Sau khi đến Từ Ninh Cung và thỉnh an Mộng Phi thì Từ Trúc đã mệt rã cả người.
Ngược lại với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của các Quý Nhân và Quý Phi thì Mộng Phi mang theo vẻ thành thục và trưởng thành hơn.
Nhìn thấy Mộng Phi liền làm nàng nhớ tới Thục An An khiến cho tâm trạng của nàng liền trở nên nặng nề hơn.
Nếu không phải còn Hoàng Hậu ở bên và còn phải chú ý lễ nghĩa nàng thật liền muốn chạy một mạch về phòng mà ôm gối khóc.
Dù Mộng Phi đối xử với nàng rất ôn hòa tuy nhiên đối với Hoàng Hậu thì một mặt lạnh nhạt, nhất là khi Hoàng Hậu đề cập tới Hàn Phi liền khiến bà ta liền cau mày lại.
Nhưng ngoài niệm vài câu Phật Kinh thì bà ta cũng không nói gì quá đáng.
Thấy Từ Trúc mặt mũi phờ phát dường như có thể ngủ bất cứ lúc nào Hoàng Hậu liền phì cười đặc xá cho Từ Trúc được về nghỉ sớm.
Từ Trúc đương nhiên chẳng mong gì hơn.
Tuy nhiên khi về tới phòng thì Thái Tử đã ngồi sẵn ở đó một tay cầm đọc một quyển kinh thư, lâu lâu lại đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm trà trông rất nhàn nhã.
“Ngài làm gì ở đây ?”
Từ Trúc thật sự phiền muộn, hôm nay nội việc đi lại ở Hậu Cung rộng lớn này cũng đã rất hao thể lực, lúc nói chuyện lại phải luôn chú ý ngôn từ, từng động tác lại phải đúng lễ nghĩa.
Tâm lực và thể lực của nàng lúc này đã muốn cạn kiệt.
Thái Tử thấy Từ Trúc về tới thì cũng không bất ngờ, mọi nhất cử nhất động của nàng đều được hắn nắm rõ.
Hôm nay nàng ăn những gì, đi những đâu, thậm chí cả nói điều gì đều có người ghi chép lại rồi đưa cho hắn.
Họa chăng có lúc nàng đi nhà xí … thì hắn không biết mà thôi.
Thái Tử liền cười nhẹ rồi nói:
“Không phải ta nói rồi sao ? Tối nay ta muốn ở với Thái Tử Phi của ta.
Trượng phu ngủ với nương tử của mình đây là thiên kinh địa nghĩa, có vấn đề gì sao ?”
Từ Trúc liền cắn môi nhỏ, không khách khí mà nói:
“Xin mời ngài đi cho, hôm nay ta không muốn bị làm phiền.
Dù ngài có là ai đi nữa thì ta cũng mặc kệ.
Ta bây giờ chỉ muốn được an tĩnh nghỉ ngơi.”
Nghe nàng nói vậy Thái Tử cũng không tức giận, ngược lại hắn liền bỏ quyển sách trên tay xuống mà bước lại gần Từ Trúc.
Nàng vô thức lùi bước, nhưng lưng nàng lại dựa vào tường lúc nào không hay.
Thái Tử nhanh chóng tiến tới, một tay chống vào tường lợi dụng ưu thế chiều cao mà ép nàng vào góc.
Từ Trúc lúc này như con sẻ nhỏ bị kẻ săn mồi nhìn trúng co rúm lại trông rất đáng yêu.
Đối với Thái Tử hắn cực yêu thích lúc nàng ngại ngùng, đáng yêu chết hắn mất.
Hắn vội bế hẫng nàng lên theo kiểu bế công chúa chầm chậm bước lại giường ngủ.
“Ngài ...!ngài… muốn làm gì ?”
Như bao tiểu thuyết ngôn tình khác, lời thoại vô dụng như thế này không thể không phóng ra.
Thái Tử cười cười, cuối đầu ngửi nhẹ hương thơm trên tóc nàng.
Hắn … đã động tình.
— QUẢNG CÁO —
Hắn ôn nhu để Từ Trúc nằm xuống giường, khẽ gỡ từng cây trâm cài tóc của nàng.
Sau khi mai tóc dài đen mượt óng ánh của nàng được xõa ra, hắn liền nhịn không được mà đưa lên mũi ngửi lần nữa.
Hắn mê đắm mùi hương này nhưng … hắn càng say mê chủ nhân của nó hơn.
Hắn cúi đầu hôn khẽ lên cái cổ trắng tinh của nàng.
