“Các huynh đệ Tiến Lên !!”
“Thề lấy thân này phá tan Hắc Ám, lấy linh hồn này thắp lên ánh sáng của chính nghĩa, dù có hóa thành cát bụi cũng quyết diệt hết Tà Ma bảo vệ lấy nhân gian hi vọng !”
“Ta xin thề sẽ đem Hắc Ám Ma Điện giết sạch, báo thù cho vợ con của ta !”
Từng đoàn người vận dụng đủ loại Khí Linh đến từ nhiều môn phái khác nhau, cho dù nhìn thấy phía trước là một mảnh mây đen mù mịt thì vẫn dũng cảm tiến lên xông vào không hề chùn bước hay sợ hãi.
Trong mắt của mỗi người chỉ có ngọn lửa của sự căm ghét và thù hận đối với Hắc Ám Thần Điện.
Bỗng vang từ trên trời vang lên một tiếng kiếm ngân bén nhọn , một lão giả mặc một bộ thanh bào, chân đạp phi kiếm bay vút tới phía trước đại môn của Hắc Hoa Thành.
Từng con cương thi, ngạ quỷ, âm hồn từ trong mây đen bay ra hoặc nhảy tới hướng tới hắn công kích, nhưng lại bị từng tia kiếm khí xung quanh người hắn chém thành cát bụi.
Do đại trận hộ thành của Hắc Hoa Thành đã mở ra, nên hắn cũng không rõ tình cảnh bên trong, đánh giá một lúc hắn liền cao giọng hét to:
“Mộc thành chủ, các ngươi vẫn ổn chứ ? Thập đại môn phái của Đông Nam Chân Võ đại lục là tề tụ đầy đủ, kể cả Huyền Vũ binh đoàn của Đại Lý quốc cũng đã tới.
Các ngươi cố gắng giữ vững, chúng ta liền sẽ nhanh chóng đem các ngươi cứu ra.”
Hắn là Huyền Thanh Tử trưởng lão Diệt Ma đường của phái Võ Đang, cường giả cấp Đại Thừa.
Hắn được lệnh của chưởng môn phái Võ Đang - Khưu Xử Nhân đến đây cứu viện Hắc Hoa thành.
Mặc dù Hắc Hoa thành không có cường giả cấp Đại Thừa nhưng từ trong đại trận hộ thành vang vọng ra từng tiếng trống vang trời.
Đây là thành chủ của Hắc Hoa thành Mộc Cát Nhĩ dùng Khí Linh của hắn Vinh Quang Chiến Cổ đánh lên từng hồi trống vang vọng đáp lại lời của Huyền Thanh Tử.
Huyền Thanh Tử nghe thấy tiếng trống liền mỉm cười, hắn biết rõ chỉ cần Vinh Quang Chiến Cổ còn vang là Hắc Hoa thành còn chưa bại.
Sau đó hắn quay sang nhìn Quỷ Sát đang chễm chệ ngồi trên ma tọa, xung quanh là mấy tên u hồn thị nữ đang phục thị hắn.
Huyền Thanh Tử cũng không nhiều lời, hắn khẽ vẫy tay xung quanh hắn liền xuất hiện thêm năm thanh kiếm tạo nên kiếm trận lao thẳng tới Quỷ Sát.
Tuy nhiên còn chưa tới nơi thì đã bị Quỷ Sát tùy tiện thổi một hơi, kiếm trận liền tán loạn.
“Chỉ là một tên Đại Thừa sơ kỳ nho nhỏ mà cũng nghĩ đả thương được ta sao ?.”
Đột nhiên vang lên một tiếng ưng khiếu chói tai, từ trên trời theo đó xuất hiện thêm chín bóng người.
“Nếu hắn không được thì tính thêm chúng ta nữa.”
Thập đại cao thủ của Thập đại môn phái Đông Nam Chân Võ đại lục đã tề tụ đông đủ.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng dù cho là vậy vẫn chưa đáng để Quỷ Sát lưu tâm.
