Trời dần về tối, hai nhóm người chia ra ngồi bên hai đống lửa. Một bên là nhóm Mạo Hiểm Giả Hỏa Ngân Thương, một bên là nhóm của Ma Tùng Quân. Đến bây giờ nhóm của Hỏa Ngân Thương vẫn chưa được trả vũ khí. Tuy nhiên với bọn họ lại chẳng đáng buồn một chút nào cả, bởi tất cả đều đang được ăn uống rất ngon.
Thậm chí còn mong Ma Tùng Quân vài ngày nữa trả cũng được. Không phải là Ma Tùng Quân không trả, mà do hắn quên khuấy đi mất chuyện đó. Bởi hắn dành cả một buổi chiều để nghe Trương Nguyên kể về cuộc đời hắn, kể về chuyến đi của hắn, kể về cái ngày hắn gặp được Long Nguyên Giáp.
Có lẽ vì Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp khá giống nhau, nói chuyện lại hợp, khiến cho Trương Nguyên nói ra hết bao nhiêu điều che giấu trong lòng ra. Hắn cần một người lắng nghe thật sự giống như Ma Tùng Quân, lẽ đó mà hắn coi Ma Tùng Quân như tri kỷ của mình. Vừa gặp lại như tri kỷ đã lâu.
Đi khắp bốn bể, gặp đầy người, tri kỷ với ta có mấy ai?
Có lẽ vì thế mà Trương Nguyên xem Ma Tùng Quân như tri kỷ, hắn kể tất cả mọi chuyện hắn trải qua cho Ma Tùng Quân nghe. Những thành viên trong đội Hỏa Ngân Thương với hắn, thực chất không thân, đổi qua đổi lại cũng mấy lượt người rồi. Có khi gặp chuyện, sợ thấy chết cũng không cứu được. Bất quá con người của những người này cũng được, khi Ma Tùng Quân đe dọa tính mạng của Trương Nguyên, họ cũng không bỏ chạy. Điều này cho thấy mắt nhìn người của Trương Nguyên vẫn rất tốt.
Advertisement
Vì liên tục đổi thành viên như thế, cho nên Trương Nguyên chẳng có thể thân được với ai, mặc dù hắn là đội trưởng của bọn họ. Lập nhóm cũng chỉ để làm nhiệm vụ, được một khoảng thời gian lại tách ra. Ngôn Tình Tổng Tài
Với Trương Nguyên mà nói, gặp được tri kỷ như Ma Tùng Quân đúng là hiếm thấy. Còn với Ma Tùng Quân, hắn chịu khó ngồi nghe Trương Nguyên nói vì hắn biết Trương Nguyên đang trong tình trạng khủng hoảng. Một kẻ như hắn, mang theo ý nghĩ tiêu cực đến mức nghĩ quẫn, nên Ma Tùng Quân rất kiên nhẫn nghe hắn nói.
Chưa kể đến, Trương Nguyên đem cho Ma Tùng Quân rất nhiều thông tin về thế giới này. Thậm chí cả một số khu rừng, di tích kỳ bí cũng được Trương Nguyên kể qua một lần. Tất nhiên Ma Tùng Quân không thể nào nhớ hết mấy cái đó trong một lần được, Phiền Bỏ Mẹ đảm đương nhiệm vụ lưu trữ lại các thông tin đó.
Khi ánh sáng cuối cùng của mặt trời lặn đi mất, thứ ánh sáng còn lại chỉ là ma tinh thạch hệ quang và lửa trại. Ma Tùng Quân đang định đứng dậy đi nấu cơm thì đột nhiên nghe Yên Nhược Đan và Long Hân Nghiên hét lên.
“Cái gì? Người là người ủy thác nhiệm vụ?”
“Hu hu, gấu mẹ chết rồi... oa oa... ta không cố ý. Tiểu Bối, Tiểu Bạch xin lỗi các ngươi, là tại ta, tất cả tại ta hu hu.”
