Vương Tiêu Tiêu bị đưa đến bệnh viện cách trường học gần nhất. Bác sĩ kiểm tra xong nói là chấn kinh quá độ, còn có chút suy dinh mức độ nhẹ. Lông mày Thiệu Ngôn liền nhíu chặt lại, "Đã là năm nào rồi, sao còn để con cái bị suy dinh dưỡng chứ?"
Du Minh Trì gọi điện thoại cho người giám hộ của Vương Tiêu Tiêu đến bệnh viện chăm sóc cô bé. Ai ngờ đối phương ra sức khước từ không muốn tới, nói là có con nhỏ ở nhà, không rảnh tới đón, bảo Vương Tiêu Tiêu tỉnh rồi tự mình về nhà đi. Còn bảo thêm không trở về cũng được, ngày mai trực tiếp đưa cô bé đến trường luôn. Du Minh Trì cúp điện thoại tức giận chửi ầm lên: "Người này làm bố kiểu gì thế? Con trai nhỏ là người, con gái lớn thì không phải người à? Chỉ sinh không muốn nuôi à?"
Hành lang phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, hóa ra là Thiệu Tĩnh chạy tới. Cô bé nghe nói bạn tốt bị đưa vào bệnh viện, kiểu gì cũng ngồi không yên, nhất định phải đến bên cạnh chăm sóc. Bác sĩ truyền dịch cho Vương Tiêu Tiêu, nhưng không nói được lúc nào cô bé có thể tỉnh lại. Thiệu Tĩnh ở bên cạnh cùng với cô bé, ba người Thượng Thanh chỉ có thể ra khỏi phòng bệnh.
Du Minh Trì buồn bực vò đầu: "Làm sao bây giờ? Trong một tuần có năm vụ án liên tiếp, kẻ giật dây cũng quá kiên ngạo rồi!"
Thiệu Ngôn cũng căm phẫn sục sôi, "Quả thực không coi chúng ta ra cái gì mà! Thượng Thanh, cậu nói tiếp theo nên làm gì?"
Thượng Thanh suy nghĩ một lát hỏi: "Thi thể bốn đứa bé tự sát khác đang ở nơi nào?"
Du Minh Trì: "Ở ngay nhà xác bệnh viện này. Bệnh viện này là bệnh viện cách trường học gần nhất, thi thể sau khi được phát hiện liền đưa tới đây."
Thượng Thanh: "Đi, chúng ta đi xem xem."
Ba người đi thẳng đến nhà xác. Nhằm đề phòng nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, có hai cảnh sát trông giữ ở cửa nhà xác. Mà ngoại trừ hai người đó, còn có một người phụ nữ đang ngồi bệt trên đất dựa vào cửa, mắt nhắm cau mày, tựa hồ như đang ngủ.
Nhìn thấy người tới, hai cảnh sát đứng dậy cúi chào, "Đội trưởng Du."
Người phụ nữ kia bị thanh âm đánh thức, lập tức tỉnh lại, ngơ ngác một hồi, quỳ sụp xuống trước mặt Du Minh Trì, túm chặt lấy ống quần anh ta, "Chú cảnh sát, các chú đã tìm được hung thủ sát hại Đào Đào rồi sao?"
Du Minh Trì bị cô ấy kéo lại không thể động đậy, hai cảnh sát nhanh chóng bướ tới đỡ người dậy, nhỏ giọng giải thích: "Chị gái này là mẹ của một trong những đứa trẻ trong đó, nghe nói chồng đã mất sớm, một mình chị nuôi con trai khôn lớn. Sau khi biết tin con trai qua đời, chị ấy đã ngất xỉu mấy lần, sau đó vẫn luôn chờ ở đây, nói là chưa bắt được hung thủ sát hại con trai chị thì nhất quyết không về."
Người phụ nữ kia quỳ trên mặt đất, người khác kéo đỡ thế nào cũng không đứng lên, cả người không còn chút sức lực nào nhưng vẻ mặt lại ẩn chứa sự bi thống khôn kể, cô khóc đến mức nước mắt khô cạn, "Chú cảnh sát, con trai tôi tuyệt đối không thể tự sát!"
"Gia cảnh nhà chúng tôi khó khăn, thế nhưng tính cách nó rất kiên cường... Mới một ngày trước khi mất, nó còn nói với tôi, nói giỡn, rằng lên cấp ba học phí càng lúc càng tốn kém, thằng bé có khi phải vừa học vừa nhặt đồng nát... Tính cách nó như vậy, sao có thể tự sát cơ chứ? Sao nó có thể bỏ lại tôi mà tự sát cơ chứ?"
Viền mắt đỏ chót khô khốc của người phụ nữ lại chảy ra nước mắt, âm thanh khàn đặc nghe không đành lòng nổi. Du Minh Trì thở dài, "Chị yên tâm, chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, nhất định sẽ mau chóng mang công lý cho người đã khuất."
Thiệu Ngôn không nhịn được tiến lên khuyên nhủ, "Chị nhất định phải bảo trọng thân thể, bằng không con trai chị thấy sẽ đau lòng..."
Thượng Thanh vòng qua đám người hỗn loạn, vứt tiếng khóc sau gáy, trực tiếp tiến vào nhà xác. Không khí lạnh băng hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng phả lên mặt, y liếc mắt một cái liền thấy được bốn thi thể được phủ vải trắng đặt ở chính giữa nhà xác. Sau đó, y liền xem xung quanh một lần... Quản nhiên, hồn phách của bốn người cũng không ở đây. Lúc trước y thầm nghĩ, kẻ giật dây giết người dù gì cũng phải có một cái lý do. Hiện giờ ngẫm lại, hồn phách chính là cái lý do đó.
Bên tai có hơi lạnh thổi vào, Phó Liễm Tri khẽ cười, "Những kẻ này làm chuyện ác không biết có phải là học cùng một lớp huấn luyện không? Ai ai cũng đều là vì hồn phách con người. Chẳng nhẽ không có thứ khác để theo đuổi sao?"
Thượng Thanh mặt không chút thay đổi châm một cái: "Theo đuổi cái gì, nuôi một cái đuôi rắn à?" Y ghét bỏ phẩy hơi lạnh đi, sau đó lấy ra bốn tấm bùa chiêu hồn, dán lên bốn cái xác.
Hồn phách của bốn học sinh này nhất định là bị kẻ giật dây giam giữ lại, nhưng hiện giờ y đã có thi thể làm môi giới, muốn phá xiềng xích triệu hồn về không phải không có khả năng. Còn lại, thì phải xem tu vi song phương cao thấp ra sao.
Thượng Thanh bắt chỉ quyết, âm thanh hô rõ: "Hồn đâu quay về!"
Sau đó ngón tay chỉ vào bùa chiêu hồn, lá bùa liền lóe lên ánh sáng yếu ớt, lập tức không lửa mà cháy, khói xanh bay lên thẳng tắp. Cột khói càng bay càng cao, giống như một cột sáng xanh xuyên thẳng lên bầu trời. Chỉ qua mấy phút, tàn khói trên cùng hơi cong và có xu thế chuẩn bị tán loạn... Sợi khói dẫn hồn này một khi đã loạn thì hồn phách khẳng định không thể tìm được đường về!
Thượng Thanh lại cong cong khóe môi, "Đang đợi ngươi đó!"
Y biết sẽ có người cướp đoạt hồn phách với y, sao có khả năng không chuẩn bị gì chứ. Y biến đổi chỉ quyết, phù văn trên bùa chiêu hồn bị đốt đến một nửa đột nhiên chớp lóe biến đổi, một đạo phù văn khác liền bay lên không trung. Nhìn kỹ lại, phù văn kia hiện ra từng sợi lôi quang màu tím nhỏ mảnh, hẳn là một tấm bùa tử lôi.
Thượng Thanh chạm vào một góc phù văn, đẩy lên phía trên, "Bổ cho ta!"
Ầm ầm ầm —— chỉ có Huyền thuật sư mới có thể nghe thấy tiếng sét đánh vang lên. Chỉ là nghe tiếng sấm mà không gặp sét, chứng tỏ kẻ giật dây không ở nơi này. Mà khói xanh lại thừa dịp sấm sét vang lên, tiếp tục cất cao lên mấy mét đến trần nhà, giữa tàn khói đột nhiên tách ra, một cái bóng màu trắng xuất hiện. Thượng Thanh kéo âm hồn kia xuống, chỉ thấy đó là một cậu bé dáng người đen gầy khỏe mạnh. Vì đang trong thời điểm hồn mời còn mông lung, cậu bé ngơ ngác mà đứng trước thi thể của mình.
Lúc này, cửa nhà xác bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, bên ngoài truyền đến tiếng khóc cực kỳ bi thương của một người phụ nữ. Hồn thể của cậu bé hơi động, đôi mắt cậu lóe lên một vệt đỏ tươi. Thượng Thanh lập tức quay đầu, thấp giọng nói: "Đóng cửa!"
Thiệu Ngôn cùng Du Minh Trì nhanh chóng chui vào rồi đóng cửa lại, Thiệu Ngôn mới nói: "Anh nghe thấy tiếng sấm vang lên nên mới vào xem một chút, chuyện này là sao đây?"
Thượng Thanh không để ý đến bọn họ mà đẩy hồn thể của cậu nhóc kia sang một bên, tiếp tục chiêu hồn của ba người học sinh khác. Có lẽ một trận chiến vừa nãy làm kẻ giật dây bị thương, chiêu hồn lúc sau đều thập phần thuận lợi, Chỉ sau một lát, bốn hồn thể mới liền đứng thành hàng ở trước mặt ba người.
Bốn hồn phách, ba nam một nữ, toàn bộ đều đang trong thời kỳ mông lung, bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc chút buồn cười, dáng vẻ như thể bọn họ đang ngồi trong tiết toán học hoàn toàn không hiểu gì hết vậy. Chỉ là, nghĩ đến bốn đứa nhỏ tuổi còn trẻ đã mà đã biến thành âm hồn, khó tránh khiến người ta cảm thấy phẫn nộ lại chua xót trong lòng.
Thượng Thanh tiếp tục lấy ra la bàn, "Bọn họ bị người giam lại, để tôi tính thử vị trí của đối phương... Ủa?"
Y thả la bàn xuống, bấm đốt ngón tay một lần, lại đẩy kim chỉ nam của la bàn lần nữa... "Tìm được rồi! Ở gần đây thôi, chúng ta đi!"
Du Minh Trì cùng Thiệu Ngôn đuổi sát theo sau y ra ngoài, ba người cùng lên xe. Dưới sự chỉ huy của Thượng Thanh, xe một đường lái vào một cái đường nhỏ chật hẹp, xe vừa mở cửa sổ liền có một mùi kỳ lạ bay tới. Du Minh Trì nhịn hồi lâu, không nhẫn nổi nữa mà hỏi: "Sao lại thối như vậy, không phải nói xây dựng trật tự đô thị văn minh sạch sẽ à? Vẫn còn có người vứt rác ven đường ư?"
Thượng Thanh mặt không cảm xúc nín thở, không muốn mở miệng ra trả lời. Thiệu Ngôn đáp lại: "Đây không phải là mùi rác, chỗ này là phía sau khu giết mổ gia súc gia cầm còn sống trong chợ thực phẩm, hai người không biết đúng không?"
Du Minh Trì: "Giết mổ động vật sống? Nói vậy, đây là lò sát sinh sao?"
Thiệu Ngôn: "Cũng không khác nhiều lắm, ngoại trừ gia cầm sống, còn có mấy loại như thỏ, dê cũng có thể bị giết ở đây. Thậm chí còn có mấy loại quý hiếm như hươu nai, tất nhiên đều là được nuôi trong trang trại." Nói rồi chính anh ta cũng thấy kinh ngạc, "Chẳng lẽ hai người chưa bao giờ đến chợ thực phẩm mua thức ăn à?"
Anh hỏi xong, trong xe hoàn toàn im như thóc.
Nói thế nào nhỉ? Hai trong số ba người lớn đùng đùng ở đây đến cả hành tây trông như thế nào cũng không biết, nói gì đến đi chợ.
Thiệu Ngôn nhiệt tình giới thiệu cho hai kẻ mù tri thức: "Toàn bộ chỗ này là khu giết mổ động vật sống, bên kia là khu thủy sản, đi lên nữa là khu bán rau dưa. À, phía sau còn một dãy quán cơm nhỏ, bán một vài loại đồ ăn chín..."
Xe tiếp tục lăn bánh vào bên trong, kim la bàn dựng ngược chuyển động càng lúc càng chậm. Thiệu Ngôn dừng lại, "Chỗ này là một quán đồ nhậu tươi... Nhưng mà, trước khi chỉnh sửa, bọn họ thông thường bị gọi là quán đồ nhậu dân dã."
Đêm đã khuya, chỉ có một ít mấy quán ăn mơ hồ có ánh đèn truyền ra từ bên trong. Thùng rác ven đường truyền đến thanh âm sột soạt, thi thoảng có động vật nhỏ phóng vụt qua, từng đôi mắt phản xạ ra ánh sáng xanh lục yếu ớt. Tình cờ có phản xạ ra ánh sáng đỏ... vậy đó không phải là vật còn sống.
Cửa sổ xe mở ra một khe hở nhỏ, mùi thối liên tục truyền đến, còn có một cỗ mùi máu tanh bất thường. Thượng Thanh gập nắp la bàn lại, chậm rãi nói: "Đến rồi."
Xe dừng lại, ba người đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, một cái bảng đèn led màu sắc lòe loẹt viết: Quán nhậu tươi Đào Lạc.
Ba người xuống xe, Du Minh Trì khóa kỹ cửa xe, móc cây dao găm cầm trong tay, nhếch mép, "Vị đại sư này hình như không tỏ vẻ bày vẽ nhỉ!"
Thiệu Ngôn đeo cái ba lô to bằng nửa thân mình đứng cuối cùng, nghe vậy gật đầu, "Ừm, cái biển hiệu trông rõ xấu!"
Thượng Thanh đi chính giữa, nghiêng đầu, lắng nghe âm thanh... Bỗng nhiên, y kéo Du Minh Trì sang một bên, "Cẩn thận!"
Gần như cùng lúc, một con quái vật khổng lồ phá tan cửa sổ phóng ra từ trong quán nhậu kia, đâm bẹp một cái vào đầu con xe. Con quái vật cao tầm ba mét, cả người đen kịt, thân thể còn biến động bất quy tắc, phảng phất như được tạo thành từ khí đen hư ảo. Đầu nó trông giống như đầu một con chó, lỗ tai lại trông như con mèo, sau lưng lại là một cái đuôi trâu. Theo sự xuất hiện của nó, mùi máu tanh tưởi hôi thối càng nồng nặc.
Thượng Thanh cùng Du Minh Trì lăn qua trốn ở bên kia xe, Thiệu Ngôn chạy lon ton đến bên cạnh họ, thấp giọng hỏi: "Đây là thức quái gì? Không ra ma cũng chả ra quỷ?"
Thượng Thanh vừa móc lá bùa ra vừa nói: "Thứ này khẳng định không phải hình thành bởi tự nhiên, là có người chặn oán khí của động vật nhỏ đã chết rồi nhào nặn ra."
Du Minh Trì hô lên: "Nó tới rồi! Anh đây đánh lạc hướng nó, hai người nghĩ biện pháp xử lý đi!"
Nói rồi anh ta một tay chống đất, lấy đà vọt lên trước người con quái vật, tay phải thuận thế vung lên, dao găm cắt ra một vết thương nhỏ trên mình con quái vật đó. Vết thương này so với hình thể con quái vật quả thực chả khác gì đâm một cái lỗ kim trên thân thể con người... Càng làm người ta bực bội hơn là, màn sương màu đen xung quanh mau chóng bồi đắp lại, vết thoáng cái biến mất không còn tăm hơi.
Du Minh Trì khóe miệng giật một cái, xoay người chạy.
Đánh không lại, thôi thì để Thượng Thanh gánh team toàn trận đi!
Bên kia Thiệu Ngôn có chút hoảng hốt: "Du Minh Trì rơi ngô rồi! Anh nên bày trận gì đây? Trừ uế trận được không? Hay là Cấm linh trận?"
Thượng Thanh hay tay xòe một xấp bùa chú, trong miệng ngậm kim chùy, miệng ngậm úng không nói rõ ràng được: "Tôi đến tiêu hao oán khí của nó trước, anh bày một cái Thất linh tuyệt sát..."
Thiệu Ngôn vẫn đang đợi y nói tiếp, "Thất cái gì linh? Là loại trận gì?"
Chỉ thấy Thượng Thanh ngạc nhiên một chút, miệng hơi mở ra, kim chùy rơi xuống, nhưng chỉ rơi đến nửa đường liền giống như được một thứ gì đó bắt được, lơ lửng giữa không trung, tiếp đó trong chớp mắt giống như một mũi tên bay vụt ra ngoài. Kim chùy nho nhỏ so sánh với thân thể cao lớn của quái vật thì chẳng khác gì một con muỗi... Nhưng mà, kim chùy không hề dừng lại, trực tiếp đâm thẳng vào thân thể quái vật, xuyên qua người nó bay ra ngoài.
Tiếp ngay đó, kim chùy lại bay lên, liên tục đâm thủng cơ thể quái vật, tốc độ như sét đánh, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy từng sợi từng sợi chỉ vàng bay vòng vèo dần dần bao vây con quái vật. Quái vật tuy có thể tự chữa thương, nhưng dưới thế tiến công dồn dập như vậy, tốc độ tự lành không thể nào đuổi kịp tốc độ bị thương. Nó tựa hồ như bị chọc giận, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, bốn cái móng vuốt đập uỳnh uỳnh lên mặt đất, gây ra chấn động.
Nó bỗng nhiên quay đầu nhìn về chỗ Thượng Thanh và Thiệu Ngôn đang núp. Tuy nó không nhìn thấy là ai đang thương tổn nó, song nó khẳng định kiểu gì cũng liên quan đến mấy người này.
Con người! Con người!
Nó vẫn còn nhớ như in cơn đau khi bị con người giết chết ở nơi này, nhớ tới phẫn hận khi bị loài người ăn vào miệng. Nó muốn ăn hết tất cả con người, báo thù cho chính mình cùng đồng bạn. Thân thể như ngọn núi nhỏ kia bật nhảy lên một cách nhẹ nhàng không hề phù hợp với hình thể to bự của nó, lao thẳng tới chỗ Thượng Thanh –
Một cây roi màu đen với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ trên không trung quất tới, chặt ngang núi thịt kia thành hai đoạn. Lúc phần đuôi roi tự động cuốn lại kia, Thiệu Ngôn mới đột nhiên ý thức được có khả năng đây không phải là cây roi, mà là đuôi của một con vật nào đó. Anh ta lặng yên đánh mắt sang phía Thượng Thanh nhìn, phát hiện người này không phải đang theo dõi chiến trường, mà là đang tranh thủ thời gian vẽ bùa, hơn nữa đã vẽ được một xấp rồi. Mỗi tấm bùa chú đều là hấp thu oán khí, bảo hộ bình an.
Bên kia, cái đuôi mọc ra đã quăng quật mấy lần, trực tiếp đập quái vật kia thành mảnh vụn. Mảnh vụn rải rác trong không trung, chỉ chốc lát sau liền khôi phục thành oán khí cùng âm khí, trở về bộ dáng ban đầu của chúng nó. Giống như thời khắc xuất hiện, cái đuôi lại đột nhiên biến mất. Chỉ là vào thời điểm biến mất kia, Thiệu Ngôn hình như nghe được một tiếng hừ lạnh, còn có một câu vọng lại "Dám đả thương em ấy hử..."
Chỉ là nó quá mức mơ hồ, không rõ đó có phải là ảo giác của anh hay không.
Phía đối diện, Du Minh Trì cuối cùng cũng có thể chạy về, mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, còn không quên giơ ngón tay cái: "Trâu bò thật! Chuyển lời cám ơn của anh đấy tới vị kia giùm nhé!"
Thiệu Ngôn cũng vội vàng gật đầu, "Cảm ơn cảm ơn. Vị, vị kia càng ngày càng lợi hại nhỉ, đuôi cũng càng ngày càng dài..."
Dưới ánh nhìn chằm chằm không hề có cảm xúc của Thượng Thanh, anh chợt ngậm tịt mồm lại.
Hííí, quên mất, Thượng Thanh sợ rắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
3. Mèo Cưng Của Anh
4. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con
=====================================
Thượng Thanh đưa bùa chú vừa mới vẽ xong phân cho bọn họ, "Đi dán mấy tấm bùa xung quanh khu vực này đi, nơi đây oán khí quá nặng, buổi tối người đi ngang qua có thể sẽ gặp chuyện."
Bà người chạy đi dán hết bùa, sau đó mới đi vào cửa hàng mà con quái vật nhảy từ trong ra. Lầu một là một tiệm cơm nhỏ bình thường, ba người dọc theo cầu thang bước lên lầu hai. Phía trên rất trống trải, chỉ có một cái trận pháp đã bỏ phế, bên trên có vết tích bị thiên lôi bổ xuống. Thượng Thanh cẩn thận quan sát một hồi, cau mày: "Không ổn."
Du Minh Trì vội hỏi: "Làm sao thế?"
Thượng Thanh đáp: "Nơi này chỉ là chỗ bọn chúng giam giữ hồn phách. Hiện tại, kết quả tốt nhất là bọn chúng còn chưa biết chúng ta từng đến đây, kết quả xấu chính là bọn chúng đã chạy mất."
"Hầy..." Du Minh Trì an ủi, "Nghĩ tích cực một tí, nói không chừng bọn chúng căn bản không để chúng ta vào trong mắt, chả thèm chạy đi đâu?"
Thượng Thanh cạn lời nhìn anh ta. Lúc này, chuông điện thoại của Thiệu Ngôn bỗng vang lên, anh nhanh chóng bắt máy, "Bé út à, sao vậy?" Một lát sau, anh cúp điện thoại, vui vẻ nói: "Vương Tiêu Tiêu tỉnh rồi!"
30 phút sau, ba người đến phòng bệnh của Vương Tiêu Tiêu. Thân hình cô bé cực kỳ gầy yếu, mặc đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình trông càng thêm bé nhỏ, yên lặng dựa vào giường bệnh mà ngẩn người. Lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy trên mặt của một cô bé mười ba tuổi thứ cảm xúc gọi là 'sống không còn gì luyến tiếc'. Cô bé này trông như một ngọn cỏ non khô héo, vào cái tuổi rực rỡ nhất lại bị ngột ngạt bức đến không còn sức sống. Du Minh Trì có chút lấn cấn, bọn họ vốn là muốn hỏi cô bé mấy vấn đề, mà hiện tại nhìn tình huống này, ai có thể hỏi ra miệng cơ chứ?!
Lúc này, chợt thấy Thiệu Tĩnh hắng giọng ra khỏi phòng bệnh, ra hiệu bảo bọn họ 'đi theo'. Ba thanh niên trưởng thành nhìn nhau một chút, rồi cùng cô bé đi ra ngoài. Thiệu Tĩnh lấy ra một cái di động, "Vừa nãy em vừa hỏi Tiêu Tiêu, cậu ấy nói sở dĩ cậu ấy nhảy lầu là bởi vì cái này phát nhiệm vụ cho cậu ấy."
Thượng Thanh nhận lấy di động, chỉ thấy một bong bóng chat, là tin nhắn của người có avatar hình ngọn lửa màu đen phát đến: 'Nhiệm vụ thứ mười tám: Làm theo chỉ dẫn, nhảy xuống từ trên lầu, bạn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người ấy."
Du Minh Trì cau mày, "'Người ấy' này là ai?"
Thiệu Tĩnh: "Là mẹ Tiêu Tiêu."
Thượng Thanh không nói gì, tiếp tục vuốt lên trên xem những tin nhắn lúc trước. phihan.wordpress
'Nhiệm vụ thứ mười lăm: Xé vết thương đã lành cho đến khi nó lại chảy máu. Máu có thể triệu hoán người đó đến bên cạnh bạn.'
'Nhiệm vụ thứ mười bốn: Quấn sợi dây quanh cổ và kéo chặt như hình ảnh bên dưới. Thời khắc cận kề cái chết, bạn sẽ nhìn thấy dung mạo, nghe thấy âm thanh của người đó.'
...
'Nhiệm vụ thứ mười: Rạch ra bốn vết thương ở mặt khuất nơi cánh tay phải, máu có thể triệu hoán người ấy đến bên cạnh bạn.'
'Nhiệm vụ thứ chín: Rạch ra bốn vết thương ở mặt khuất nơi cánh tay trái, máu có thể triệu hoán người ấy đến bên cạnh bạn.'
...
