*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quân ca, ta không có nhiều tiền như lão khọm này. Ta không biết lấy gì cho ca, chỉ có thứ này.”
Lúc này Long Nguyên Giáp ném cho Ma Tùng Quân một cái lệnh bài đầu rồng màu đen, hai con mắc của con rồng được đính hai viên đá màu đỏ như máu. Khi ánh nến rọi vào, tạo ra ánh hào quang lấp lánh tuyệt đẹp.
“Đây là?” – Ma Tùng Quân cầm lệnh bài trên tay, hiếu kỳ hỏi.
“Hắc Long Lệnh, là lệnh bài của gia tộc họ Long. Chỉ cần có Hắc Long Lệnh trong tay, ca có thể điều khiển Hắc Long Giả của gia tộc chúng ta. Bọn họ là người do Long tộc chúng ta đào tạo, nhiệm vụ của bọn họ là thu thập thông tin và ám sát. Cả gia tộc chúng ta chỉ có ba cái lệnh bài này, một cái của ta, một cái của lão khọm kia. Cái cuối cùng là của phụ thân Nghiên nhi, bây giờ ta giao nó lại cho ca.”
Long Nguyên Giáp trịnh trọng nói. Đây không phải là chuyện đùa, đưa lệnh bài đầy quyền lực thế này cho Ma Tùng Quân không phải là quyết định dễ dàng. Hắn cũng không ngờ Long Nguyên Giáp lại đưa cho hắn thứ này, Long Nguyên Đức chắc sẽ không đồng ý.
Ma Tùng Quân nhìn sang Long Nguyên Đức, thấy lão ta mắt điếc tai ngơ, làm bộ như không thấy. Hắn nghĩ nhiều rồi, có lẽ Long Nguyên Đức và Long Nguyên Giáp đã bàn trước với nhau nên mới đưa thứ này cho hắn. Nhưng tại sao bọn họ lại tin tưởng hắn như thế?
Advertisement
Hắn không biết bản thân nên nhận thứ này hay không. Quả thật hắn đang rất thiếu thông tin về thế giới này, chẳng may gặp kẻ thù, không biết phải điều tra đối phương làm sao. Phiền Bỏ Mẹ chỉ có thể dùng máy trinh sát để theo dõi, nó cũng không thể nào rõ ràng về thế giới này được. Ví như lần gặp Hội Huyết Nhẫn, Phiền Bỏ Mẹ cũng chỉ biết là bọn họ nhắm đến Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết. Cũng không biết hội đó trụ sở ở đâu, nói chung Phiền Bỏ Mẹ và Hắc Long Giả của Long Nguyên Giáp đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng.
“Quân ca, ta coi ca như huynh đệ ruột thịt của ca. Ta biết có một số chuyện ca không thể nói ra, nhưng ta dám nói với ca một điều.” – Long Nguyên Giáp châm cho Ma Tùng Quân một điếu thuốc.
Sau đó hắn nghiêm giọng lại nói: “Ca muốn trả thù kẻ đã diệt làng Yên Việt và làng của Huyết Phong đúng không?”
Ma Tùng Quân biết Long Nguyên Giáp đã biết chuyện này từ lâu, hắn cũng không giấu diếm làm gì, nên trực tiếp gật đầu. Thấy thế Long Nguyên Giáp nói tiếp:
“Đế quốc bây giờ không còn là đế quốc của ngày xưa. Bên trong loạn đấu rất nhiều, nếu ca muốn biết được kẻ thù thật sự, thì chỉ có thể tiếp nhận lệnh bài này của đệ. Nếu tương lai, ca không hiểu rõ tình hình, lại làm ẩu. Rất có thể sẽ là kẻ thù chung của đế quốc. Đệ tin, ca cũng không muốn giết lầm người.”
“Xin lỗi Giáp đệ, ta biết ta không giỏi ăn nói. Đệ có chuyện gì muốn ta giúp cứ nói ra, nếu có thể giúp ta sẽ giúp. Lệnh bài này, ta sẽ nhận.” – Ma Tùng Quân không từ chối, quả thật nó rất quan trọng với hắn.
Tuy nhiên cũng không thể nhận lợi ích về một mình mình được, bất quá nếu nói lợi ích thông thường thì quá tổn thương mối quan hệ này. Đơn thuần chỉ là lợi ích, Long Nguyên Giáp sẽ không đưa lệnh bài quan trọng như vậy cho Ma Tùng Quân. Bởi nó còn liên quan đến cả bí mật của gia tộc họ Long bọn họ.
Long Nguyên Giáp đây là đang đánh cuộc, Long Nguyên Đức cũng nhận ra được điều đó, nếu Long Nguyên Giáp đã hành động như thế này thì trong tương lai chắc chắn hắn sẽ nắm giữ chức gia chủ. Gia tộc họ Long loạn hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, dù cho hiện tại Long Nguyên Đức đang nắm chức gia chủ nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề xảy ra. Việc đưa Long Nguyên Giáp lên làm gia chủ cũng không dễ dàng gì.