Vừa nhìn sang Ma Tùng Quân thấy Yên Nhược Đan đang không ngừng kéo Long Hân Nghiên ra khỏi con gấu trắng Tiểu Bạch, bởi con bé vừa ôm lấy Tiểu Bạch vừa khóc rất thảm thương. Nghe sơ qua, Ma Tùng Quân cũng hiểu được đại khái, hắn liền hỏi Trương Nguyên:
Advertisement
“Cái nhiệm vụ bắt gấu là do Long Hân Nghiên ủy thác ư?”
“Đừng nói...” – Trương Nguyên nhìn thấy hai con gấu bên cạnh Yên Nhược Đan và Long Hân Nghiên, hắn ngập ngừng nhìn Ma Tùng Quân.
“Đừng nói đội Mạo Hiểm Giả của Ma huynh nhận nhiệm vụ này nha, không thể nào trùng hợp như vậy được.” - Trương Nguyên có chút không tin vào sự trùng hợp này.
Có quá nhiều sự trùng hợp ở đây, khiến một người không tin mấy vào sự trùng hợp như Trương Nguyên cũng phải cảm thấy ngạc nhiên. Sau đó hắn nghe Ma Tùng Quân kể về toàn bộ quá trình đụng độ với gấu mẹ, cho đến lúc gấu mẹ hi sinh thân mình.
Có lẽ do Ma Tùng Quân ăn to nói lớn từ nhỏ, khi hắn nói, ai cũng nghe thấy. Không gian chìm vào tĩnh lặng khi Ma Tùng Quân kể xong câu chuyện của mẹ con nhà gấu. Hắn kể với chất giọng đầm ấm, truyền cảm và cả nỗi lòng buồn man mác của mình. Khác với Yên Nhược Đan, mới đầu khóc bù lu bù loa, mấy ngày nay đã cười hi hi ha ha, nên khi kể chuyện cũng chỉ kể ra nội dung.
“Có quái vật dưới Hồ Ma ư?” – Trương Nguyên ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân với ánh mắt không thể tin được.
Để chứng minh, Ma Tùng Quân lấy điện thoại quay lại cả cảnh chiến đấu với con gấu đen cho đến lúc đụng độ con quái vật dưới Hồ Ma cho bọn họ xem. Cảnh quay được lấy vị trí từ bầu trời, trích ra từ camera của robot trinh thám do Phiền Bỏ Mẹ điều khiển.
Một trong những công dụng mà Ma Tùng Quân thích nhất ở Phiền Bỏ Mẹ, chính là nó quay lại toàn bộ quá trình thám hiểm của Ma Tùng Quân, bởi có chuyện gì cần chứng minh chỉ cần cho Phiền Bỏ Mẹ bật nó lên là được.
Xem xong, tất cả đều câm nín. Chỉ có Long Hân Nghiên là không nhịn được xúc động, khóc từ nãy đến giờ, vừa khóc vừa xin lỗi Tiểu Bối và Tiểu Bạch. Hai con gấu nhỏ dường như đã vơi đi phần nào cái chết của mẹ nó, nhưng mà chúng cảm nhận được nỗi lòng của Long Hân Nghiên, cả hai con tiến đến ủi ủi vào người Long Hân Nghiên. Khiến con bé nằm vật ra đất mà khóc, trông rất thảm thương.
“Thực ra tiểu thư là người rất yêu quý động vật. Nàng chỉ đơn giản là muốn bắt một con gấu con về nuôi dưỡng thành sủng thú, kề vai sát cánh bên cạnh mình để chiến đấu trong quá trình trưởng thành.”
Nhin Long Hân Nghiên khóc như thế, Trương Nguyên không đành lòng liền nói với Ma Tùng Quân.