'Nhiệm vụ thứ ba: Dùng dao khắc tên người đó lên da bạn, có thể làm người đó cảm nhận được nỗi nhớ của bạn.'
'Nhiệm vụ thứ hai: Chép lại tên của người đó một trăm lần và gọi tên người đó.'
'Nhiệm vụ thứ nhất: Hãy nhớ lại người mà bạn muốn gặp nhất trong đầu, tôi sẽ giúp bạn gặp lại người đó một lần nữa ~'
Thượng Thanh lạnh lùng nói: "Kẻ này luôn dụ dỗ cô bé." Y quay đầu nhìn Du Minh Trì, "Bốn người khác có thu được tin nhắn như thế này không?"
Du Minh Trì khẳng định nói: "Tuyệt đối không. Manh mối rõ ràng như thế, nhân viên điều tra không thể nào không tìm thấy."
Thượng Thanh suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người tiến vào phòng bệnh. Vương Tiêu Tiêu vẫn đang ngẩn người như cũ, cô bé như thể không còn quan tâm gì nữa đến hết thảy mọi thứ xung quanh. Thượng Thanh đi tới trước mặt cô bé, bấm một hồi chỉ quyết tụ hồn.
Từng sợi ánh sáng nhàn nhạt trên người cô bé ngưng tụ lại, lọt vào lòng bàn tay Thượng Thanh. Chính những ánh sáng này đang bảo hộ Vương Tiêu Tiêu, để kẻ độc thủ sau màn không thể trực tiếp mê hoặc cô bé nhảy lầu, nó đã lựa chọn chậm rãi dẫn dắt cô bé, tiêu hao sức mạnh của tia sáng từng chút một.
Thế nên, hiện tại, tia sáng này đã vô cùng yếu ớt, không thể bảo vệ cô bé thêm được nữa. Ánh sáng nhạt nhòa hóa thành một bóng người cực mờ, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt xanh trắng, thân hình gầy guộc. Bà ấy ngồi xuống, dáng vẻ tựa hồ như rất suy yếu, ngẩng đầu, dùng khẩu hình nói với Thượng Thanh một câu: "Cảm ơn."
Tiếp đó, bà ấy quay đầu lại nhìn Vương Tiêu Tiêu, vẻ mặt từ ái, hổ thẹn, đau lòng, và không nỡ...
Thượng Thanh theo lời nhờ vả của bà ấy, đưa bà ấy đến bên cạnh Vương Tiêu Tiêu. Người phụ nữa vươn cánh tay trong suốt ra, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc con gái lần cuối cùng.
Sau đó, tan vào hư không.
Chỉ có một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ ở trên mái đầu của Vương Tiêu Tiêu. Gần như cùng lúc, cô bé đột nghiêng ngẩng đầu, khàn khàn khẽ gọi một tiếng, "...Mẹ ơi?" Rất nhanh, vẻ mặt cô bé trở nên sốt sắng, tựa hồ như cảm nhận được điều gì đó, "Mẹ ơi? Mẹ ở đâu? Mẹ đang ở đâu thế? Mẹ có phải là... tới gặp con không?"
Cô gái nhỏ từ trước tới giờ luôn điền đạm hướng nội chợt kéo ống tay áo Thượng Thanh lại, khẩn cầu nói: "Vừa nãy có phải mẹ em tới không? Mẹ tới thăm em đúng không? Bà ấy cuối cùng cũng tới gặp em ư? Bà sẽ không bỏ lại em không quan tâm... đúng không?"
Thượng Thanh thầm thở dài một tiếng trong lòng, "Bà ấy không bỏ lại em, mẹ em vẫn luôn đi theo bên cạnh em, luôn luôn chăm nom em."
"Là như thế ư..." Vương Tiêu Tiêu sững sờ, bỗng nhiên gục xuống giường gào khóc.
Thượng Thanh bỏ lại tiếng khóc đi ra ngoài phòng, dưới biểu tình quái dị của Du Minh Trì và Thiệu Ngôn, nói: "Sắp xếp giúp tôi tư liệu của những người đã từng có tiếp xúc với Vương Tiêu Tiêu, tôi hoài nghi người kia có cơ hội gặp mặt cô bé rất gần, hơn nữa mỗi ngày đều theo dõi cô bé."