Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân vẫn bán buôn như thường lệ. Sau đó hắn bắt đầu liên hệ đến mấy lò mổ heo để hỏi giá, cũng như ở trấn Phúc Lộc, hắn cũng nhận được giá ưu đãi do thư ký của Long Nguyên Giáp đứng ra đảm bảo.
Giá thịt heo ở đây thậm chí còn rẻ hơn cả ở trấn Phúc Lộc. Hắm mua một lượng lớn thịt heo, vì số lượng quá nhiều nên Ma Tùng Quân phải trả thêm bằng ma tinh thạch thông dụng. Và rồi hắn chợt nhận ra giá của một viên ma tinh thạch thông dụng nó không hề rẻ như hắn lầm tưởng.
Ở làng Yên Việt, hắn nhớ linh hồn Yên Dũng nói với hắn rằng một viên ma tinh thạch thông dụng có giá 10 đồng Đại Long Thông Bảo. Nhưng ở 2 đồng bạc Đại Long Thông Bảo. Có nghĩa là giá chênh nhau gấp 20 lần.
Trong khi thịt heo chỉ có vài đồng lẻ Đại Long Thông Bảo một cân. Con bà nó cái lũ gian thương buôn bán ma tinh thạch gì mà độn giá cao thế? Bán giá chênh lệch một cách cắt cổ không thể tưởng tượng được. Giờ hắn mới hiểu tại sao trong quyển sách của muội muội Lưu Béo nói rằng ma tinh thạch thông dụng tuy nói là thông dụng nhưng chỉ có quý tộc mới sử dụng nó.
Thế có nghĩa là suốt thời gian qua, hắn chiến đấu bằng cách ném tiền vào mặt mấy con quái vật, thậm chí là ném tiền vào mặt người khác như vậy ư? Lần đánh cướp kia, hắn căn bản không có thời gian để nhặt lại ma tinh thạch hắn ném đi, lúc quay lại tìm cũng chẳng thấy viên nào cả.
Vốn là một con người cực kì tiết kiệm, Ma Tùng Quân không có thói quen sử dụng hoang phí ma tinh thạch như thế. Nhưng giờ biết được giá trị thực của nó, con tim của Ma Tùng Quân có chút đau nhói.
Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không người ta nghĩ xấu về hắn mất. Dặn lòng là như thế, cho đến khi hắn nhìn sang Lưu Béo.
Advertisement
“Quân ca, đệ thấy ca đừng dùng ma tinh thạch chọi người nữa. Phí của quá.”
Lời nói của Lưu Béo như hàng ngàn nhát dao đâm vào con tim vốn đang cố nén chịu tổn thương của Ma Tùng Quân.
Hắn ôm ngực, lết thân mình leo lên xe. Mà thôi, nghĩ lại mạng sống vẫn quan trọng hơn. Nếu không có mấy tiểu xảo ném đá đó, có khi hắn chết từ kiếp nào rồi.
“Phiền Bỏ Mẹ, mày có nghe ngóng thêm tin tức gì mới không?” – Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
[Do lần trước cưỡng chế trinh thám, nên giờ số lượng robot gặp trục trặc càng nhiều. Phiền Bỏ Mẹ đang tích cực sửa lỗi. Nên không thể cung cấp thêm cho túc chủ thông tin gì.]
“Bỏ đi, hỏi mày như không.”
Thực ra cái này cũng không trách Phiền Bỏ Mẹ và hệ thống được. Là do lần trước Sonic có hack vào hệ thống của Phiền Bỏ Mẹ, sau đó hắn lại không xóa virus đi. Kết quả khiến cho hệ thống liên tục gặp lỗi. Liên đới sang robot của hệ thống. Một loại lỗi được phát sinh do khiến cho Phiền Bỏ Mẹ sửa suốt mấy ngày nay vẫn chưa xong. Tất nhiên cả Ma Tùng Quân và Phiền Bỏ Mẹ cũng không biết nguyên do từ đâu mà ra.
“Ma huynh!!”
Đang định đánh xe đi, thì Ma Tùng Quân chợt thấy Huỳnh Đức cùng đồng đội của hắn đang ở phía trước xe vẫy tay với hắn.
Advertisement
Thấy thế Ma Tùng Quân liền xuống xe bắt chuyện:
“Huỳnh Đức, Khánh Ngọc, Tú Linh, Khôi Vĩ...”
