Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunTiểu li miêu nằm trên cành cây, vẻ mặt như đang rơi vào chốn thần tiên, cho dù có con chuột đi qua cũng không thể hấp dẫn lực chú ý của nó.
Nhưng không biết tại sao, tâm trạng của nó hôm nay không thể bình tĩnh lại được.
Thật giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
Nhưng tới chiều, vẫn gió êm sóng lặng, không có chuyện gì.
Tiểu li miêu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra đều là ảo giác.
Mà khi nó chuẩn bị về ổ, tựa hồ ở phía xa có nhân loại xuất hiện, nhưng vì khoảng cách quá xa, nó căn bản không nhìn ra người này là ai.
Nhưng nhìn dáng vẻ của người đó, tựa hồ đang chạy tới chỗ mình.
Trong mắt tiểu li miêu lập tức hiện ra nghi hoặc khó hiểu.
Nó nhớ những nhân loại này chỉ tới đây vào buổi sáng, để thay thuốc và băng vải cho mọi người.
Nhưng hiện tại đã buổi chiều, nhân loại này tới tìm mình có việc gì?
Lòng mang nghi hoặc, tiểu li miêu cũng không định về ổ, trực tiếp ngồi tại chỗ chờ nhân loại kia tới.
Cái đuôi phía sau không chút chủ định lắc lư, từng chút từng chút một, khiến cành lá trên cây kêu loạt xoạt, khiến tiểu li miêu càng thêm bực bội.
Nhưng tới khi nhân loại kia dần dần tới gần, tiểu li miêu đột nhiên đứng lên, cái đuôi vểnh lên cao, nó không chớp mắt nhìn chằm chằm nhân loại kia, tựa hồ muốn chứng minh bản thân thực sự không xuất hiện ảo giác.
Nhưng khi nhân loại kia tới trước mặt, dùng động tác cực kỳ quen thuộc bắt con mèo xuống, mang theo vội vã, thiếu chút nữa khiến tiểu li miêu bị quăng ra.
Nhưng toàn bộ quá trình, tiểu li miêu không hề giãy giụa một chút nào, thậm chí nó còn không lo lắng bản thân sẽ bị nhân loại này ném ra, nó nương theo lực bám chặt vào quần áo nhân loại này, cuối cùng được một trận xoa nắn.
Giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên trên đỉnh đầu, mang theo vui sướng không thôi: "Lâu rồi không gặp, tiểu li miêu."
Đôi bàn tay to vuốt ve đầu tiểu li miêu, cả sống lưng, giọng nói của cậu có chút thổn thức: "Lúc này mới mấy ngày, sao ngươi lại gầy như vậy."
Vốn dĩ tiểu li miêu cũng đã rất gầy, cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương, nhưng không ngờ qua mấy ngày ngắn ngủi, tiểu li miêu sắp gầy thành bộ xương khô, đầu có vẻ rất to, càng làm nổi bật thân thể nhỏ bé, đáng thương, bất lực.
Quân y đau lòng đến muốn chết, càng thêm khẳng định mình tới đây là đúng.
Nếu không có mình, không chừng tiểu li miêu sẽ càng ngày càng gầy.
Còn sau đó xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tiểu li miêu nghe không hiểu nhân loại này đang nói gì, nhưng nó có thể cảm nhận được cảm xúc từ trong giọng nói của người này, nó nhịn không được dựa đầu vào người nhân loại, móng vuốt nhỏ đặt trên tay nhân loại, ngoan ngoãn đáng yêu đáng thương ngửa đầu: "Meo~"
Kết quả nhân loại kia càng đau lòng, không ngừng xoa đầu của nó.
Tiểu li miêu liếm liếm miệng, tựa hồ nhận ra nếu mình làm bộ đáng thương, bất lực nhỏ yếu, là có thể đổi lấy thương tiếc của nhân loại này.
Nó không biết vì sao nhân loại này lại xuất hiện.
Nhưng nếu tới, vậy đừng nghĩ tới rời đi nữa.
Nó đã cho nhân loại này cơ hội.
Tiểu li miêu cúi đầu liếm liếm móng vuốt, giấu đi vẻ hung ác trong mắt, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại vô ưu vô lự như một con mèo nhỏ, mềm mại đáng yêu.