Từ Trúc toàn thân liền nổi da gà rồi rùng mình.
Hắn thấy vậy liền cười thỏa mãn.
Thái Tử liền lòn tay vô áo nàng hướng tới cặp bạch thố còn chưa thành thục mà toan tính nhào nặn.
Từ Trúc liền đẩy mạnh hắn ra, nàng sao có thể để hắn được như ý, huống chi bây giờ tâm trạng của nàng còn rất tệ.
“Xin ngài giữ tự trọng.
Ngài là Thái Tử một quốc gia sao có thể sỗ sàng thiếu lễ nghĩa đến như vậy.”
Thái Tử: !? Ủa, xin lỗi, nàng không phải vợ ta sao ?
Nhưng bất quá hắn vẫn nói:
“Chúng ta đã là phu thê, thân mật giao lưu thì có gì sai ?”
Từ Trúc cắn nhẹ môi đào nói tiếp:
“Xin lỗi ngài, hôm nay ta không có tâm trạng cho việc đó.
Sư tôn của ta vừa mới quy tiên, vị sư huynh mà ta kính trọng nhất cũng đã hi sinh trong ngày hôm qua.
Xin ngài … xin ngài hiểu cho ta.”
Thái Tử dù bị từ chối nhưng vẫn rất ôn nhu nói:
“Ân, nếu vậy thì ta sẽ không phiền nàng nữa.
Tuy nhiên đêm nay Trăng Thanh Gió Mát chi bằng hai chúng ta ngồi đối ẩm một phen.
Cũng rất lâu rồi phu thê chúng ta chưa có dịp đàm đạo với nhau.”
Hắn vừa dứt lời liền thấy vẻ mặt Từ Trúc có chút kì lạ, nhìn hắn như cười mà không cười.
Nhưng rồi nàng vẫn nói:
“Nay là mùng 1 trời nhiều mây trăng không có, tiết lại đang vào hạ sao lại có gió được.
Đàm đạo thì được thôi nếu ngài muốn ta sẽ tâm sự với ngài.”
Sau đó nàng chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi thêm lá trà vào ấm trà.
Sau hai lần hãm nước, hương trà thượng hạng bay thoang thoảng khắp căn phòng, phần nào làm dịu đi không khí ngượng ngùng lúc này.
Thái Tử lúc này cũng đem dục hỏa đè nén xuống, bình thản ngồi xuống ghế hưởng thức ấm trà ngon mà nương tử của hắn vừa mới pha.
“Trà của nàng pha vẫn luôn ngon như vậy.
Nếu được ăn kèm bánh ngọt mà nàng làm thì càng tốt.”
Từ Trúc nghe vậy liền lấy từ trong túi càn khôn một túi bánh quế hoa mà nàng tự làm, đem bày lên bàn.
Thái Tử liền lấy một cái bánh ra khỏi túi rồi bỏ vào miệng.
Hương hoa quế dìu dịu, cùng với nhân bánh tơi xốp ngọt nhẹ vừa đặt vào liền như tan trong miệng.
Nhâm nhi thêm một ngụm trà nóng, hương trà với hương hoa quế kết hợp lại khiến người ta có cảm giác lưu luyến đê mê ở đầu lưỡi, nhịn không được mà phải thưởng thức thêm một cái bánh quế nữa.
— QUẢNG CÁO —
Đến cả Thái Tử người luôn hà khắc với việc ăn uống cũng không chê vào đâu được.
Lại nhấp thêm một ngụm trà rồi khẽ thở ra một hơi nóng liền khiến người ta thần thanh khí sảng.
Thái Tử cao hứng ngâm một bài thơ:
“Trà ngon, bánh ngọt, đêm thanh mát.
Mỹ nhân, như ngọc, khẽ cười duyên.
Anh hùng, chí lớn, định thiên hạ.
Trời cao, đất rộng, ta phiêu lưu.
Vung đao, chém bút, khiếp quỷ thần.
Núi cao, rừng sâu, không ngăn bước.
Gió to, biển lớn, nề hà chi.
Thiên binh, vạn mã, như kiến cỏ.
Năm châu, bốn bể, cúi xưng thần.
Công cao, nghiệp lớn, không lưu luyến.
Nhà tranh, vách đất, an tuổi già.
Vợ hiền, con thảo, vui là được.
Lãng tử, một kiếp, chẳng ưu sầu.”
