Chương 85 Anh ta không xứng.
“Có mang!” Viên Chi Am hơi đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng nói.
Đường Ân vỗ tay thành tiếng: “Tốt quái” Viên Chi Am nhìn thấy bộ dạng Đường Ân như vậy, không kiềm chế được giễu cợt trong lòng, thứ như đàn ông, bất kể là lớn tuổi hay ít tuổi, trong lòng đều có ý đồ xấu xa.
Thảo nào có người nói, đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, quả nhiên không sai một chút nào.
“Vậy chúng ta đi thôi?” Đường Ân mặt mũi hớn hở nói.
“Được!” Viên Chi Am nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, trên mặt lộ vẻ nũng nịu, thật sự khiến người ta vô cùng say mê.
Đường Ân đi đằng trước, động tác nhanh nhẹn, gần như là chạy chậm suốt dọc đường đi.
Viên Chi Am đi theo sau lưng, nhìn thấy Đường Ân hào hứng như vậy, trong lòng càng đắc ý và cười lạnh. Bất kể như thế nào, từ đầu đến cuối người đàn ông này đều không trốn ra khỏi bàn tay mình được, miễn là lăn lên giường xong, sau này sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời mình! Một đường đi xuyên qua ngõ nhỏ, hai người nhanh chóng lên tầng.
Mười mấy phút sau, sắc mặt Đường Ân tối sầm: “Cô bị thiểu năng à? Bảo cô Q nó, cô lại ấn cái nút đấy? Chỉ toàn trói buộc! Chỉ toàn vướng chân! Tại sao cô lại ngu xuẩn như vậy chứ?… Thế này mà cũng thua được sao? Ông đây vượt thần rồi, cô lại tặng cho đối phương hơn hai mười người?” Trong đầu Viên Chỉ Am trắng xóa, nhìn màn hình vi tính trước mặt, cô ta cảm thấy có phải mình đi nhầm chỗ rồi hay không! Chứng minh thư chỉ dùng để lên mạng thôi sao? “Di chuyển đi… Sắp chết rồi! Chiêu cuối của cô đâu? R… R đi!!!” Đường Ân gần như mất hết hy vọng nhìn Viên Chi Am, trong đôi mắt tràn đầy khinh bỉ.
Không sai, chính là tràn đầy khinh bỉ và giấu cợt! Viên Chỉ Am hít một hơi thật sâu, cảm thấy không thở được, cầm con chuột trong tay ném sang bên cạnh.
“Đường Ân, tôi không biết anh có ý gì?” “Có ý gì là sao?” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, nhìn chằm chằm Viên Chi Am: “Thế nào? Phí Internet cũng là tôi trả, cô còn không vui nữa sao? Hoàng Đồng của tôi vẫn còn chưa di chuyển được, cô còn muốn thế nào nữa?” “Tôi không nói đến chuyện này!” Viên Chỉ Am ổn định cảm xúc, cảm giác như mình sắp phát điên rồi, xoay người nhìn Đường Ân chằm chằm: “Tôi đang nói đến chuyện tôi đã nói với anh, rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?” Đường Ân nghiêng đầu, khóe miệng lại cười: “Ngả bài sao?” Viên Chi Am lạnh lùng, trong lòng choáng váng nhìn chàng trai trước mặt, vốn dĩ cho rằng mình có thể nắm chắc chàng trai này, nhưng bây giờ phát hiện ra, mình đứng trước mặt anh, dường như chẳng là cái thá gì cả! Dẫn theo con gái đi lên mạng sao? Chứng minh thư của mình chẳng qua chỉ để lên mạng thôi sao? Người này… Có bệnh! Đường Ân nhún vai, cười nói: “Chuyện cô nói…” “Đường Ẩn… Tôi thật sự cầu xin anh, ông cụ Thẩm đã đồng ý với điều kiện của anh, sẽ điêu khắc cho anh một tác phẩm quý giá nhất, miễn là anh giúp ông cụ liên lạc với bác sĩ Steve… Tôi cầu xin anh, chuyện này rất quan trọng với tôi!” Viên Chi Am lập tức đổi thành bộ dạng cầu xin, trong mắt gần như có thể chảy ra nước, một tay nắm tay Đường Ân, gần như sắp quỳ xuống mặt đất đến nơi.
Đường Ân cười lạnh: “Rất quan trọng với cô sao? Có quan trọng với cô hay không, có liên quan gì đến tôi?” “Anh…” Viên Chi Am nghẹn lời.
Đường Ân cười cười: ‘Không phải cô muốn biểu diễn trước mặt người khác sao? Dáng người đẹp như vậy, không bằng ra giữa quán net nhảy một bài múa cột, có lế tôi sẽ suy xét lại…” Viên Chi Am nghe vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Nhiều năm như vậy, Viên Chi Am vẫn luôn là người kiêu ngạo ngồi tít trên cao, làm sao có thể nhảy những điệu nhảy như thế này ở những nơi như thế này được chứ? Hơn nữa những người ở đây đều là mấy sinh viên nghèo, đều là những kẻ nghèo hèn thấp kém, nào có tư cách nhìn thấy dáng nhảy của cô ta? “Mất hết cả cảm xúc!” Đường Ân hất cánh tay Viên Chi Am ra, xoay người đi ra ngoài: ‘Lên mạng thế này không thể dẫn con gái theo được, chán ngắt!” Mấy chàng trai bên cạnh liếc nhìn, nói năng rất mạnh miệng, quay đầu liếc mắt thấy cô gái xinh đẹp như Viên Chi Am, trong lòng ai nấy đều ngứa ngáy, nghĩ thầm, rốt cuộc đây là ai vậy chứ? Có biết cái gì gọi là người no không hiểu được cái đói của người đói không? Ra khỏi quán Internet, Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về phía đại học thành phố Giang.
Giơ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, cảm thấy Kỷ Du Du cũng sắp đi ra rồi. Mấy ngày tiếp theo, vì cánh tay Đường Ân bị thương cho nên vẫn đang trong thời gian tạm thời nghỉ học, nhưng mỗi ngày Kỷ Du Du đều kiên trì liên tục đến trường học tập.
Đường Ân cũng không nghĩ đến chuyện cố tình đến đây đón cô ta, chỉ là hôm nay đúng lúc xuất hiện ở đây, không bằng dẫn cô gái nhỏ này cùng về luôn.
Đứng ở cửa trường học một lúc lâu, cảm thấy đám người xung quanh bắt đầu dần dần tăng lên, bóng người dưới đèn đường kia cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt Đường Ân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!