Chương 65 Còn là Đường Ân lúc trước sa “Anh ấy làm sao?”
Mạnh Quán ngạc nhiên, dịu dàng hỏi.
“Anh ta đòi tôi chín nghìn tệ…” Kỷ Du Du hơi căng thẳng nói.
Mạnh Quán ngơ ngác, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Kỷ Du Du không giống đang nói dối lắm, không nhịn được bật cười phì một tiếng: “Anh Đường Ân thật sự đòi cô chín nghìn hả?” “Ừm! Tôi thấy anh ta ghi vào sổ!” Kỷ Du Du ngại ngùng nói.
Mạnh Quán ngạc nhiên, an ủi: “Có lẽ chỉ nói đùa thôi? Anh Đường Ân rất tốt, lúc còn nhỏ chúng tôi còn chơi với nhau nữa!” Kỷ Du Du ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Mạnh Quán, cảm thấy anh Đường Ân cô †a nói không cùng một người với Đường Ân mình quen.
Rất tốt à? Hình như đúng là rất tốt! Ngoài keo kiệt, bủn xỉn còn có hơi vô lại, hình như không còn gì nữal “Tôi hiểu anh Đường Ân, anh ấy rất thích giúp người, ví dụ như để cô ở lại nhà mình đó…” Mạnh Quán cười, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Kỷ Du Du ngơ ngác: “Không phải cần đóng tiền thuê nhà à?” “Đóng tiền thuê nhà?” Vẻ mặt Mạnh Quán hơi cứng đờ: “Vậy… sẽ không thu quá nhiều của cô đâu, tôi hiểu anh Đường Ân mài” “Ừm, tàm tạm, mỗi tháng tôi chỉ nộp một phần mười, ba mươi nghìn thôi…” Kỷ Du Du ngẫm nghĩ, thở nhẹ nói.
Mạnh Quán ngẩn ra, đôi mắt long lanh hơi mơ màng, gượng cười: “Đúng là không nhiều lắm..” Tiền thuê nhà ba mươi nghìn, nghĩ gì vậy? Sao Đường Ân này khác với anh Đường Ấn trong ấn tượng của mình nhiều thế? Mạnh Quán vội vàng ném đi ấn tượng trong đầu, ra hiệu cho Kỷ Du Du: “Uống trước đi, tôi mời côi” Kỷ Du Du gật đầu, nhấp một ngụm nho nhỏ, không nói gì thêm.
Tiếng nhạc thư giãn trong quán cà phê không ngừng vang lên khiến tinh thần người ta thả lỏng.
Sau khi Kỷ Du Du rơi xuống nước thì trạng thái tinh thần luôn rất tệ, lúc này nghe chút âm nhạc cũng tốt với cô. Chỉ 8 Còn là Điêng Ấn lúc tii70% sao là bây giờ cô gái nhỏ này vẫn cầm điện thoại không ngừng gửi tin nhắn cho Đường Ân.
Sau khi Đường Ân rời khỏi cô, cô cũng không nhìn thấy anh nữa, chỉ biết là anh đi mua kem đến bây giờ còn chưa trở về. Vốn muốn giải thích với anh một chút, lại không ngờ Đường Ân giống như mất tích vậy.
Kỷ Du Du ngồi trong quán cà phê thật sự có hơi nôn nóng, nhìn giờ một cái, tỏ vẻ lo lắng: “Tôi… tôi muốn đi!” “Hả? À..” Mạnh Quán vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, sau khi nghe thấy cô nói muốn đi thì vội vàng tỉnh táo lại, cười xán lạn: “Tôi đưa cô đi!” Kỷ Du Du ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Hai người ra khỏi quán cà phê, lên xe chạy thẳng về trường học.
Dọc đường hai người gần như không nói chuyện, lúc gần đến trường, Mạnh Quán dừng xe, cười duôi tay: “Chúng ta có thể làm bạn không?” Kỷ Du Du ngẩn ngơ, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Dường như từ bạn này cách cô rất xa, từ nhỏ đến lớn, biết bao nhiêu năm như vậy, cô gân như không có bạn, đột nhiên có một người hỏi thế khiến cô hơi bất ngờ.
“Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu thật mạnh, cầm lấy tay Mạnh Quán, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
Mạnh Quán nhìn cô xuống xe, cười tươi vây tay với cô. Đợi Kỷ Du Du rời khỏi rồi, Mạnh Quán mới thở dài khe khẽ, lái xe rời đi.
Nếu là người phụ nữ như Nguyễn Thấm, Mạnh Quán sẽ cảm thấy không xứng với anh Đường Ân của mình, nhưng cô gái trước mặt luôn có thể đem lại cho cô cảm giác yên bình, khiến cô không đành lòng nói gì.
Thật ra Mạnh Quán đến thành phố Giang cũng muốn trút giận, chỉ là vừa nghĩ đến bé trai dù đầu gối bị trầy cũng muốn bảo vệ trước mặt mình đáy lòng sẽ mềm mại hơn. Mạnh Quán nguyện làm một người đứng từ xa nhìn anh, cũng nguyện làm một người yên lặng trả giá..Nếu anh Đường Ân trong lòng mình thật sự có thể ở bên một cô gái tốt, cô cũng nguyện chúc phúc.
Xe lái đi xa, dường như cũng mang theo suy nghĩ trong lòng cô.
Kỷ Du Du không biết suy nghĩ trong lòng Mạnh Quán, chỉ biết hôm nay quen được một người bạn, cho dù bị người đẩy vào hồ suýt chết đuối cũng thấy đáng giá.
Đến cổng trường, Kỷ Du Du chần chừ một lát, lấy điện thoại gọi cho Đường Ấn.
Chuông reo không bao lâu đã có người nghe máy.
“Đường Ân, anh đâu rồi? Mua kem chưa?” Đường Ân ở đầu bên kia điện thoại thầm thấy cạn lời: “Ừ… đã ăn hết rồi!.Hay là cô về nhà trước đi, tôi bị thương rồi!” “Ừm… hả? Anh bị thương? Sao anh lại bị thương? Bây giờ tôi về ngay, anh ở nhà đợi tôi…” Kỷ Du Du hoảng sợ, vội vàng cúp máy, xoay người chạy nhanh về biệt thự.
“Bạn học Kỷ Du Dul” Cô vừa mới xoay người, phía sau chợt vang lên một giọng nói thân thiết.
Kỷ Du Du quay đầu lại, nhìn thấy Vương Ngạn Siêu đang chạy từ xa tới, mặc áo Sơ mi ca rô và quần jean, mái tóc tung bay trong không trung, nhìn rất rực rỡ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!