Ma Tùng Quân gọi tên bốn người. Khôi Vĩ chính là thanh niên cầm thương mạnh nhất trong số bọn họ, kết quả bị Ma Tùng Quân một kiếm gõ cho ngất. Khánh Ngọc là cô nàng nhút nhát, Ma Pháp Sư hệ Phong, còn Tú Linh chính là cô nàng Ma Pháp Sư hệ Thủy, gương mặt tuy xinh đẹp, nhưng lại có phần hơi khó chịu.
“Nghe nói Ma huynh vừa đi chợ, huynh vào chợ luôn không?” – Huỳnh Đức tiến đến niềm nở hỏi.
“Ta đi xong rồi, mấy đứa định đi chợ à?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“À...”
Nghe thế Huỳnh Đức có hơi thất vọng, hắn chưa kịp nói gì thì bên cạnh Khôi Vĩ đã tranh nói:
“Ma huynh, rượu hôm qua huynh uống thử chưa? Báu vật gia truyền nhà ta đó.”
“Thôi hai tên đàn ông các ngươi bớt làm màu đi. Tú Linh ra mắt Ma huynh, mấy ngày nay vẫn chưa có dịp chào hỏi Ma huynh đàng hoàng.”
Tú Linh lạnh lùng gạt hai tên kia sang một bên, nàng tiến đến phía trước, hai tay đưa lên chào Ma Tùng Quân một cái. Nhìn cách chào kì lạ của Tú Linh, Ma Tùng Quân có chút không hiểu. Tuy nhiên hắn vẫn gật đầu chào lại.
Thiên Long để ngón trỏ và ngón giữa của mỗi bàn tay khép lại với nhau, bốn ngón đan chéo, sau đó nàng ta đưa lòng bàn tay ra ngoài. Người hơi cúi thấp để chào người phía trước.
“Tú Linh muội là một bán Elf. Nàng ấy đang chào huynh bằng nghi lễ trang trọng của chủng tộc mình.” – Huỳnh Đức bên cạnh giải thích.
“Elf? Tộc Elf là một dân tộc hả?” – Ma Tùng Quân có chút không hiểu nói.
“...”
Huỳnh Đức nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt rất kì dị. Hắn đang nghĩ trong đầu, sao lại có một người đến cả Elf cũng không biết?
“Ma huynh thực sự không biết tộc Elf?” – Khôi Vĩ ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân.
“Elf? Elf... ai là Elf?”
Đột nhiên Lưu Béo từ đâu xuất hiện, hắn dựng lỗ tai lên nghe ngóng khiến cho Tú Linh khó chịu. Nàng ta tạo ra một khối nước bọc lấy đầu của Lưu Béo.
“Ọc ọc ọc... uân a... ứu... ứu ệ... ọc ọc...” (Vietsub: Quân ca cứu đệ.)
Lưu Béo ngã lăn quay ra dưới đất, không ngừng kêu gào cầu cứu.
“Dừng lại đi Linh tỷ tỷ... hắn là thợ rèn sắp gia công Ma cụ cho chúng ta đó.” – Khánh Ngọc bên cạnh kéo ống tay áo Tú Linh nói.
“Ào!!”
Nghe thế Tú Linh hừ lạnh một tiếng, tha cho Lưu Béo về tội bất kính. Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn gương mặt ngơ ngác của Ma Tùng Quân, người này thật sự không biết tí gì về tộc Elf của nàng ư?
“Tộc Elf không phải là con người, tộc của Tú Linh là tộc sống ở khu rừng sâu thẳm phía Tây đế quốc.”
Nói đến đây Tú Linh vén mái tóc đen của mình lên, lộ ra vành tai nhọn hoắt. Đôi tai đó khiến cho Ma Tùng Quân có chút ngạc nhiên. Không phải con người? Thế chỉ khác con người ở đôi tai này thôi sao?
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Ma Tùng Quân, mấy người xung quanh không cho rằng đó là giả bộ. Tuy mới tiếp xúc với Ma Tùng Quân một vài lần, nhưng họ biết Ma Tùng Quân không phải là người thích trêu chọc người khác. Ngược lại hắn còn rất cục tính, thích nói chuyện thẳng thắn giống như Long Nguyên Giáp.
[Đinh!]