Dự định của Ma Tùng Quân khi trở về thành, hắn sẽ hủy bỏ nhiệm vụ bắt gấu con. Và nếu có gặp kẻ giao nhiệm vụ, hắn nhất định phải chửi cho kẻ đó một trận. Nhưng không ngờ, vạn lần Ma Tùng Quân không ngờ đến người ủy thác nhiệm vụ lại chính là Long Hân Nghiên.
“Vì sao?” – Ma Tùng Quân nhìn Trương Nguyên hỏi.
“Long tiểu thư là một khiển thú sư. Từ lúc sinh ra đã nuôi rất nhiều động vật nhỏ, vì thế chủ nhân muốn tìm một Ma thú cấp cao cho tiểu thư nhân dịp sinh thần 10 tuổi. Vô tình biết được ở ngọn núi này có một con Ma thú gấu vừa sinh, đang trong thời kỳ ngủ đông nên mới ủy thác nhiệm vụ trên.”
Trương Nguyên thở dài một tiếng rồi kể ra.
Từ nhỏ Long Hân Nghiên đã là một Ma Pháp Sư thiên tài, có khả năng ngự thú rất giỏi. Lâu đài mà Long Hân Nghiên đang ở, trông giống như một sở thú, có đủ loại động vật trên đời. Tuy nhiên lại chưa có một con Ma thú nào.
Vì lẽ đó, để chuẩn bị cho sinh nhật 10 tuổi của Long Hân Nghiên, Long Nguyên Đức hứa sẽ tìm cho Long Hân Nghiên một Ma thú cấp cao làm quà mừng tuổi. Ma thú dạng gấu là một trong số đó, bởi vì nghe tin Ma thú dạng gấu trên dãy núi Lạc Sơn vừa sinh và trong thời kì nghỉ đông nên mới ủy thác nhiệm vụ trên.
Bất quá nhiệm vụ này khá khó, Mạo Hiểm Giả cấp 3 căn bản không thể nào làm được. Chủ yếu ủy thác nhiệm vụ đó là để các Mạo Hiểm Giả để ý nhiều hơn. Long Nguyên Giáp từ đó có thể nắm bắt thêm thông tin và đợi sang mùa đông đích thân Long Nguyên Đức sẽ đến bắt gấu con về cho Long Hân Nghiên. Nhưng là một người không muốn làm hại Ma thú, Long Hân Nghiên biết có một nhóm Mạo Hiểm Giả vừa nhận nhiệm vụ liền chạy đến đây để xem coi ai đã nhận nhiệm vụ đó.
Một phần là đi theo họ xem bọn họ có tìm được chỗ của gấu mẹ không, một phần là xem coi họ có gặp nguy thì cứu họ một tay. Nếu như ngoài dự đoán, họ quá mạnh, mạnh đến mức có thể giết được gấu mẹ thì lập tức Long Hân Nghiên sẽ hủy bỏ nhiệm vụ đó.
Nhưng tuần trước đột nhiên xuất hiện vụ lở tuyết, khiến cho chuyến lên núi gặp muôn vàn khó khăn. Mãi mới lên được đến đây, lại còn gặp Ma Tùng Quân, từ Ma Tùng Quân mới biết được. Long Hân Nghiên cũng chính là một trong các nguyên nhân khiến gấu mẹ chết.
Suy cho cùng, trong chuyện này không một ai có lỗi hoàn toàn cả. Dù cho gấu mẹ trong trạng thái toàn thịnh cũng không thể nào đánh lại con gấu đen kia. Kết quả vẫn là bị gấu đen đánh chết, tuy nhiên chuyện lại rẽ sang hướng khác. Dù gấu mẹ đã sống, nhưng lại bị quái vật dưới Hồ Ma nuốt chửng.
“Thúc thúc, Ma thúc thúc. Nghiên nhi có thể làm gì để chuộc lỗi cho mẹ con nhà gấu không? Nghiên nhi không cố ý, không cố ý đâu hu hu...”