Hắn khẽ nhìn về phía Huyền Vũ tướng quân đang trấn thủ ở phía xa kia, chỉ có người đàn ông này mới khiến hắn cảm thấy nguy hiểm thậm chí nếu không cẩn thần liền có thể mất mạng.
Tuy vậy Hắc Ám Thần Điện đã có tính toán, hắn cũng không cần phải quá lưu tâm.
Không khí liền như đông đặc lại.
Mười vị cao thủ và Quỷ Sát trầm lặng nhìn nhau.
Từ Hắc Hoa thành vẫn vang lên từng hồi trống trận dồn dập.
Huyền Thanh Tử liền lao lên trước.
Hắn tế ra năm cái Khí Linh hình kiếm, hai tay nhanh chóng kết ấn điều khiển kiếm trận khóa chặt Quỷ Sát.
Thiết Cao Lịch- Môn Chủ Lục Phiến Môn trong tay tế ra một thanh đại đao đen tuyền nặng trịch, thế đao trầm trọng như Thái Sơn áp đỉnh chém tới phần cổ của Quỷ Sát.
Thấy vậy Quỷ Sát liền muốn muốn gọi ra Khí Linh chống đỡ.
Tuy nhiên không để hắn như ý, Yến Hữu Tình – Cung chủ Vạn Hoa Cung tế ra một một cây Huyết Đằng trói chặt thân hình hắn lại.
Kế tiếp Điện chủ Khổ Hạnh Điện của Chúng Sinh Phật Tự tế ra một cây Hàng Ma Phật Xử.
Sau khi niệm một câu Phật hiệu hắn liền cầm Hàng Ma Phật Xử hướng đầu của Quỷ Sát mà đánh tới sau lưng còn xuất hiện hư ảnh của Phật Đà.
Tương tự các vị cung chủ, điện chủ, môn chủ lần lượt ra tay, người thì đánh đàn người tế ra ngũ hành bát quái, người dùng nhục thân trực tiếp công kích.
Tuy nhiên tất cả đều không thể gây ra bất kì tổn thương nào đáng kể đối với Quỷ Sát.
Quỷ Sát nhếch miệng cười, hắn nói:
“Các ngươi chơi đủ chưa ? Nếu đã đủ rồi thì tới phiên ta.”
Hắn sau đó liền khẽ động thân hình tùy tiện bứt gãy Huyết Đằng của Vạn Hoa Cung cung chủ.
Kế tiếp hắn tế ra một cây kiếm còn dài hơn thân hình hắn, sau đó nhàn nhạt vuốt lưỡi kiếm rồi nói:
“Kiếm này tên chỉ có một chữ: “Quỷ”.
Quỷ kiếm xuất, vạn quỷ triều bái.
Các ngươi ngoan ngoãn làm vật hiến tế cho Quỷ Kiếm của ta đi.
”
Hắn hai tay cầm chuôi kiếm chém mạnh.
Chỉ thấy từ lưỡi kiếm xuất hiện một tia sáng màu tím chói lọi mang theo khí thế vô địch hủy diệt hết thảy hướng thẳng phía thập đại cao thủ mà bay tới.
Mười vị cao thủ lúc này thấy không thể địch lại liền nhao nhao né tránh, tuy nhiên chỉ có Huyền Thanh Tử, Thiết Cao Lịch và Điện Chủ Khổ Hạnh điện có thể miễn cưỡng hành động những người còn lại liền bị khóa chặt không thể di động thân hình.
Sau khi bay ra được phạm vi an toàn, ba người Thiết Cao Lịch liền trơ mắt nhìn bảy người còn lại.
Chỉ cần vào phạm vi của sát chiêu liền khó mà di chuyển bình thường, bản thân họ còn khó bảo toàn huống gì cứu người.