[Phiền Bỏ Mẹ đã tìm hiểu về tộc Elf. Khá giống với những thế giới khác. Thế giới của túc chủ xưa kia cũng tồn tại bộ tộc này. Hình dáng giống con người, nhưng không phải là con người. Elf cũng có nghĩa là tinh linh. Tộc Elf thường có thiên phú cao về ma thuật hơn so với con người.]
[Elf là một giống loài có tuổi thọ cao. Thường từ 250 năm đến hơn 300 năm. Giống loài của bọn họ rất nhạy cảm, có xu hướng sống bày đàn giống con người. Họ có sở thích ăn chay và không thích giao tiếp với con người. Luôn xem con người là giống loài thấp kém hơn mình. Elf có tư tưởng rất bảo thủ, yêu thiên nhiên và không thích công nghệ. Ghét sự giả dối, tôn sùng tình cảm chung thủy.]
“Thôi được rồi, mày đừng nói nhảm nữa. Yên lặng đi.”
Ma Tùng Quân lẩm bẩm trong đầu yêu cầu Phiền Bỏ Mẹ đừng nói thêm gì. Bởi trước mắt hắn, Tú Linh cũng đang kể về tộc Elf của con bé với hắn.
“Đây là đặc điểm nhận dạng của tộc Elf. Ma huynh chẳng lẽ chưa từng gặp một người giống ta ngoài kia sao?” – Tú Linh hỏi Ma Tùng Quân.
“Chưa, ta mới nghe lần đầu. Tộc Elf có khác gì với con người ngoài đôi tai đó không?” – Ma Tùng Quân lắc đầu hỏi.
“Gần như là không. Chỉ là có tuổi họ gấp vài lần con người, có thể giao tiếp tâm linh. Thiên phú về ma thuật cao hơn con người. Có thể nói trong loài người, duy nhất chỉ có dòng tộc họ Yên của loài người là có thiên phú ma thuật sánh ngang với tộc Elf.”
“Vậy chẳng phải nói tộc Elf còn cao cấp hơn cả con người ư?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
“Ma huynh có thể cho là như vậy, nhưng tỷ lệ sinh đẻ của tộc Elf rất thấp. Số lượng cũng không đông bằng con người. Tộc Elf cũng rất cổ hủ. Cha của ta là Elf, còn mẹ là con người. Sinh ra ta là một bán Elf, bán Elf thì không thể sống cùng tộc Elf thuần khiết. Do đó Ma huynh cứ xem ta là con người là được.”
Nói rồi Tú Linh lại dùng tóc giấu đi đôi tai nhọn của mình. Lúc này Lưu Béo nằm quằn quại dưới đất, mới thở được một tí thì nhìn chằm chằm Tú Linh, há miệng định nói cái gì đó. Bất quá chưa kịp nói cái miệng của hắn đã ọc ra một đống nước.
“Ọe...”
“Tên không đứng dắn này có phải là thợ rèn không vậy?” – Tú Linh nhíu mày nhìn Lưu Béo nói.
“Ta là thợ rèn hay không... cũng đừng ngược đãi ta như vậy chứ?” – Lưu Béo khóc lóc nói.
“Ta không thích mấy tên béo. Ăn uống vô độ, không có chút gì gọi là đứng đắn. Những kẻ không đứng đắn mới có thân hình béo mụ như ngươi.” – Tú Linh hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha ha... Lưu huynh đừng để bụng. Tú Linh muội thường hay nói móc người khác như thế, chứ trong tâm không có ác ý gì đâu.”
Huỳnh Đức cúi xuống đỡ Lưu Béo dậy, vừa cười vừa nói. Hắn không nhận ra rằng, Lưu Béo sớm đã mất màu vì những tổn thương không thể chịu đựng được.
“Ta béo... ha ha... mẹ bảo béo mới có bạn gái... mẹ lừa con.”
“Sang chấn tâm lý rồi.” – Ma Tùng Quân đực mặt ra nói.
“À phải rồi, mấy đứa đến đây có chuyện gì à? Chắc chắn không phải chỉ đến chào hỏi ta đúng không?”
Bấy giờ Ma Tùng Quân lại hỏi bốn người bọn họ.
“Đoàn trưởng nói huynh muốn đăng ký trở thành Mạo Hiểm Giả để có giấy thông hành đi qua các thành, nên đã cử bọn ta đến đây dẫn đường cho huynh.” – Tú Linh gật đầu nói.