc rối loạn thi nhau chạy trốn, Phùng Huy sắc mặt đại biến thôi động Thất Bảo Xích Linh đến cực hạn, bảy đạo xích quấn lấy nhau đâm xầm vào thái dương.
Tiếng nổ kinh thiên truyền ra tứ phía mang theo khói bụi, bảy đạo dây xích đều bị hỏa diễm đốt cho đỏ rực vài chỗ, tuy không bị phá hủy hoàn toàn, nhưng lại bị tổn thất gần nửa.
"Xích Linh Thụ Chi Tâm!"
Phùng Huy điểm tới dây xích chuyển động như trường xà quấn lấy lão, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại vẻ mặt cẩn trọng.
"Thất Bảo Quang Thánh."
Hào quang đại thịnh như có thể xua tan toàn bộ cái ác của thế gian, ma tộc khi thấy hào quang này lại tràn đầy kiên kỵ.
"Thất Bảo Linh Lung, Thất Bảo Thần Chủ!"
Bảy sợi xích nối lại thành một vòng tròn, Phùng Huy đứng ở trung tâm lấy ra một viên ngọc ném vào giữa.
Vòng tròn hóa thành cánh cổng không gian màu bạc tràn ngập thần quang, bàn chân một người bước ra làm cho không gian xung quanh rung động.
"Không do dự mà dùng ra lá bài tẩy, ta biết vì sao Phùng Huy ngươi lại được chỉ huy đợt tấn công này."
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bộ dáng thản nhiên không hề sợ hãi, kẻ tới là nam tử tóc trắng cùng với bạch y và chân trần, bộ dáng tiên nhân không nhiễm bụi trần.
"Bái kiến Thất Bảo Thần Chủ."
Phùng Huy quỳ một chân trên đất cung kính hành lễ, kẻ gọi là Thất Bảo Thần Chủ từ từ mở mắt nói:
"Ta đã được triệu hồi trở lại nhân gian, nói ra điều kiện của ngươi đi."
Phùng Huy chỉ tay về phía Hàn Vũ Thiên nói:
"Mong thần chủ ra tay trảm sát kẻ này."
Thất Bảo Thần Chủ đưa mắt nhìn Hàn Vũ Thiên như nhìn một con kiến không đáng chú ý.
"Điều kiện thứ hai?"
Thất Bảo Thần Chủ nhẹ gật đầu tiếp tục hỏi, Phùng Huy cúi đầu nói:
"Lão phu tạm thời chưa nghĩ ra, mong thần chủ lượng thứ."
"Đã hiểu."
Thất Bảo Thần Chủ bước ra một bước đến trước mặt Hàn Vũ Thiên, tay hướng tới cổ của hắn mà bóp.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên không có cử động, nhưng lại biến mất ngay trước mặt Thất Bảo Thần Chủ.
"Một Thần Cảnh phong ấn nhục thân và linh hồn để chờ đợi một lần nữa đông sơn tái khởi à?"
Thất Bảo Thần Chủ quay đầu lại thì Hàn Vũ Thiên đã bóp cổ của Phùng Huy, hắn như là đang nắm một con gà trong tay, không hề có chút khó khăn gì.
Người dưới sự bảo hộ của Thất Bảo Thần Chủ lại bị hắn nắm trong tay như một con gà, làm cho thần chủ vừa mất mặt lại vừa tức giận.
"Ngươi trốn thoát khỏi thiên đạo quy tắc, cũng không trốn thoát được thời gian, linh hồn của ngươi đoán chừng tuổi thọ không đến trăm năm nhỉ?"
Hàn Vũ Thiên phong ấn tu vi Phùng Huy rồi đem nhốt vào trong không gian, Thất Bảo Thần Chủ thản nhiên nói:
"Đúng là bản thần không thể tránh khỏi thời gian ăn mòn, nhưng cũng có biện pháp làm cho linh hồn khôi phục, đợi khi thành Tổ thì sẽ đông sơn tái khởi."
Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:
"Gặp ta rồi thì đừng nghĩ đến việc trở thành Đạo Tổ."
Khí tức bùng nổ, chân thân hiện ra cùng với ba loại khí vực phóng xuất, Thiên Dương Hỏa Vực, Thâm Uyên Ma Vực, Nhân Hoàng Chi Vực.
Ba loại khí vực kết hợp lại tạo ra một khí vực mới tên gọi Vô Thần Luân Hồi Vực, Thất Bảo Thần Chủ tu vi giảm chỉ còn Chuẩn Đạo, nhưng đối phương dù sao cũng từng là Thần cấp, Hàn Vũ Thiên không muốn xảy ra sơ suất gì.
"Ba loại khí vực dung hợp tạo ra một loại khí vực mới, tiểu tử ngươi quả thật không tầm thường, đáng tiếc."
Thất Bảo Thần Chủ lắc đầu mở ra khí vực Thất Bảo Thánh Vực của bản thân, hào quang thất thải truyền khắp bốn phía tràn đầy trang nghiêm thần thánh.
"Chiến đấu trình độ này sớm đã vượt qua phạm trù của Thánh Tông, tất cả lui mau!"
Hai phe thế lực lập tức rút quân không hề do dự, trước sức mạnh kinh khủng như thế này thì ai ngốc lại đánh cược mạng mình vào.
Hàn Vũ Thanh phía dưới vẫn đứng ở không trung vẻ mặt bình tĩnh, hắn không còn bận tâm đến cuộc chiến này mà bay lên cửu thiên.
Bảy vị Thánh Tông đại viên mãn của Tây Phỉ thấy thế cũng lập tức đuổi theo, bọn họ sợ Hàn Vũ Thanh sẽ làm ra điều gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến Phùng Huy.
Ngay khi bọn họ thấy được hai bóng người đang dùng khí tức giao đấu, thì Tấn Dương thất thanh kêu lên:
"Phùng Huy đã triệu hồi Thất Bảo Thần Chủ, đồng nghĩa với việc Hàn Vũ Thiên đã vượt ngoài phạm trù của đại viên mãn."
Trung niên long bào tên Thiên Khang cau mày nói:
"Tây Phỉ Quốc chỉ mới khám phá bí mật này chưa đến trăm năm, lão già đó lại dám đem ra thử nghiệm, liệu có mang lại tai họa cho chúng ta?"
Lão thái bà thì lắc đầu nói:
"Đây là vạn bất đắc dĩ thôi, nhìn tên thanh niên đó đi."
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hàn Vũ Thiên, một đạo chân thân lại có thể sánh ngang với một vị từng là thần cấp, tạo nghệ trên thiên địa pháp tắc vốn đã vượt xa khỏi phạm trù phàm nhân như bọn họ.
"Thất Bảo Linh Lung?"
Hàn Vũ Thanh thấy được hào quang quen thuộc lại nghĩ đến một đoạn hồi ức khi còn lưu lạc nơi hoang mạc kia.
"Thất Bảo Thần Hoàng ngự trị nơi Thiên Vực, Thất Bảo Linh Kiếm hoành tẩu bát phương, chư thần thuần phục lại đứng đầu Thần Hoàng Cảnh, Thần Hoàng Chí Tôn."
Hàn Vũ Thanh cuối cùng đã nhớ ra được Thất Bảo Thần Quang này là nhìn thấy ở đâu, hắn lập tức cảnh báo nói:
"Hài tử cẩn thận, kẻ đó là Thất Bảo Thần Hoàng, tuy ta không biết cấp bậc đó là gì, nhưng dám chắc tuyệt đối không thể xem thường!"