Hồi trước, Lạc Anh đã từng nghe một người cao tuổi trong thôn kể mấy chuyện xưa về người đẹp hại nước, hại dân. Trong lòng nàng luôn rất tò mò, muốn hỏi vì sao các nàng ấy luôn làm ra những việc quỷ quái như thế?
Ông lão với ánh mắt nhìn xa trông rộng, lời nói thấm thía: “Đó là bởi vì trời cao rất công bằng, cái vỏ càng xinh đẹp, nội tâm càng xấu xa. Nên là về sau khi Anh tử lớn rồi, phải làm một đứa trẻ tốt có tấm lòng lương thiện nhé.”
Lạc Anh nghĩ ngợi, nếu thật như thế, vậy thì nàng thà làm một người phụ nữ xấu.
Nhưng, sự xuất hiện của Ninh Nghiên đã phá vỡ hết nhận thức đã bám rễ kia của nàng.
Nàng ấy không chỉ có dung nhan tuyệt mỹ, giơ tay nhấc chân đều phong nhã cực kỳ, đến cả giọng nói cũng là tiếng dễ nghe nhất như nước suối róc rách. Khó có được nhất là nàng ấy như một cơn gió mùa xuân, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đến gần. Rõ ràng mới chỉ là lần đầu gặp mặt, lại cứ như đã quen cả trăm năm rồi.
Bất kể Ninh Nghiên nói gì, nàng đều cười theo. Trong lúc nhất thời lại thấy hà tất phải quan tâm đến tục nhân nói gì, Ninh Nghiên thế này mà lại là người để cho người khác soi mói hay sao? Cho dù phải dẫm lên chông gai, nàng ấy cũng đi từng bước đẹp đẽ, hoa lệ trên con đường riêng của chính mình.
Từ sự yêu thích, trong lòng lại sinh ra kính nể. Lúc này đây, nàng hận không thể kết nghĩa với Ninh Nghiên, lại sợ mạo phạm giai nhân. Tận lực xuất chiêu để được nàng ấy ưa thích, nàng lại cười nhiều hơn.
“Xì.”
Nàng dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, Ninh Nghiên không nhịn được, lập tức cười ra tiếng.
Lạc Anh không hiểu ra sao, cũng cười theo hê hê hê.
Ninh Nghiên cười đến đau cả bụng: “Vốn là ta còn lo lắng cho anh trai, trời sinh đã lạnh nhạt. Không biết là cô nàng nào trên thế gian này mới có thể lọt vào mắt anh ấy. Nay được gặp em, đã làm cho ta yên tâm rồi. Có người kỳ diệu như Lạc Anh thế này, dù anh ấy là người băng đi nữa thì cũng không cần lo không có ngày xuân tâm nảy mầm đâu.”
Nàng ấy nói trắng ra như vậy làm cho Lạc Anh đỏ hết cả mặt, rụt rè nói: “Cô đừng nói lung tung, tôi với… không phải như cô nghĩ đâu.”
[
“Ồ? Ta nghĩ như thế nào cơ?”
Giờ Lạc Anh mới phát hiện ra, Ninh Nghiên vẫn luôn đùa mình, không khỏi xấu hổ, chán nản quay người đi: “Người ta xem cô là chị em tốt, cô lại trêu người ta như thế. Chẳng hay ho gì cả!”
“Phải, phải, phải, là lỗi của ta.”
Ninh Nghiên nắm lấy tay nàng, làm cho nàng quay mặt nhìn mình, giọng điệu chân thành vô cùng: “Anh trai ta nhờ cả vào em đấy, em phải đối xử với anh ấy thật tốt. