Từ Trúc lúc này đã an ổn sinh hoạt ở Lục Phiến Môn được một tháng, hằng ngày ngoài nấu ăn và cho Chuyển Thân Trùng một giọt tinh huyết thì nàng cũng chính là tu luyện với các sư tỷ của nàng.
Thục An An cũng thỉnh thoảng đến dạy nàng Đoán Cốt thuật, thuật này ngoài dùng để kiểm tra xương cốt nó còn có thể giúp trị ngoại thương nữa.
Từ Trúc dưới sự đốc thúc của các sư tỷ của nàng cũng đã đạt tới luyện thể kì tầng chín, chỉ còn một bước nữa thôi nàng liền có thể Trúc Cơ chân chính trở thành một tu sĩ.
Hôm nay cũng như mọi ngày Từ Trúc đang cặm cụi trong bếp, nàng đang muốn làm món “Gà chiên ngũ vị”.
Chỉ thấy nàng đang loay hoay mát xa thịt gà đã được xử lý lông, sau đó liền nghe vài tiếng rắc rắc nàng đã thành công làm xong công đoạn rút xương cho món ăn của mình.
Kế tiếp nàng liền thổi lửa, đổ đầy dầu vào chảo, rồi nàng cắt và bỏ vào từng miếng thịt gà đã được nàng đã xử lý kĩ lưỡng vào chảo dầu, khiến cho chúng phát ra từng âm thanh xèo xèo vui tai.
Về phần thịt gà như vậy cơ bản nàng đã xử lý xong, nàng không thích tẩm gia vị trước cho thịt gà vì làm vậy gà sẽ mất đi độ thơm và ngọt của thịt.
Thay vào đó nàng lại tập trung vào nước sốt hơn, nàng liền lấy hành tỏi giã nhuyễn bỏ vào chảo xào cho thơm, kế tiếp lại thêm ngũ vị hương và một số vị thuốc bắc, một chút đường và một chút muối nữa.
Cuối cùng liền cho thêm ít nước sạch vào khuấy đều sau khi hoàn thành liền bỏ thêm vào vài lát gừng và ớt tươi, cứ như vậy nàng cũng đã hoàn thành xong phần nước sốt.
Kế tiếp nàng liền vớt thịt gà đã chiên đều trong chảo dầu ra, vì thịt gà không có tẩm gia vị nên hương thịt nồng đậm thơm nức mũi.
Từ Trúc liền bày đều thịt gà ra dĩa, nàng cũng không rưới nước sốt lên thịt gà vì làm vậy gà sẽ mất độ giòn và mềm thịt.
Nàng chỉ bỏ nước sốt vào một cái chén nhỏ, khi ăn liền đem thịt gà chấm vào nước sốt như vậy liền có thể tận hưởng sự thơm giòn của thịt gà hòa quyện vào nước sốt ngọt dịu nồng nàn.
Nhớ khi trước lúc Từ Trúc còn ở Đại Lý quốc, nàng cũng từng làm món này cho Thái Tử ăn, cũng từ đó hắn dứt khoát cứ mỗi cuối tuần đều tới nhà nàng ăn chực, đuổi kiểu nào hắn cũng không đi.
Sau khi hoàn thành món ăn của mình Từ Trúc liền tính dùng đũa gắp một miếng ăn thử.
Bất quá không để nàng như ý, Thất sư tỷ của nàng bỗng xuất hiện trong nhà bếp cầm tay nàng lôi đi, miệng lại nói:
“Thiếu Môn chủ đang cùng Phó Thống Lĩnh Cẩm Y Vệ-Bích Lân Xà tỉ võ, ngươi mau theo ta đến diễn võ trường xem đi, các sư tỷ đã đi trước rồi may là ta còn nhớ đến ngươi đó.”
Nghe tới Cẩm Y Vệ, Từ Trúc liền thấy không ổn dù nàng rất tự tin vào Chuyển Thân trùng nhưng dù sao nàng và Cẩm Y Vệ có quan hệ sâu xa, nhất là Bích Lân Xà tên này từng được lệnh của Thái Tử hộ tống nàng cùng mẹ nàng đi làm từ thiện nữa.
Từ Trúc liền nói với Hoàng Linh Nhi rằng:
“Khoan đã, muội vừa mới nấu ăn cả người toàn mùi dầu, đợi muội thay đồ rồi hẳn đi.”
Nghe vậy Hoàng Linh Nhi liền khịt khịt cái mũi nhỏ ngửi thử trên người Từ Trúc, lúc này nàng mới nói:
“Ân, mau thay nhanh đi, mùi dầu trên người ngươi đúng là không dễ ngửi chút nào.”
— QUẢNG CÁO —
Từ Trúc liền vội vã về phòng thay đồng phục của Lục Phiến Môn vì nó nhìn rất trung tính người khác nhìn vào liền không có thể xác định nàng có phải là nữ hay không, nàng cũng không dám lại mặc trang phục của nam nhân nàng sợ liền bị các sư tỷ đồng môn của mình xé rách ngay tại chỗ.
Lúc nàng về lại nhà bếp liền thấy món “Gà chiên ngũ vị” mà nàng cực khổ làm ra đã mất một cái đùi gà, còn Thất sư tỷ của nàng miệng nhai nhòm nhoàm vừa nói: “Ng..on lắm…”.
Nói xong nàng liền đưa ngón cái dính đầy dầu mỡ lên, biểu thị ngon tới mức nàng không muốn nói nữa mà nàng bận nhai rồi.
Từ Trúc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Tỷ thấy ngon là được, lần sau muội liền làm nhiều thêm một chút vậy.”
Sau đó nàng cùng vị Thất sư tỷ thích ăn vụng này nhanh chóng chạy đến diễn võ trường.
Lúc này tại diễn võ trường đã đông nghẹt người.
Ở góc bên phải của võ trường là một thanh niên mặc một thân trang phục bộ đầu màu tím ở trước ngực có thêu một con đại bàng, khuôn mặt góc cạnh, kiên nghị vững vàng, ánh mắt hừng hực chiến ý, dù hắn mặc trang phục bộ đầu rất rộng nhưng vẫn có thể nhìn rõ hiện dưới lớp áo là từng nhóm cơ bắp săn chắc khí huyết như rồng, tay hắn cầm một thanh trảm mã đao như làm bằng ngọc thạch.
Ở góc bên trái của diễn võ đường đang đứng một nam tử âm nhu, thân mặc một bộ huyết sắc quan bào, lại choàng thêm trên người một cái áo choàng đen trên đó thêu hai chữ Cẩm Y đỏ như máu, hắn có đôi mắt híp, miệng lại luôn tươi cười vô hại nhưng trên tay hắn cầm một thanh nhuyễn kiếm liên tục rung động như một con mãng xà đang ngoe nguẫy cái lưỡi.
Từ Trúc lúc này đang quan sát hai người trong sân lóe một cái cả hai bóng người liền xông vào nhau.
Tốc độ quá nhanh nàng không thể nào bắt kịp chuyển động của họ, chỉ nghe vài tiếng kim loại leng keng kèm ánh lửa lóe ra từ va chạm của vũ khí của hai người.
Bỗng nàng thấy Bích Lân Xà bị đánh văng ra, xem ra trong màn so đánh cận thân hắn liền không chiếm ưu thế, tuy nhiên hắn lại lật nhẹ cổ tay từ trong cổ tay hắn như đã phát động cơ quan nào đó bắn ra một cây châm đen ngòm chứng tỏ đã bôi sẵn kịch độc bay thẳng về Thiếu môn chủ Lục Phiến Môn.
Từ Trúc này mới không kìm được hướng Thục An An đang đứng đầu hàng ngũ nói:
“Thục a di tên Bích Lân Xà hắn chơi ám khí kìa.”
Thục An An mặt không đổi sắc hướng Từ Trúc nói: — QUẢNG CÁO —
“Yên tâm chúng ta cũng có ám khí.”
Từ Trúc: !?
Nàng liền thấy Thiếu môn chủ sau khi né thành công cây độc châm liền móc trong ngực ra một sợi xích dài một đầu của sợi xích cột một cái tiểu chùy, đầu còn lại thì được gắn vào một cái ưng trảo bằng thép tinh.
Hắn hướng về phía Bích Lân Xà huy động sợi xích như cuồng phong vũ bão mang theo tiếng xé gió vun vút.
Bích Lân Xà gặp nguy không loạn liền thi triển khinh công như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện hiểm hiểm tránh được sợi xích sắt của Thiếu môn chủ Lục Phiến Môn.
Kế tiếp hắn vẩy nhẹ tay, trên tay liền xuất hiện thêm một thanh nhuyễn kiếm, kiếm này toàn thân đầy lân phiến màu ánh lên lục quang mang đầy kịch độc.
Hắn một kiếm dùng đến chặn ưng trảo trên xích sắt, môt kiếm còn lại hướng bụng của Thiếu môn chủ đâm tới.
Thiếu môn chủ lúc này thấy nguy hiểm liền buông lấy sợi xích, hay tay ngưng tụ ở không trung móc ra một cây Cự Phủ bao bọc bởi lôi điện hướng đầu Bích Lân Xà bổ xuống.
Bích Lần Xà theo đó gấp rút biến chiêu đảo tay tụ lực hướng Cự Phủ chém lên hòng ngăn chặn thế bổ xuống như khai thiên tích địa của nó.
Sau một tiếng nổ vang trời, bụi bây mù mịt, do tu vi quá thấp nên Từ Trúc chỉ có thể cố gắng bit mũi căng mắt nhìn coi ai mới là người thắng cuộc.
Cũng chẳng phụ lòng nàng kỳ vọng, Bích Lân Xà lại lần nữa bị đánh văng ra miệng ói liền hai ngụm máu tươi.
Bất quá hắn cũng mau chóng đứng dậy chấp tay hướng Thiếu môn chủ nói:
“Quả là danh bất hư truyền, Thiết huynh khí lực như rồng, lại sở hữu Lôi hệ Khí Linh chính là khắc tinh của tại hạ.
Tại hạ tự thấy tỉ thí đến đây là dừng tránh lại gây tổn thương hòa khí cho đôi bên.”
Từ Trúc lúc này trong đám đông nghe vậy liền thầm khinh bỉ:
“Ở đây mấy ngàn con mắt ai mà không thấy ngươi bị đánh cho chổng mông lên trời, miệng phun hai ngụm máu tươi.
Ở đó còn nói tỉ thí tới đây là dừng, chính xác là ngươi sợ bị đánh đến biến thành cẩu a~.”
Dù nàng từng quen biết Bích Lân Xà đối phương cũng rất cung kính với nàng lúc nàng còn làm quận chúa, bất quá nghe hắn nói câu ngoan thoại cẩu huyết như vậy ấn tượng của nàng đối với hắn liền xuống âm vô cực.
Nhưng nàng lại không nhận ra nếu nàng đổi chỗ cho Thiếu môn chủ thì chính nàng liền bị đánh đến cặn cũng không còn.
Lại nghe Thiếu môn chủ bình tĩnh nói: — QUẢNG CÁO —
“Cũng được, tỉ thí liền tới đây là dừng Bích Lân Xà huynh đến đây là khách, tối nay ta sẽ mở tiệc tẩy trần cho huynh.
Để ta làm trọn vẹn đạo nghĩa chủ nhà đêm nay chúng ta liền không say không về .”
Bích Lân Xà nghe vậy liền nói:
“Tốt, đêm nay chúng ta không say không về.”
Nói xong hai người đều bật cười lớn, cư như trận tỉ thí ngươi sống ta chết vừa rồi chưa từng tồn tại.
Từ Trúc lúc này thấy đã hết việc hay để coi đang tính lén lút ra về, bất quá nàng lại bị Thục An An nắm vai kéo lại, nàng liền khó hiểu hỏi:
“A di cần ta giúp việc gì à ?”.
Thục An An liền nói:
“Chúng ta đi chữa thương.”.
“Cho ai?”
“Cho Thiếu môn chủ.”
Từ Trúc: Hả ?!.