Kỳ Văn ngơ ngẩn hồi lâu, y muốn nói gì đó để tình huống dịu xuống.
Ngày thường y tự xem mình là có kiến thức rộng rãi, đọc đủ loại sách thánh hiền, vậy mà ngay lúc này lại không biết làm thế nào để đối phó với sự việc trước mắt.
Cũng may trong lời nói của Yến Dĩ Tuần không hề có ý định muốn hành phòng. Mặc dù không hiểu tại sao Yến Dĩ Tuần chọn mình làm nam thê nhưng không muốn hành phòng, đối với Kỳ Văn mà nói thì vẫn là chuyện tốt. Nếu không, y cũng không biết mình phải trải qua đêm nay như thế nào.
"Điện hạ."
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Kỳ Văn mở miệng trước.
Dù sao thì, với một người vừa gặp một ngày đã làm đủ loại chuyện như vậy, y cảm thấy rất xấu hổ! Có lẽ Nhị hoàng tử da mặt mỏng nên mới không chủ động lên tiếng trước.
Y đành phá vỡ sự trầm mặc: "Tối nay chúng ta ngủ như thế nào?"
Kỳ Văn tự cảm thấy bản thân thật ân cần.
Nói xong Kỳ Văn nhìn lướt qua trên giường. Giường này không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nằm, nhưng hai nam nhân trưởng thành ngủ cùng nhau hình như có hơi chật chội?
Hừm...Nên nằm sát vào nhau chăng?
Có lẽ là do uống rượu say nên phản ứng của Yến Dĩ Tuần có chút chậm chạp, ánh mắt trầm mặc hồi lâu mới mơ hồ hỏi: "Gả cho ta ngươi có cảm thấy nhục nhã?"
Ánh nến ấm áp, nhàn nhạt chiếu lên góc mặt của Yến Dĩ Tuần, hàng mi dài rũ xuống phủ bóng trên mí mắt, xương hàm thon gầy hiện đường nét mịn màng.
Hắn không nhìn thẳng vào Kỳ Văn, trong lời nói có chút lãnh đạm và hờ hững.
Nhục nhã?
Là hài tử duy nhất của chính thê ở Kỳ hầu phủ, là công tử tiêu sái có tiếng ở Cảnh Thành, gương mặt lại đẹp đến mức có biết bao cô nương bị hút hồn. Rõ ràng là con đường làm quan tiền đồ như gấm, đáng lẽ tại thời điểm này nên vô tư tiêu sái, vậy mà lại bị một đạo thánh chỉ ép làm nam thê.
Làm sao có thể không nhục nhã.
Là nam nhân, sao có thể cam tâm phụ thuộc vào người khác.
Yến Dĩ Tuần khẽ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng dựa vào vách giường bên phải, hắn không hiểu vì sao mẫu thân trước khi chết lại muốn hắn cưới Kỳ Văn.
Không ngờ Kỳ Văn tâm tình rất tốt, lúc này không hề do dự mà ghé sát vào Yến Dĩ Tuần. Kỳ Văn thấp giọng gọi một tiếng: "Phu quân."
Y một bên vừa kêu, vừa lấy tay trái kéo nhẹ ống tay áo của Yến Dĩ Tuần giống như đang làm nũng, tay phải không an phận vẽ vẽ một vòng tròn nhỏ trên ngực Yến Dĩ Tuần. Y vậy mà không cảm thấy xấu hổ cho hành động của mình.
"Điện hạ, ngươi cảm thấy bộ dạng hiện tại của thần rất nhục nhã sao."
Kỳ Văn làm như vậy chủ yếu là muốn Yến Dĩ Tuần đừng nghĩ nhiều, an ủi hắn một chút: "Nên là không cần lo lắng chuyện này."
Không an ủi thì không sao, lời an ủi của Kỳ Văn không ngờ lại khiến Yến Dĩ Tuần không vui.
Yến Dĩ Tuần bị một tiếng phu quân kia dọa cho cứng đờ lưng, hắn không lường trước phản ứng bất ngờ này của Kỳ Văn, đáy lòng dâng lên nỗi thất vọng và tức giận.
Thân là thế gia công tử, sao Kỳ Văn một chút liêm sỉ cũng không có?
Không, không đúng, Kỳ Văn trước giờ không hề biết xấu hổ.
Yến Dĩ Tuần nhớ tới khi còn bé từng nhìn thấy Kỳ Văn, khi ấy còn nhỏ tuổi, Kỳ Văn rất thích làm nũng và ôm ôm người khác, chắc chắn không hề biết xấu hổ.
Hắn ghét nhất là bộ dạng làm nũng của y!
Không ngờ rằng Kỳ Văn lại phóng đãng như vậy, rốt cuộc hắn cưới phải loại người gì đây!
Yến Dĩ Tuần nhíu chặt mày, đầu ngón tay nâng cằm Kỳ Văn lên, ép buộc y nhìn mình: "Ngươi là người tùy tiện như vậy?"
"Ngươi không sợ đêm nay ta sẽ thật sự cùng ngươi hành phòng à."
Tự nhiên muốn an ủi người ta lại bị phản tác dụng, Kỳ Văn thật sự không hiểu gọi một tiếng phu quân tại sao lại làm Yến Dĩ Tuần tức giận, đành phải nói lời qua loa lấy lệ: "Có thể gả cho điện hạ là phúc phận của thần, còn chuyện hành phòng, ta nghĩ điện hạ hẳn là không có hứng thú với ta."
"Thật sự không sợ?"
Kỳ Văn không dám nhìn thẳng, trả lời: "Điện hạ sẽ không làm khó người khác."
"Làm, khó, người, khác." – Yến Dĩ Tuần gằn lại từng chữ: "Cùng ta hành phòng là làm khó người khác?"