Quân y: "......"
Đừng tưởng rằng vừa rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt hung ác của tiểu li miêu, đôi mắt nhỏ kia sắp có thể phóng ra dao găm.
Nhưng nhìn dáng vẻ không muốn rời xa mình của tiểu li miêu, có lẽ tiểu li miêu cũng không nhận ra, giờ phút này nó cực kỳ giống một đứa bé sợ hãi người lớn không cần mình nữa.
Có vẻ quân y nhìn ra điều gì, cậu không nói gì, xoa xoa đầu tiểu li miêu, nói với nó: "Ta sẽ bảo vệ ngươi mãi mãi."
**********
Trong rừng rậm mênh mông vô bờ, một quả cầu lông đen trắng đang vụng về đi tới, giống như tùy thời tùy chỗ liền sẽ té ngã lảo đảo trên mặt đất.
Rõ ràng trên mặt đất không hề có chướng ngại vật nào.
Nhưng quả cầu lông này có thể gây ra sóng gió rất lớn khi bước đi.
Otis nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Rất nhanh, tiên đoán của hắn đã thành sự thật.
Quả cầu lông kia vẫn không thể hiểu được lảo đảo một chút, toàn bộ thân thể cuộn thành quả bóng lăn về phía trước, cuối cùng đụng vào một tảng đá cách đó không xa, thình lình tạo ra một vết nứt ở bên trên.
Otis vốn định đi qua cứu quả cầu lông, bước chân sững lại, trở mắt nhìn quả cầu lông giống như không có chuyện gì bò dậy, cũng phẫn nộ đánh tan tảng đá mà cả thú biến dị cấp hai cũng khó có thể đập vỡ thành bột phấn.
Toàn bộ quá trình vô cùng thô bạo.
Hình thành tương phản mãnh liệt với dáng vẻ mềm mại đáng yêu vô hại của nó.
Otis nhìn mà giật giật khóe miệng.
Hắn biết mà......
Cục cưng nhỏ nhà mình tuyệt đối không vô hại như vậy.
Nhưng nó làm gì không được, vì sao cứ muốn chấp niệm với bán manh như vậy.
Otis tâm trạng nặng nề nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng đúng lúc này, quả cầu lông hình như nhận ra điều gì, bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tỏa định thân ảnh phía xa, cùng ánh mắt Otis làm một phát giao tiếp.
Xác nhận nhìn thấy đúng người.
Quả cầu lông chậm rãi bò tới, cuối cùng ngồi xuống cạnh người Otis, dùng ánh mắt phá lệ vô hại ngốc nghếch đáng yêu nhìn Otis, tựa hồ tò mò người này sao lại tới đây.
Nhưng Otis nhịn không được kinh ngạc nhướng mày, hắn cực kỳ xác định toàn bộ quá trình mình không hề lộ ra một chút hơi thở nào, trừ khi là tồn tại cấp bậc cao hơn mình, nếu không tuyệt đối sẽ không thể nhận ra hắn xuất hiện.
Mà cục cưng nhỏ ngay cả cấp 1 cũng không đạt tới này tại sao lại nhận ra?
Quý Vô Tu ngồi ở chỗ kia, nhịn không được thổn thức.
Cái tên Otis này trên mặt vĩnh viễn đều lạnh như băng, nhưng không ngờ lại thích rình xem mình.
Nếu không phải vì hệ thống nhắc nhở y lại đạt được 520, y cả đời này cũng không thể phát hiện Otis đang ở chỗ này.
Còn vì sao y có thể khẳng định người tới là Otis, hoàn toàn là vì 520 độc quyền kia, chuyên cho Otis sử dụng, không có chi nhánh.
Otis cảm thấy bản thân cần phải đánh giá lại sức chiến đấu của cục cưng nhỏ một lần nữa.
Hắn cong lưng, xoa xoa cục cưng nhỏ, tâm tình trống rỗng vì của cải bị đào rỗng lập tức được lấp đầy, thậm chí khiến thể xác và tinh thần của hắn vô cùng thư thái.
Loại cảm giác này, cho dù đánh giặc cũng không mang tới được.
Quý Vô Tu không né tránh, ngoãn ngoãn để Otis tùy ý xoa đầu, dù sao vị lão đại này là nơi cung cấp điểm bán manh cho y, không thể không chịu.
