*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng tư sắp đến, tuyết cũng dần tan đi. Những ngày này Lưu Béo liên tục tìm kiếm thông tin về khoáng sản kim loại ở dãy núi Lạc Sơn. Ngặt một cái, ở dãy núi Lạc Sơn này tuy là nhiều núi, nhưng chẳng có tài nguyên gì ngoài núi tuyết và các linh mộc thảo dược.
Bất quá Lưu Béo vẫn có cách để kiếm nguyên liệu, tại cái thành Phù Sương này có rất ít tiệm rèn. Các thợ rèn ở đây tay nghề cũng không cao, chủ yếu là gia công sửa chữa lại một chút các Ma cụ từ cấp Trắng đến Lục.
Thời cơ như thế, Lưu Béo lập tức mở một lò rèn, chỉ cần cung cấp nguyên liệu cho hắn, đến cả Ma cụ cấp Lam và Tím đều có thể làm ra. Ngoài ra còn có thể sửa chữa và thêm thuộc tính cho các trang bị từ Tím trở xuống, chẳng mấy chốc quầy rèn của Lưu Béo tụ tập hàng trăm Mạo Hiểm Giả. Tất nhiên nguyên liệu rèn là do bọn họ cung cấp, Lưu Béo đang thiếu rất nhiều, hắn không nuốt vào thì thôi, đừng mong hắn nhả ra ngoài.
Lưu Béo không thu tiền, hắn chỉ trao đổi nguyên liệu, chỉ cần phù hợp hắn có thể ra tay làm một lần cho các Mạo Hiểm Giả. Còn nếu giá trị không đủ, có thể dùng ma tinh thạch để thay thế. Ma Tùng Quân không thiếu tiền, Lưu Béo cũng không thích tiền, hắn chỉ cần những thứ có tác dụng cho chuyến đi của cả nhóm.
Huyết Phong và Đại Cathay trở thành phụ tá của Lưu Béo, bình thường Lưu Béo rất hiền hòa. Khi động đến nghề của hắn, tên béo này yêu cầu rất cao về sự tỉ mỉ. Cứ thế, thời gian trôi qua được nửa tháng.
Advertisement
Lúc này Long Nguyên Đức và Long Nguyên Giáp từ thung lũng Hồ Ma trở về, sắc mặt của bọn họ khi đến gặp Ma Tùng Quân có vẻ như không tốt cho lắm. Cả ba người ngồi trong cái tửu lâu lần trước, Long Nguyên Đức trầm mặt nửa ngày không nói gì, Long Nguyên Giáp thì kéo được cả nửa gói thuốc, khiến cho cả một lầu mù mịt sương khói.
Thấy thế Ma Tùng Quân đành phải mở cửa sổ ra, không khí lạnh từ ngoài tuồn vào bên trong khiến cho Long Nguyên Đức tỉnh hết cả người. Lão lấy gói thuốc của Long Nguyên Giáp, châm lên một điếu, cái thân già này của lão không dám hút thuốc nhiều như Long Nguyên Giáp, thi thoảng chỉ có thể kéo một hơi để cho tỉnh táo lại.
“Ma huynh đệ, dưới cái hồ đó quả thật như ngươi nói. Chúng ta thậm chí còn bắt được một con quái vật đầu dài, khác hẳn với con quái vật cánh buồm ngươi đã gặp. Hiện tại nó được âm thầm vận chuyển đến đế đô, chúng ta phải giấu đi sự hiện diện của nó, nên có lẽ không cho Ma huynh đệ đây xem qua được.”
Long Nguyên Đức thở dài nói, sau đó lão đưa cho Ma Tùng Quân một cái bản đồ mạch nước ngầm rắc rối hệt như tổ kiến.
“Trong những ngày qua, ta tập trung rất nhiều Ma Pháp Sư thiên về thuộc tính Thủy để tìm khởi nguồn của dòng nước ngầm kia. Nhưng nó quá rộng lớn, không thể nào tìm kiếm trong ngày một ngày hai được, quả thật đúng như ngươi nói. Có rất nhiều cái hồ, thậm chí là sông ngòi đều liên kết với mạch nước ngầm này. Ta có thể rút ngắn phạm vi tìm kiếm, chỉ cần tìm những cái hồ hoặc sông ở gần biển, nếu phát hiện ra được lối vào từ biển, có thể ngăn chặn ngay từ bây giờ.”
“Tránh mối họa tai ương về sau. Ma Tùng Quân, thông tin này của ngươi cực kì quan trọng với thế giới này, nếu ngăn chặn được thành công, ngươi chính là anh hùng.” – Long Nguyên Đức nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân mà nói.
Nghe thế, Ma Tùng Quân phì cười một tràng dài, chỉ phát hiện ra bí mật của một cái hồ, lại là do Phiền Bỏ Mẹ phát hiện. Vì thế mà trở thành anh hùng? Với Ma Tùng Quân, đây chẳng khác nào chuyện cười giữa ngày đông lạnh lẽo này.