Lúc này Long Hân Nghiên đi đến nắm lấy bàn tay thô rát của Ma Tùng Quân, vừa khóc vừa nói. Hắn thấy thế thì nhìn sang Yên Nhược Đan, con bé nhà mình cuối cùng nói gì với Long Hân Nghiên mà nó lại chạy sang đây rồi?
Ma Tùng Quân cúi xuống, lấy ra khăn giấy lau nước mắt cho Long Hân Nghiên. Hắn có thể cảm nhận được, nước mắt của Long Hân Nghiên chính là thật. Con bé vì thương gấu mẹ nên mới khóc đến mức này, con bé tự trách chính bản thân mình vì đã gián tiếp gây ra chuyện như thế.
Con nít mà, rất dễ tổn thương nếu hiểu sai sự việc. Ma Tùng Quân kiên nhẫn giải thích cho Long Hân Nghiên biết, cuối cùng đây cũng không phải là lỗi của riêng ai. Nếu nói có lỗi, thì hắn cũng là người có lỗi. Đại Cathay cũng có lỗi, hệ thống và Phiền Bỏ Mẹ cũng có lỗi.
Rất nhiều người trong chuyện này đều có lỗi, thay vì dằn vặt vì tội lỗi không đáng có, thì nên tìm cách giải quyết nó thì hơn. Chuyện cũng đã lỡ rồi, Ma Tùng Quân không thể để một đứa nhỏ mang tổn thương lòng như vậy để lớn lên.
Hắn chỉ sang Tiểu Bạch mà nói:
“Nó rất giống gấu mẹ, gấu mẹ cũng màu trắng, Tiểu Bạch cũng màu trắng. Nghe nói Hân Nghiên là khiển thú sư đúng không? Vậy hãy nuôi dưỡng Tiểu Bạch, nuôi cho Tiểu Bạch mạnh lên, để sau này khi Tiểu Bạch hùng mạnh rồi, nó có thể quay lại đây trả thù cho mẹ nó.”
“Hức...” – Long Hân Nghiên nhìn sang Tiểu Bạch, nấc lên một tiếng.
“Đan Đan, Đan Đan đồng ý gửi Tiểu Bạch cho Hân Nghiên không?” – Ma Tùng Quân nhìn Đan Đan nói.
“Cái đó phải hỏi Tuyết Tuyết, tên của Tiểu Bạch là do Tuyết Tuyết đọc. Thúc đi mà hỏi muội ấy.” – Yên Nhược Đan hừ lạnh nói.
“Vậy... chuyện này ta giao cho Hân Nghiên. Nếu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, trước tiên phải thuyết phục được Tuyết Tuyết. Con bé tên là Yên Nhược Tuyết, em gái của Yên Nhược Đan. Hãy dùng tấm lòng mà nói chuyện với Tuyết Tuyết, con bé rất ít nói, nhưng là một người rất sâu sắc.”
Nói rồi Ma Tùng Quân đẩy Long Hân Nghiên về phía Yên Nhược Tuyết.
Đẩy được cục nợ đi, Ma Tùng Quân thở phào một tiếng. Dù kết quả thế nào, chỉ cần Long Hân Nghiên chấp nhận sự thật, lỗi không phải do con bé là được. Tới đó nếu như Tuyết Tuyết không đồng ý, thì Ma Tùng Quân sẽ thuyết phục con bé. Hắn nghĩ mình không thể nào nuôi nổi một lúc hai con gấu được, mới bé xíu mà một con đã ăn hết 5 cân thịt của hắn rồi, hai con tức là gấp đôi.
Nuôi không hết, chỉ đành đem cho. Mà cũng không hẳn là cho, bởi hắn cũng muốn giao cho Long Hân Nghiên. Dù gì con bé cũng là khiển thú sư, cả hai con gấu sống với con bé sẽ tốt hơn là lang thang cùng hắn. Bất quá Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cũng rất thích hai con gấu đó, hắn không thể cho hết được.