“Tôi không biết.”
Lôi Báo kinh ngạc lắc đầu.
“Trước khi vào tù, thế tử chỉ là võ đồ luyện thể cảnh, bây giờ ít nhất cũng là võ hầu Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong.”
“Chẳng lẽ khi ở trong tù, thế tử đã gặp được cơ duyên nào đó, cho nên mới chỉ trong thời gian năm năm đã trở nên mạnh như vậy?”
Long Miêu gật đầu thật mạnh.
“Có khả năng này!”
Giờ phút này, Long cửu Thần đã đi tới trước mặt các chủ.
“Mày mày mày… là thế tử gia Tây Lương sao?” Các chủ hoảng sợ hỏi.
Long Cửu Thần không trả lời ông ta mà nhìn về phía lầu hai, lầu ba, lầu bốn…
Qua cửa số cũng có thế thấy người già, phụ nữ, trẻ em cũng đang nhìn anh.
“Long Miêu, Lôi Báo.”
“Đi giết hết người trên lều cho tôi, không chừa một ai.”
“Vâng, thế tử!”
“Đừng!”
Các chủ ngăn cản Long Miêu và Lôi Báo, cầu xin nói: “Thế tử, cha mẹ tôi, vợ, con và cháu của tôi, tất cả bọn họ đều là người vô tội, cầu xin anh đừng giết bọn họ, cho bọn họ một con đường sống đi!”
“Cút mẹ mày đi!”
Long Miêu đá các chủ ngã xuống đất.
“Người nhà mày vô tội, vậy con của thế tử nhà tao không vô tội à?”
“Mày còn chưa nói cho thế tử nhà tao biết, hai đứa con của anh ấy bị người của mày bắt đi đâu thì có tư cách gì mà cầu xin thế tử nhà tao tha cho người nhà mày?”
Nói đến đây, anh ta hét lên: “Lôi Báo, chúng ta cùng tiến vào giết chết cả nhà tên chó này!”
“Được!”
Hai người lập tức lao vào trong nhà.
“Quay lại đi! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! cầu xin các người đừng giết người nhà tôi!”
Các chủ hét đến mức muốn vỡ phối.
Long Miêu và Lôi Báo chạy ra.
“Nói! Nếu mày dám giở trò thì tao sẽ không cho mày cơ hội nữa đâu!” Long Miêu hung dữ cảnh cáo.
Các chủ chảy nước mắt nước mũi nói: “Thật ra Ám Ảnh Các tôi không tham gia vào chuyện bắt con của thế tử gia.”
“Chỉ là chủ nhân nhà tôi đã ra lệnh cho tôi phái một đội người đưa hai đứa con của thế tử nhập cư trái phép đến Nhật Bản.”
Long Cửu Thần sửng sốt: “Hai đứa con của tao đang ở Nhật Bản?”
Các chủ gật đầu: “Hai đứa con của ngài và Thang Lập Võ đều đang ở Nhật Bản.”
“Tôi có một đội người cũng đang ở Nhật Bản phụ trách an toàn cho bọn họ.”