Cười xong, sắc mặt của Ma Tùng Quân đột nhiên nghiêm túc trở lại nói:
Advertisement
— QUẢNG CÁO —
“Anh hùng cái gì đó, tốt nhất đừng. Ta không muốn trở thành người nổi tiếng, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm gì đó của các người đâu. Để ta yên đi.”
“Có thể cho ta biết lý do không? Nên nhớ, nếu được trở thành anh hùng, đế quốc sẽ rất cưng chiều ngươi. Tài nguyên cho ngươi phát triển nhiều vô số kể, bất cứ thứ gì ngươi muốn, nếu đủ điều kiện ngươi có thể yêu cầu đế quốc ban cho ngươi.” – Long Nguyên Đức nở nụ cười khó hiểu, hỏi Ma Tùng Quân.
“Ta không thích, đơn giản vậy thôi.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.
Hắn không thích đế quốc, có điên hắn mới làm anh hùng của cái đất nước điên loạn này. Là một kẻ thô lỗ, Ma Tùng Quân càng không muốn giao tiếp với những kẻ tầng trên, lúc nào cũng lắp một cái mặt nạ lên để nói chuyện.
“Ha ha ha ha, không hổ là huynh đệ của Long Nguyên Giáp ta. Quân ca, đệ ủng hộ quyết định này của ca, nhưng thông tin ca đưa ra quả thật rất quý báu. Nên kiếm nhiều thêm lợi ích từ đế quốc, tuyệt đối không thể bỏ phí. Không lấy thì cho đệ.”
Long Nguyên Giáp một bên vỗ đùi cười khặc khặc khen hay. Đổi lại là hắn, hắn cũng không đồng ý cái danh tiếng anh hùng gì đó. Trách nhiệm thì nặng nề, bản thân lại không đủ năng lực, vả lại chỉ cung cấp cái thông tin kia mà trở thành anh hùng, chắc chắn sẽ bị người đời khinh thường. Tốt nhất không làm.
“Vậy thôi, không muốn làm thì thôi.” – Long Nguyên Đức dụi điếu thuốc, nhún vai nói.
“Rầm!”
“Thôi cái gì? Nôn tiền ra đi chứ cái lão già chết tiệt này? Tính nuốt nhẹm cái thông tin quý báu đó à?” – Long Nguyên Giáp đập bàn, trợn mắt nói.
“Thằng mất dạy, ngươi có biết gia tộc chúng ta đang thiếu tiền hay không? Có thưởng thì cũng đợi đế quốc ban xuống, ta không rảnh mà chi tiền ra đâu. Ngươi lo mà đáp ứng chuyện của ta đi, tới tuổi này rồi, ta không thể chèo lái gia tộc mãi được.” – Long Nguyên Đức chọi gói thuốc lên đầu Long Nguyên Giáp một cái bốp.
Long Nguyên Giáp tức điên lên, hắn cầm gói thuốc chọi ngược trở lại, trúng ngay giữa trán Long Nguyên Đức. Cứ thế hai chú cháu chọi gói thuốc qua lại với nhau, chỉ đến khi Ma Tùng Quân thò tay ra bắt lấy gói thuốc.
“Tách.”
— QUẢNG CÁO —
Châm lên điếu thuốc, Ma Tùng Quân thở ra một làn khói trắng đậm đặc, hắn ném gói thuốc lại cho Long Nguyên Giáp. Long Nguyên Giáp lại định chọi gói thuốc về phía Long Nguyên Đức thêm một lần nữa, hết cách Ma Tùng Quân phải lên tiếng:
“Được rồi, một người sắp xuống lỗ, một người sắp sang hai màu tóc. Hai chú cháu các người bị làm sao vậy?”
“Còn cái gì nữa, lão già chết tiệt đó muốn đẩy cả gia tộc lên vai ta. Ta không làm được.” – Long Nguyên Giáp tức giận nói.
“Ngươi cũng là người của gia tộc họ Long, lớn lên cũng trong gia tộc họ Long. Ngươi thành danh, thẳng tay làm việc cũng là nhờ gia tộc họ Long. Bây giờ hai anh em ngươi gây chuyện, thằng thì chết, thằng thì bị thương. Ta đã già rồi, sắp không gánh nổi nữa. Ngươi muốn nhìn cả gia tộc chúng ta suy tàn hay sao?” – Long Nguyên Đức đập bàn, tức đến đỏ mặt mà quát lên.
Có thể thấy được, Long Nguyên Đức là đang tức giận thật sự. Nếu nói từ nãy đến giờ lão ta vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, hành động có hơi chút trẻ con một chút, thì giờ thật sự là tức giận với Long Nguyên Giáp.