Nếu có sự trợ giúp của Ma Tùng Quân, trong tương lai địa vị của Long Nguyên Giáp càng được củng cố vững chắc hơn.
Advertisement
— QUẢNG CÁO —
“Hiện tại thì đệ chưa cần gì, trong tương lai, có thể đệ cần rất nhiều thuốc trị thương sơ cấp từ ca. Nếu có thể đệ sẽ dùng vật phẩm để trao đổi với ca. Đảm bảo không để ca bị thiệt.” – Long Nguyên Giáp mỉm cười nói.
“Được, nếu là lọ thuốc ngứa, muốn bao nhiêu cũng được.” – Ma Tùng Quân cười hào sảng nói.
Bởi vì lọ thuốc ngứa nằm trong danh mục sản phẩm quan tâm, hắn muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu. So với giá tiền của những thứ khác, thì thuốc ngứa rẻ như kẹo vậy.
“Hắc hắc, ca đã nói thế thì đệ sẽ cần nhiều nhiều. Tới lúc đó ca đừng có nuốt lời.” – Long Nguyên Giáp cười lên một cách đê tiện.
Nụ cười đó khiến cho Ma Tùng Quân nghi ngờ về hành vi của tên này, không biết quyết định của hắn có đúng hay không.
Sau hôm đó, khi Ma Tùng Quân đem tảng đá về cho Lưu Béo. Ban đầu Lưu Béo rất hào hứng, nhưng sau đó hắn lại thở dài cả một ngày trời. Đến tận tối, Ma Tùng Quân vừa nhậu vừa tâm sự mỏng với Đại Cathay và Huyết Phong thì Lưu Béo vác cái mình đầy mồ hôi đi đến nói:
“Quân ca, hiện tại đệ chưa thể làm ra trang bị cấp Cam, Huyền Thiết Thạch này e rằng đệ không thể động vào nó bây giờ. Bất quá, ca cho đệ ba tháng, trong ba tháng này, nhất định đệ sẽ làm ra được. Trước đó chúng ta đừng vội rời khỏi đây, nguyên liệu đệ kiếm đã gần đủ. Có thể làm cho mọi người một vài bộ trang bị cấp Tím.”
Nhìn vẻ mặt Lưu Béo đang rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng bừng bừng như hai cái bóng đèn huỳnh quang.
“Không cần gấp, ở lại đây lâu hơn một chút được mà. Đệ còn nhiều đơn hàng, ta cũng thích cái lạnh ở đây.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Sau đó hắn ném cho Lưu Béo một lon bia. Thế là cả bốn người ngồi xuống nhậu tưng bừng một bữa, cuộc vui chỉ kết thúc khi Yên Nhược Đan bước xuống, con bé nhìn lên đồng hồ thấy giờ đã 2h sáng mà mấy người kia vẫn còn nhậu.
Cuối cùng cả bốn tên đàn ông bị một con bé chưa được 8 tuổi đuổi đi ngủ. Do có thêm Đại Cathay, nên Ma Tùng Quân đã mua thêm hai cái lều dã chiến trong cửa hàng tạp hóa, bất quá nó không tốt bằng cái lều của Lưu Béo. Giờ đây Huyết Phong và Đại Cathay đã có chỗ ngủ cho riêng mình.
Vừa sáng ngủ dậy, đang chuẩn bị đồ để bán thì Ma Tùng Quân thấy Lưu Béo đợi hắn ở dưới xe.
“Có chuyện gì sao?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ca, cái áo giáp Hoàng Kim cấp lần trước ca còn giữ không?” – Lưu Béo hỏi.
“À, cái áo giáp đó hả. Tìm chỗ đi, để ta triệu hồi nó ra. Chứ nặng lắm, xe để ở đây bán rồi, không lấy để kéo cái áo đó được đâu.” – Ma Tùng Quân nói.
— QUẢNG CÁO —
Dường như Lưu Béo đã sớm chuẩn bị trước, hắn dắt Ma Tùng Quân đến ngay bàn đá vừa mới xây mấy ngày trước. Ma Tùng Quân trực tiếp triệu hồi áo giáp lên trên bàn.
“Rắc rắc...”
Áo vừa xuất hiện, lập tức khiến cho bàn đá xuất hiện vô số vết nứt. Thế là Lưu Béo vội lấy xi măng ra tráng lại, một hồi sau hắn mới thở phào một hơi rồi bắt đầu nghiên cứu áo giáp.
Vừa hay Huyết Phong đang dọn bàn ghế, đi ngang qua trông thấy cái áo giáp. Như dính phải thuật định thân, Huyết Phong đứng hình mất 5 giây. Hắn nhìn chằm chằm bộ giáp trên bàn đá, sau đó vứt cái bàn trên tay chạy đến đẩy Lưu Béo sang một bên.
“Cái áo này...” – Huyết Phong sờ lên áo, xong lại nhìn sang Lưu Béo bằng ánh mắt hỏi chấm.
“Đây... Lưu Béo, cái áo này ngươi lấy ở đâu ra?” – Huyết Phong nhíu mày nhìn Lưu Béo.