Otis hiếm khi mở lời: "Đi thôi."
Quý Vô Tu vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không biết phải đi đâu.
Tận đến khi Otis mang theo cục cưng nhỏ của hắn gặp được quân y, cũng không thấy lạ giới thiệu cho cục cưng nhỏ vị quân y này từ nay về sau sẽ làm việc ở đây.
Quý Vô Tu: "???"
Vị bác sĩ quân y này đang yên đang lành tự dưng đột ngột đổi nghề thành bác sĩ thú ý à.
Bởi vì biết thú biến dị không hiểu tiếng người, quân y quang minh chính đại nói với Otis: "Nguyên soái, ngài có kế hoạch gì tiếp theo không?"
Nói thực ra, khi quân y hỏi điều này, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Nhưng cậu thật sự không chờ nổi.
Otis, người không có bất cứ kế hoạch gì mặt không đổi, đáp: "Xem kế hoạch hành sự."
Lời này nói cũng như không, quân y lại vẻ mặt thận trọng gật đầu, tán đồng nói: "Vẫn là nguyên soái suy nghĩ chu đáo, nếu chúng ta gióng trống khua chiêng trợ giúp thú biến dị, như vậy nhất định sẽ làm cho phái cấp tiến phản đối, đến lúc đó cực kỳ bất lợi cho công việc tương lai trợ giúp cho thú biến dị của chúng ta."
Otis: "......"
Mệt mỏi quá.
Nhưng ngại với người trẻ tuổi nhiệt tình, nguyên soái nhìn như lãnh khốc không đành lòng chọc phá mộng tưởng của cậu, cũng gật đầu theo, nói như thật: "Không sai, người trẻ tuổi rất biết suy nghĩ."
Quân y được khen có cảm giác bản thân càng thêm có động lực, hai mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Otis giống như đang nhìn thần tượng: "Ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài, nỗ lực bảo vệ thú biến dị, dùng tất cả những gì tôi đã học được nỗ lực cứu giúp chúng nó."
Quý Vô Tu trừng lớn mắt, qua lại nhìn này hai người, khó có thể tin!
Sao y không biết thì ra Otis định cứu giúp tất cả thú biến dị!
Đây quả thực không mưu mà hợp với kế hoạch của y.
Quý Vô Tu cũng đã từng nghĩ muốn thay đổi địa vị và tương lai của thú biến dị, không thể để chúng nó bị nô lệ, bị áp bách, bị tra tấn, vì chúng nó tranh thủ lấy lại tôn nghiêm cùng tự do.
Nhưng không thể ngờ vị nguyên soái này lại lặng lẽ bắt đầu tập hợp nhân thủ, nỗ lực phấn đấu vì tự do của thú biến dị.
Trách không được......
Trách không được vị nguyên soái này nguyện ý chế tạo vườn thú xa hoa như thế.
Thì ra tất cả những việc này đều là nguyên soái cố tình làm, mục đích là để những con thú biến dị gặp cực khổ đều được nhận tới nơi này, để bảo vệ chúng nó.
Ở thời đại tất cả nhân loại đều căm ghét thú biến dị, vị nguyên soái thân ở địa vị cao, không thiếu tiền không thiếu quyền này lại nguyên ý bước vào vũng nước đục này, giác ngộ như vậy....quả thực khiến người khâm phục.
Quý Vô Tu lập tức vô cùng kính nể.
Âm thầm quyết định về sau nếu có cơ hội, nhất định phải cứu nhiều thú biến dị, sau đó đều kéo hết tới nơi này.
Otis tâm tình rất nặng nề hoàn toàn không biết cục cưng nhỏ bên người rốt cục hiểu lầm cái gì.
Hắn chỉ biết ngày mai hắn cần phải đi, cần phải đánh giặc, nếu không thật sự sẽ không có tiền.
**********
Quân y ở chỗ này sắp xếp mọi việc, bắt đầu lĩnh lương gấp ba người hầu khác, điều này khiến cho mấy người hầu cảm thấy khó có thể tin.
Bọn họ cố gắng làm việc như vậy, lương lại không nhiều bằng người hầu hạ thú biến dị.
Điều này thật không công bằng.