~ Tuyển tập thơ con cóc của Hãy Gọi Ca Là Tỷ Tỷ ~
Từ Trúc nghe xong bài thơ liền không nhịn được mà phì cười.
Thái Tử liền khó hiểu mà hỏi:
“Sao nàng cười ? Bộ bài thơ này có gì buồn cười lắm sao ?”
Từ Trúc liền cười cười đáp:
“Không phải, ta chẳng qua thấy bài thơ này rất mới lạ, hành văn rất phóng khoáng khác hẳn thơ văn hiện nay ở Đại Lý quốc.
Không biết ngài đọc được bài thơ này ở đâu ?”
Thái Tử liền trả lời:
“À ta đọc trong một quyển sách mượn đọc từ một người bạn.”
Từ Trúc lúc này càng nhìn Thái Tử với ánh mắt quái dị.
Khiến cho khuôn mặt vốn lạnh tanh của Thái Tử thêm nét hồng hồng hiếm thấy.
Thái Tử liền hắng giọng một cái liền đứng lên nói:
“Trời cũng đã khuya, ta không làm phiền nàng nữa.
Ngày mai chúng ta lại gặp.” — QUẢNG CÁO —
Sau đó hắn liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng, cố gắng giữ vẻ tiêu sái mà đi thẳng về thư phòng của mình.
Từ Trúc đợi Thái Tử đi thật xa liền phá lên cười một trận lớn, chính nàng cũng không ngờ vị Thái Tử ác ma này cũng có một mặt xấu hổ như vậy.
****
Sau khi về thư phòng của mình, Thái Tử liền nhanh chóng tiến lại kệ sách lấy ra một quyển sách trên đó đề “101 Cách Ngự Nữ” phía dưới lại để tên tác giả là Hoài Ngọc cư sĩ.
Quyển sách này là hắn vô tình nhìn thấy trong tay một tên lính gác.
Hắn từ nhỏ đã luôn hiếu sát, không có bất kì nữ nhân nào dám lại gần hắn.
Nên hắn cực khuyết thiếu kĩ năng giao tiếp với nữ nhân, ngoài một ít lễ nghĩa hắn hoàn toàn không biết cách bắt chuyện thế nào mới thỏa đáng.
Điều này hoàn toàn có thể thấy rõ qua cách hắn đối xử với Từ Trúc.
Mãi đến khi Từ Trúc từng khẽ chê hắn không biết lãng mạng thì hắn mới nhận ra thiếu sót này của bản thân.
Hắn sau đó dùng một lượng vàng để đổi quyển sách, đương nhiên tên lính gác đó cũng chẳng sống thêm được bao lâu.
Hiếm khi hắn được tìm được một quyển sách nói về vấn đề này, nên hắn đã dành hẳn một tuần đem quyển sách nghiên cứu thấu triệt.
Từng bài thơ dùng để tán gái trong quyển sách hắn đều thuộc nằm lòng, chỉ đợi có dịp liền xuất khẩu thành thơ.
Thái Tử đột nhiên hừ lạnh khẽ vận Linh Khí chấn nát quyển sách.
Sau đó hắn quát to:
“Người đâu ? Mau tìm tên Hoài Ngọc cư sĩ rồi đem xử trảm cho ta.
Sách này hoàn toàn hư cấu hại ta mất mặt trước Nghê Thường tội đáng chém.”
Một tên Cẩm Y Vệ mau chóng từ ngoài bước vào ngập ngừng nói:
“Bẩm Thái Tử, Hoài Ngọc cư sĩ chính là …chính là … Thái Tử Phi.”
Thái Tử liền ngẩn người.
“Sao lại là nàng ? Sao ngươi chưa từng báo cáo cho ta ?”
Tên Cẩm Y Vệ liền đáp:
“Bẩm, hai năm trước thuộc hạ có bẩm báo việc này rồi.
Khi đó ngài đã dặn để Thái Tử Phi tùy ý viết.”
Bây giờ ngẫm lại thì hắn mới nhớ ra dường như hắn có nói như vậy.
Nhưng hắn tưởng Từ Trúc chỉ viết sách về nữ công gia chánh như nấu ăn, thêu thùa, hoặc mấy tập thơ do nàng sáng tác, hắn chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ viết một quyển sách “độc đáo” như này.
Nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ mà Từ Trúc nhìn hắn.
Hai lỗ tai của hắn bất giác liền nóng lên.
Hắn hừ lạnh:
“Nghê Thường, nàng được lắm.
Đợi ta diệt xong Đại Hoa quốc, ta coi nàng còn đắc ý được bao lâu.”.