“Hả? Có chuyện gì? Áo giáp là do ta với Quân ca nhặt được ở cái hồ gần làng của ngươi. Chẳng lẽ ngươi biết thân thế của áo giáp này ư?” – Lưu Béo sáng mắt lên nói.
Hắn thấy Huyết Phong gật nhẹ đầu một cái, miệng Lưu Béo dần dần há to ra. Vứt luôn cả cái kính lúp trên tay, Lưu Béo lao đến nắm chặt tay Huyết Phong với đôi mắt sáng rực: “Ngươi mau nói cho ta biết, áo giáp này từ đâu ra. Là do ai rèn? Ta không thấy nghệ danh của thợ rèn trên đó, mau nói ta biết đi.”
Bị Lưu Béo nắm chặt tay, Huyết Phong bối rối không biết làm sao. Sức của tên Lưu Béo này quá khỏe, hắn không thể rút tay ra được, trừ khi sử dụng sức mạnh. Bản thân Huyết Phong hiện tại cũng đang rất khó hiểu, bộ giáp này nặng như thế, trước kia Quân ca không thể nào khỏe đến mức để vác nó lên hồ nước được.
“Cũng may là rơi vào tay Quân ca, nếu không ta trở thành tội nhân của cha mẹ...” – Huyết Phong thở dài nói.
Lưu Béo đực mặt ra không hiểu Huyết Phong đang nói cái gì. Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết vừa đánh răng rửa mặt xong, xuống xe định đi phụ Ma Tùng Quân dọn quán thì trông thấy cảnh tượng hai tên đàn ông lực lưỡng nắm tay nhau thắm thiết giữa buổi sáng.
“Haizz, mới sáng sớm, không tha cho người ta.” – Yên Nhược Đan thở dài nói.
“Tha cái gì vậy tỷ tỷ?” – Yên Nhược Tuyết có chút không hiểu hỏi.
“Không có gì, Tuyết Tuyết đi rửa thịt cho thúc thúc đi. Tỷ đi cắt chanh với thêm tương.” – Yên Nhược Đan lắc đầu, con bé đẩy Yên Nhược Tuyết đi làm việc.
— QUẢNG CÁO —
“Cái gì? Đây là áo giáp của nhà ngươi?” – Lưu Béo ngạc nhiên thốt lên.
Huyết Phong gật đầu đáp: “Đây là giáp của cha ta, lúc trước còn sống cha ta thường hay mặc nó để tập luyện. Sau này già rồi không mặc nổi nữa nên đành cất vào kho, nghe nói áo giáp này có cả một bộ bao gồm áo, quần, giày, găng tay, nón và áo choàng.”
“Những phần còn lại ở đâu? Mà khoan, người tạo ra nó là ai?” – Lưu Béo không nhịn được, hấp tấp nói.
“Ta không biết, cha ta không kể gì về lai lịch của chiếc áo này. Chỉ nói chúng đã thất lạc từ rất lâu về trước. Nếu tìm được cả bộ, phẩm chất của nó sẽ nâng lên một bậc nữa.” – Huyết Phong cười khổ nói.
“Cái gì, ngươi nói thật không? Phẩm chất tự nâng lên một bậc khi đủ bộ? Vậy có nghĩa là... cả bộ đồ này đều có phẩm chất Bạch Kim?” – Lưu Béo như không tin được, trang bị cấp Bạch Kim từ xưa đến nay chỉ xuất hiện qua vài món. Nhưng đây là cả bộ, cả một bộ giáp mang phẩm chất Bạch Kim có nghĩa là gì?
Người tạo ra bộ giáp này nhất định là thợ rèn giỏi nhất thế giới. Nhưng mà từ niên đại của bộ giáp cho thấy, nó đã có vài trăm năm tuổi, Lưu Béo không nghĩ người tạo ra bộ giáp này còn sống nữa. Bất quá di sản của người đó vẫn còn đây, hắn phải nghiên cứu cho bằng được.
“Huyết Phong, áo giáp này không phải ai cũng mặc được, ngươi có biết không?” – Lưu Béo nói.
“Biết, đây là bộ giáp đặc biệt. Chỉ có mang dòng máu của nhà ta mới có thể mặc nó. Ta cũng không rõ vì sao lại như vậy, cha ta lúc còn sống không nói đến chuyện này.”
Vừa nói cơ thể của Huyết Phong vừa xuất hiện những dòng khí nóng thoát ra từ trong cơ thể của hắn. Hắn đang kích hoạt trạng thái của Thập Nhị Huyền Môn Công, chỉ như thế hắn mới có thể mặc được áo giáp này lên người.
Cứ thế, Huyết Phong đơn giản khoác lên mình cái áo giáp khiến cho hai mắt Lưu Béo sáng rực lên. Vừa hay Ma Tùng Quân đi ngang qua trông thấy cảnh đó, hắn cũng há hốc mồm. Hệ thống hiện lên dòng chữ trôi nổi trước mặt hắn.
[Huyết Phong là người mang dòng máu đặc thù. Có thể trang bị bộ giáp. Bộ giáp còn thiếu sót vật phẩm, bật trạng thái tìm kiếm.]
[Có/Không]
“Gì?”