Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunKhông biết khi nào, tiếng ve kêu lại vang lên trong màn đêm, kêu đến tê tâm liệt phế.
Quý Vô Tu giật giật móng vuốt lông xù, ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ như máu treo trên bầu trời đêm, nghĩ một vài thứ vẩn vơ.
Từ từ, cũng không biết trải qua bao lâu.
Tiếng ngay mỏng manh dần dần truyền tới, sinh vật hai màu đen trắng treo trên cành cây trở nên an tĩnh, ngoan ngoãn mềm mại như một chiếc kẹo bông gòn.
Sáng sớm, tiếng chim hót thường là âm thanh vang lên đầu tiên.
Quý Vô Tu rất nhanh bị đánh thức, vụng về xoa xoa đôi mắt đang nhíu lại, sau đó mới ngáp.
"Hệ thống, mấy giờ rồi?"
Hệ thống rất nhanh lên tiếng: [Tinh! Hiện tại là giữa trưa, so với ngày hôm qua, ngài lại ngủ nhiều hơn mấy giờ, tổng cộng 14 tiếng đồng hồ.]
Nhưng lúc này hệ thống lại không khiển trách Quý Vô Tu lười biếng, ngược lại có chút vui mừng.
Là một sinh vật dễ thương, phải lười biếng và tham ăn như vậy, mới khiến tất cả các sinh vật đều yêu thích.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Quý Vô Tu thuận lợi leo xuống cây.
Hình như có hơi đói.
Quý Vô Tu xoa xoa bụng, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Nhưng cho dù như vậy, nhìn qua sinh vật hai màu đen trắng, vẫn ngốc nghếch và buồn bã, mang theo vô hạn tâm sự.
Quý Vô Tu bước từng bước nhỏ, trong lòng thậm chí có chút xíu áy này, mỗi ngày đều cướp bóc của con nhím kia có phải hơi quá đáng lắm không.
Đi được nửa đường, Quý Vô Tu nỗ lực quan sát xung quanh, ý đồ tìm kiếm thứ mình có thể ăn, nếu có thể tìm được, liền không cần đánh cướp của con nhím đáng thương kia nữa.
Người ta tích cóp chút đồ ăn cũng không dễ dàng.
Mọi người đều lăn lộn trong rừng rậm, không giúp đỡ được nhau thì thôi, nhưng cũng không thể chơi xỏ nhau như vậy.
Đi nửa đường, trong bụi cỏ lộ ra một cái đuôi màu đen lắc lư.
Quý Vô Tu dừng lại bước chân, chớp mắt, có chút kỳ quái sao ngày nào mình cũng đụng phải báo đen thế nhỉ, đi qua dùng tay gấu vỗ vỗ mông báo đen.
Báo đen đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nhe răng quay đầu lại.
Là kẻ nào vỗ mông nó!
Nhưng sau khi nhìn thấy người khởi xướng, báo đen lập tức ỉu xìu, không rên một tiếng tiếp tục vùi đầu ăn gì đó.
Quý Vô Tu thò lại gần, vạch bụi cỏ ra kêu lên một tiếng.
"Oa ô ——" chào buổi sáng báo đen.
Lỗ tai báo đen run run, tiếp tục vùi đầu ăn gì đó, chẳng qua so với lúc trước, tốc độ ăn của nó càng nhanh hơn.
Quý Vô Tu tiếp tục thò lại gần, đặt mông xuống ngồi cạnh báo đen, hình chữ X thở hổn hển, sau đó vỗ vỗ hắc báo, phát ra tiếng kêu trầm thấp.
"Oa ô ——" ta đang nói chuyện với ngươi đấy!
Báo đen tiếp tục ăn gì đó, nỗ lực che chắn lông tơ đang dựng đứng của mình.
Quý Vô Tu rất không vừa lòng về thái độ không để ý đến mình của báo đen, lại lần nữa vỗ vỗ báo đen, khuôn mặt vô hồn vẫn ngốc nghếch như ngày nào.
"Oa ô --"
Báo đen bực bội tiếp tục vùi đầu ăn gì đó.
"Oa ô --" Quý Vô Tu lại lần nữa kêu một tiếng
Báo đen rất khó chịu, nhưng lại không dám cắn sinh vật xấu xí kia, trực tiếp ngậm đồ ăn dịch sang bên cạnh, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
"Oa ô --" Quý Vô Tu mặt vô biểu tình lại kêu một tiếng, cuối cùng khẳng định con báo này kỳ thực vẫn rất thông mình.
Ít nhất Quý Vô Tu chưa thấy qua con vật thứ hai nào có thể mang thù như báo đen.
Báo đen tiếp tục ăn, nhưng móng vuốt lại không thu lại, nó cực kỳ muốn xoay người cho sinh vật xấu xí kia một vuốt, khiến nó câm miệng!
Còn có để nó yên ổn ăn cơm hay không.
Quý Vô Tu cũng không biết vì sao mình lại ngu như vậy, biết rõ báo đen không hiểu lời mình nói, nhưng vẫn nhịn không được lẩm bẩm không ngừng.
"Oa ô ——" ngươi nhìn xem ngươi đen toàn thân như vậy, hay là ta gọi ngươi Tiểu Hắc nhé?
Báo đen cảm thấy thật phiền phức.
Nó bắt đầu hối hận vì sao lúc trước mình lại ngốc như vậy, cư nhiên muốn ăn sinh vật này.
Kết quả hiện tại dẫn tới một bữa cơm đều không yên ổn.
Báo đen điên cuồng ăn, cụp cụp tai, ý đồ che chắn thanh âm bên tai.
Nó thật sự chịu đủ rồi!
Kết thúc lẩm bẩm, Quý Vô Tu đứng lên, vỗ vỗ cỏ dính trên mông, phất tay với báo đen.