Tưởng chừng bảy vị cao thủ còn lại sẽ chết không phải nghi ngờ thì trước mặt bỗng xuất hiện một cái mai rùa đen khổng lồ, tia sáng tím bay vào mai rùa liền lặn mất tâm.
Sau vài khắc lại thấy từ mai rùa phát ra một tia sáng màu tím còn thô to và mãnh liệt hơn mười lần vừa nãy hướng thẳng tới Quỷ Sát .
Quỷ Sát sau khi chống đỡ cũng liền bị văng ra xa mấy chục trượng miệng ẩn ẩn hiện ra vết máu.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này Huyền Vũ tướng quân mới hét lớn:
“Yêu Tà chớ có làm càn !”
Tuy nhiên cùng lúc đó từ hư không lại hiện ra một lão già có thân hình gầy còi, khuôn mặt xấu xí dữ tợn, hắn nhìn Huyền Vũ tướng quân cười hì hì.
“Rùa con a~, đã lâu không gặp.”
Huyền Vũ tướng quân mặt không đổi sắc liền nói:
“U Huyền lão tổ, năm đó ngươi bị Long Uy đại ca cho một trảo liền mất một nữa cái mạng nay vẫn lại dám xuất hiện hay sao ?”
U Huyền lão tổ nghe tới Long Uy tướng quân liền không tự nhiên, nhưng vẫn vuốt cằm nói:
“Con giun nhỏ đó đang cùng Thái Tử các ngươi mắc kẹt trong một cái bí cảnh rồi.
Vì sao ta phải lo ngại hắn ? ”
Huyền Vũ tướng quân liền lắc đầu:
“Đối phó ngươi chỉ mình ta là đủ.”
U Huyền lão tổ liền cười rộ lên:
“Được lắm, để ta coi sau hơn năm mươi năm không gặp ngươi tiến bộ như thế nào.”
Hai người cũng không nhiều lời thêm, mau chóng tế ra Khí Linh rồi lao vào đánh nhau.
******
Từ Trúc này cũng đã tới chiến trường.
Khắp nơi đều là mây đen cuồn cuộn.
Tiếng gào thét của con người và ma quỷ hòa vào nhau vạng vọng khắp mọi nơi.
Thây người chất thành từng đống, có người đã ngã xuống nhưng linh hồn vẫn dùng thuật pháp tiếp tục chiến đấu dù có hồn phi phách tán cũng phải tiêu diệt yêu tà ở trước mặt.
— QUẢNG CÁO —
“Đây… là chiến tranh sao ?”
Nàng lúc này có chút hoảng hốt.
Mặc đù nàng đã chuẩn bị tinh thần nhưng đây là lần đầu nàng thấy khung cảnh thảm liệt như vậy, từ bụng nàng cuộn lên từng trận buồn nôn nhưng vẫn bị nàng dằn xuống.
Thục An An lúc này liền đặt tay lên trên vai Từ Trúc rồi nói:
“Đây không chỉ là chiến tranh, mà đây cũng là cách vận hành của thế giới này.
Chính và tà luôn thay phiên nhau thống trị thế giới này.
Rồi cũng có ngày ngươi cũng sẽ học được cách chấp nhận nó.”
Từ Trúc liền cắn răng ngọc, nàng nói:
“Không có cách nào để chung sống hòa bình sao ?”
Thục An An liền lắc đầu:
“Hòa bình chỉ là tạm thời, còn đấu tranh là vĩnh cửu.
Vận Mệnh đã sắp đặt như thế, không cách nào thay đổi.”
Từ Trúc lúc này thầm than:
“Giá như có ai đó có thể thay đổi Vận Mệnh thì thật tốt.”
Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân là nhân vật chính tùy thời có thể hô mưa gọi gió.
Nàng chỉ là một trò hề của Vận Mệnh bị ném vào nơi này mà thôi.
Thục An An lúc này lại nói:
“Được rồi đừng than thở nữa.
Mau theo ta đến trại cứu thương.
Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đó.”
Từ Trúc liền đáp:
“Vâng thưa a di.”.