Mấy người hầu đi tìm quản gia, yêu cầu cũng phải tăng tiền lương.
Nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ khiếu nại nguyên soái lạm dụng tư quyền, kỳ thị người thường.
Vẻ mặt quản gia bỗng nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy người này: "Nếu các ngươi cảm thấy tiền lương trả ít, các ngươi có thể đổi công việc với vị quân y kia, các ngươi tới phụ trách sức khỏe cho đám thú biến dị, cũng tiến hành chữa trị thương thế cho bọn chúng."
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, có chút khẩn trương: "Nhưng......nhưng bọn chúng đều là thú biến dị, chúng ta qua đó chắc chắn sẽ bị ăn thịt."
Quản gia không hề cho đám người này mặt mũi, lạnh lùng nói: "Cậu ta biết y thuật, các ngươi biết cái gì? Công việc của cậu ta tỉ lệ nguy hiểm hơn các ngươi mấy chục lần, còn các ngươi thì sao? Chỉ cần điều khiển máy móc để chúng nó làm việc, còn các ngươi đang làm gì?"
Mấy người lập tức á khẩu không trả lời được.
Nhưng từ khi sinh ra tới giờ, bọn họ vẫn luôn bị những câu như 'thú biến dị là xấu, chúng nó sinh ra đã thích ăn thịt người' tẩy não hoàn toàn, bản năng luôn kỳ thị và chán ghét thú biến dị.
"Chúng ta không cảm thấy người biết y thuật không xứng lấy nhiều tiền lương như vậy, nhưng mà......những con đó đều là thú biến dị, vì sao nguyên soái phải tốt với chúng nó như vậy, còn thuê bác sĩ cho chúng nó?"
Đây mới là điểm không cần bằng nhất trong lòng những người này.
Ngay cả thú biến dị cũng có bác sĩ riêng tùy thời tùy chỗ hầu hạ.
Nhưng vì sao bọn họ lại không có?
Nhiều thú biến dị bị người nuôi dưỡng, đều không ngoại lệ bị xuyên xích qua xương bả vai, bị nhốt trong lồng sắt không thể xoay người, suốt ngày sống trong tra tấn thống khổ, ăn không đủ no còn phải tùy thời bị tra tấn, lấy một thân thương tích đổi lấy niềm vui cho con người, lấy điều này để giữ lại mạng sống cho mình.
Đây mới là ấn tượng về thú biến dị nên có trong đầu bọn họ.
Nhưng thú biến dị nguyên soái nuôi dưỡng thì sao.
Sống còn tốt hơn đại đa số người thường, thậm chí cả dị năng giả.
Điều này quả thực khiêu chiến quan niệm cố hữu của bọn họ từ trước tới nay.
Không thể tiếp thu.
Quản gia nhìn mấy người này, tâm tình vô cùng phức tạp.
Mấy người hầu này khi còn bé không thể kích phát dị năng, bị cha mẹ vứt bỏ tới viện mồ côi, nếu không phải nguyên soái thương hại đám người này sau khi thành niên không thể sinh tồn, lúc này mới đưa bọn họ tới làm người hầu ở trang viên, làm công việc vô cùng nhẹ nhàng, lĩnh tiền lương cao hơn bên ngoài.
Nếu không với thân phận người thường của bọn họ bây giờ, lúc này sao có thể ăn no mặc ấm?
Những cũng đúng là vì bọn họ là người thường, cả đời này rất hiếm khi nhìn thấy thú biến dị, chỉ có thể thông qua mạng tinh tế hiểu biết về thú biến dị, cuối cùng bảo sao biết vậy, bị hoàn toàn tẩy não nghĩ rằng con người vi tôn, thú biến dị vì tiện.
Đây không thể nói là một loại bi ai.
Cũng là bi ai lớn nhất thời đại này.
Nhưng quản gia lớn tuổi lại cảm thấy, mặc kệ thú biến dị bên ngoài là dạng gì, ít nhất những con thú biến dị trong vườn thú rất đáng yêu, hoàn toàn không hung tàn giống như lời đồn bên ngoài.
Giống như ngày hôm qua, ông còn lặng lẽ xoa xoa một con thú biến dị thú nữa.
Cảm xúc mềm mại.
Còn ngoan ngoãn đáng yêu.