“Từ xưa đến nay ta làm Mạo Hiểm Giả đã quen, đùng một cái bắt ta chèo lái gia tộc làm sao ta làm được? Ta không muốn làm, ông đến giết ta chắc?” – Long Nguyên Giáp trợn mắt lên.
“Được, như ngươi mong muốn. Gia tộc chúng ta đã tan nát lắm rồi, không ngại cho ngươi chết ở đây.”
Dứt lời, cả tửu lâu vang uỳnh một tiếng. Long Nguyên Đức tỏa ma lực khủng bố của mình, khiến tửu lâu chấn động không ngừng. Mặt sàn tửu lâu xuất hiện vô số vết nứt. Long Nguyên Giáp lúc này cũng đứng dậy tỏa ra ma lực thậm chí còn không thua kém Long Nguyên Đức, sàn gỗ xung quanh hắn xuất hiện vết nứt dày đặc như mạng nhện, kéo dài đến cả trên trần nhà.
Ngồi ở giữa, hai bên mặt của Ma Tùng Quân biến dạng liên tục bởi sức ép ma lực của hai người kia. Nếu là người bình thường, có lẽ Ma Tùng Quân sẽ can rồi, nhưng hai người kia là hai con quái vật. Hắn dây vô chỉ có chết, nhưng cũng không thể rời đi, chỉ cần hắn ngồi ở giữa, bọn họ nhất định sẽ thương cho con muỗi nhỏ này mà không lao vào đánh nhau.
“Sức mạnh của ngươi... điệt nhi, có phải đã hoàn toàn hồi phục rồi không?” – Long Nguyên Đức thu lại ma lực, tay chân run lên lẩy bẩy nói.
Thấy thế, Long Nguyên Giáp cũng thở dài một tiếng. Hắn lẳng lặng gật đầu rồi ngồi xuống cái bàn tiệc tang hoang. Lần nào cái bàn tiệc này cũng gặp vấn đề, lần trước thì do Ma Tùng Quân phá, lần này do hai chú cháu hắn phá.
“Ha ha ha, trời quả là không tiệt đường sống Long gia chúng ta. Ha ha ha, điệt nhi, thẳng tay mà làm. Ngươi muốn làm gì, ta ở sau chống lưng cho ngươi.” – Long Nguyên Đức cười sảng khoái, lão ngồi xuống cầm lấy bình rượu nóng lên uống ừng ực.
Trông cái cách lão uống, chẳng có gì gọi là tuổi già sức yếu cả. Cái nhà này rắc rối quá, từ chuyện của Ma Tùng Quân hắn, bây giờ lại chuyển sang chuyện nhà bọn họ. Hắn ngồi đây có ổn hay không? Chắc là nên rời đi. Nghĩ thế Ma Tùng Quân định đứng dậy thì bị Long Nguyên Giáp kéo xuống.
— QUẢNG CÁO —
“Quân ca, lọ thuốc chữa thương lần trước, ca còn giữ không? Lọ màu xanh lá cây, uống vào là gãi đấy.” – Long Nguyên Giáp hỏi.
“À còn, đệ thiếu thuốc trị thương à? Để ta cho đệ mấy chục bình.”
Nói rồi Ma Tùng Quân đem ra một lúc hơn 30 bình thuốc trị thương cấp thấp, khiến cho Long Nguyên Giáp trợn mắt lên. Ngay sau đó hắn ném cho Long Nguyên Đức bốn năm lọ nói:
“Lão già, đem uống đi. Xem hiệu quả thế nào.”
“Cái gì đây? Thuốc trị thương sao lại có màu xanh lá cây?” – Long Nguyên Đức cầm một lọ lên, nhíu mày hỏi.
Ngay lập tức lão ý thức được cái gì đó, lão nhìn sang Long Nguyên Giáp, thấy Long Nguyên Giáp gật đầu với mình. Không ngần ngại gì nữa, lão lập tức uống sạch hết năm bình thuốc trị thương. Điều này khiến cho Ma Tùng Quân khó hiểu, lão già này bị thương ở đâu à?
Uống xong, Long Nguyên Đức ngồi thiền ngay tại chỗ. Chỉ vài phút sau, lão mở toang mắt ra, ma lực bên trong bùng phát còn khủng khiếp hơn cả ban nãy. Do không chuẩn bị trước, Ma Tùng Quân bị thổi bay lùi về vài mét.
“Điên thật, đúng là điên thật rồi. Ha ha ha, Long gia chúng ta đúng là có trời giúp.” – Long Nguyên Đức ngửa cổ lên trời cười điên dại.
“Trời con khỉ, là công của Quân ca. Đừng có mà ông trời ông đất nào ở đây.” – Long Nguyên Giáp lên tiếng đánh rớt mộng tưởng của Long Nguyên Đức.
Chỉ có mỗi Ma Tùng Quân khù khù khạc khạc không hiểu chuyện gì. Cuối cùng hắn là người bình thường nhất ở đây, hay là người không bình thường so với hai chú cháu họ Long kia?