"Oa ô ——" Tiểu Hắc hẹn gặp lại, ta đi tìm đồ ăn, chiều gặp.
Nếu báo đen có thể nghe hiểu lời Quý Vô Tu nói, chỉ sợ nhất định sẽ nhảy dựng lên hô to đừng có tìm ta.
Nhưng trên thực tế báo đen chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận ngậm đồ ăn tới nơi càng dễ ẩn nấp, nó cũng không tin còn có thể đụng phải sinh vật xấu xí kia nữa.
Quý Vô Tu cảm thấy mình thật vô liêm sỉ.
Ít nhất là hiện tại.
Bởi vì y lại chặn đường con nhím vô tội kia, hơn nữa đoạt đi một nửa đồ ăn của đối phương.
Đối với một con gấu trúc chỉ cần bán manh là không cần lo ăn lo uống mà nói, không thể nghi ngờ Quý Vô Tu chính là thất bại, bôi đen gia tộc gấu trúc.
Quý Vô Tu cũng không dám tin bản thân hiện tại đã rơi xuống tình trạng đánh cướp mà sống.
Có lẽ đây là cuộc sống
Nơi chốn đều thay đổi khôn lường.
Khuôn mặt hai màu đen trắng của gấu trúc tiên sinh thổn thức, sau đó yên lặng gặm trái cây.
Con nhím lại lần nữa bị đánh cướp vẫn cảm thấy sinh vật kia thật xấu xí, lúc này cư nhiên không cướp đi hết đồ ăn của nó.
Xem ra nhất định là một tên ngốc.
Sau khi ăn xong trái cây, Quý Vô Tu xoa xoa bụng, vẫn cảm thấy còn chưa ăn no, nhưng lúc này y thật ngượng ngùng lại đánh cướp của con nhím đáng thương kia.
Đi trong rừng rậm, Quý Vô Tu nhìn xung quanh, hai mắt nheo lại, vội vàng chạy tới, phản ứng đầu tiên là quan sát bề ngoài thứ này, sau đó ngửi ngửi mùi, lập tức không nhịn được hoan hô một tiếng.
Thứ tốt!
Nơi này cư nhiên còn có dâu tây.
Lại còn có tươi ngon như vậy
Quý Vô Tu ỷ vào tay gấu linh hoạt của mình, thật cẩn thận hái dâu tây bỏ vào trong miệng, khuôn mặt lập tức thỏa mãn không thôi.
Ngọt.
Không hề chua tí nào.
Nơi này hầu như khắp nơi đều có dâu tây, cũng không biết vì sao không có động vật nào ăn, Quý Vô Tu tự nhiên không khách khí thu hết toàn bộ, ăn hết sạch sẽ dâu chín, lau miệng, thỏa man ợ ra một hơi.
Ghi nhớ vị trí này, Quý Vô Tu định về sau mỗi ngày đều tới đây ăn mấy miếng, cứ coi như đồ ăn vặt.
Buổi chiều, Quý Vô Tu tự do đi lung tung trong bụi cỏ, bước đi thong dong chậm rãi, khuôn mặt mang theo quầng đen trên mắt vẫn vô hồn như cũ.
Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ.
Nước suối trong suốt óng ánh, giống như trải rất nhiều viên đá màu sắc lấp lánh.
Quý Vô Tu tìm nơi nước tương đối nông, đặt mông ngồi xuống, dùng tay gấu hất hất nước, tùy ý làm ướt lông, cũng may bản thân y là người, cũng không bài xích nước.
Quý Vô Tu nghiêm túc rửa sạch bùn đất trong kẽ tay gấu, rửa sạch sau đó cúi đầu uống nước.
Ánh nắng vô hình phản chiếu trên mặt nước, mấy con cá nhỏ bơi lội trong đó, vui sướng không thôi.
Quý Vô Tu nghiêm túc nhìn ảnh ngược mơ hồ bên dưới, cảm giác sâu sắc thân thể này thực sự dễ thương cực kỳ.
Thân thể chưa trưởng thành vẫn mang theo một tia non nớt, cho dù đã hai ngày chưa tắm rửa, nhưng lông của y vẫn trắng tinh như tuyết, thoạt nhìn giống như kẹo bông.
Quý Vô Tu không biết sau khi bản thân trưởng thành có biến thành bộ dáng gấu trúc thành niên như trong video hay không.
[Tinh! Cho nên ký chủ ngài nhất định phải bắt đầu từ bé, thường xuyên tắm rửa, bảo trì da lông trắng tinh sạch sẽ, có lợi cho việc gia tăng mị lực dễ thương của ngài.]
Quý Vô Tu chớp mắt, cảm thấy hệ thống nói rất có lý.
Vừa lúc thời điểm này là xuân hè giao nhau, Quý Vô Tu cẩn thận bước vào trong sông, bắt đầu tắm rửa cho bản thân, tay gấu xoa xoa lông, rất nhanh liền đem đám lông vốn dĩ bồng xốp thành ướp nhẹp, thân thể vốn tròn vo lập tức thành gà rơi vào nồi canh, vừa gầy vừa nhỏ.
Quý Vô Tu nhìn bộ dáng hiện tại của mình, có chút cảm khái.
Xem ra thân thể này thật sự là mập giả.
[Tinh! Kiến nghị ký chủ tăng mạnh dinh dưỡng, ngài gầy quá.....]
Quý Vô Tu hơi bất ngờ, thậm chí còn sinh ra một tia cảm động.
Nhưng hệ thống dùng ngữ khí tràn ngập hận sắt không thành thép nói: [Ngài như vậy sẽ không kiếm được nhiều điểm dễ thương!]
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, quyết định đem lời muốn nói lúc trước của mình nuốt trở lại.
Y cảm động không công.