Lại nói về Long cửu Thần.
Trên đường trở về nhà họ Dương, sau khi hỏi Dương Nghĩa Sơn, Long cửu Thần mới biết rằng cha của Dương Nghĩa Sơn là một cao thủ võ lâm, năm Dương Nghĩa Sơn bốn tuổi, cha mẹ đã mất tích cho đến tận bây giờ, sống chết không rõ.
Còn thanh kiếm Thần Phạt thì không biết cha ông lấy được từ đâu, không phải là bảo vật gia truyền của nhà họ Dương.
Sau khi cha mẹ mất tích, Dương Nghĩa Sơn ngày nào cũng ôm thanh kiếm Thần Phạt đế ngủ, cho nên có tình cảm rất sâu sắc đối với thanh kiếm này, và vì thanh kiếm này không gì không chặt đứt được nên Dương Nghĩa Sơn mới coi nó là bảo vật gia truyền.
“Cửu Thần à, nếu sớm biết cậu có thế lấy lại thanh kiếm, đáng lẽ tôi phải nói với cậu, sau khi tài sản hơn 1 tỷ của gia đình bị nhà họ Lưu cướp đoạt, hiện giờ cũng nằm trong tay của Tần tam gia.”
Trở về nhà họ Dương, Trương Ngọc Lan có chút hối hận, không nói sớm cho Long cửu Thần biết trước.
“Dì Lan, dì đừng lo, cháu sẽ sớm giúp các dì lấy lại tài sản gia đình.” Long cửu Thần nói.
“Thôi quên đi cửu Thần, quá nguy hiếm rồi, đừng đối phó với Tần tam gia nữa, tôi thật sợ hắn không tiếc trả giá lớn để thủ tiêu anh. Nói thật, gia đình tôi cần một người đàn ông đâu đội trời chân đạp đất như anh!”
Nói đến đây, Trương Ngọc Lan nhìn về phía Dương Tử Hi: “Con gái à, đừng làm cửu Thần cáu kỉnh, bớt trách cứ đi, bao dung nhiều hơn, sau đó cùng nhau cổ gắng tìm lại mấy đứa nhỏ, được không?”
Dương Tử Hi gật đầu, tự trách bản thân vô cùng: “Xin lỗi Long cửu Thần, đêm qua tôi không nên đối xử với anh như vậy, xin anh đừng giận.”
Long Cửu Thần ôm cô vào lòng: “Tôi hiếu nổi đau trong lòng em, và có thế hiếu được tâm trạng của em.”
“Hãy cho tôi một vài ngày, tôi cam đoan sẽ tìm lại mấy đứa trẻ, để em và con được đoàn tụ!”
Chớp mắt đã đến 11 h30 tối.
Long Cửu Thần một mình lái xe đến gần nhà máy luyện kim phía bắc thành phố.
Anh gọi điện cho Long Miêu.
“Thế tử, có gì sai khiến sao?”
“Lập tức phong tỏa toàn thành, đừng để một con ruồi nào bay ra ngoài, khi nào mở phong tỏa thì đợi lệnh của tôi.”
“Vâng, Thế tử!”
Cúp điện thoại, Long cửu Thần mở cửa xe bước xuống.
Xào xạc!!!
Một đám người mặc đồ đen xông ra, váy quanh Long cửu Thần và chiếc xe.
“Ai đó? Xưng tên ra đây!” Người đàn ông cầm đầu đoàn người chĩa súng về phía Long cửu Thần và quát hỏi.
Long Cửu Thần không trả lời hắn, mà nhìn về phía nhà máy luyện kim, lớn tiếng hỏi: “Thang Lập Võ, xin hỏi tại sao một người làm bậy mà lại phải khiến con cháu tuyệt tự? Tại sao tự đào huyệt chôn mình và cả chín đời?”
“Long Cửu Thần tôi không thích làm điều gì gây hại cho gia đình, nhưng nếu ông còn không biết thức thời, tôi cũng không ngại động thủ tiêu diệt cả chín đời của ông đâu!”
Trong nhà máy luyện kim tụ tập gần nghìn người.
Tầng trên tầng dưới đều có.
Thang Lập Võ, hơn 50 tuổi, hiện đang ở tầng hai, ngồi trên ghế cùng với Ngô Kiện Hùng, Từ Vệ Quốc, Triệu Khang Vĩnh, Phan Nhạc Lân và hơn chục đại gia khác từ giới thương mại, hút thuốc và trò chuyện.
Đột nhiên, họ nghe một giọng nói vang lên như tiếng chuông lớn, khiến Thang Lập Võ và mọi người không khỏi giật mình đứng dậy.
“Tại sao một người làm bậy mà lại phải khiến con cháu tuyệt tự? Tại sao tự đào huyệt chôn mình và cả chín đời? Đây là đang cảnh báo tôi phải ngoan ngoãn giao nạp con của hắn ra, nếu không tôi sẽ bị tuyệt tự sao?” Thang Lập Võ nhíu mày, lấm bấm.
Lúc này có người chạy vào báo tin: “Hội trưởng! Long cửu Thần đã tới!”
Thang Lập Võ hỏi gấp: “Hắn có mang người đến không?”
“Không, chỉ một chiếc xe, tôi đã kiểm tra rồi, chỉ có một mình hắn. Có cho hắn vào không?”
Thang Lập Võ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Gọi hắn vào!”
“Vâng! Hội trưởng!”
Bệnh viện số 1 Giang châu.
“Tam gia, vừa nhận được tin, Long cửu Thần một mình tới nhà máy luyện kim ở ngoại ô phía Bắc rồi!” Có người báo cáo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!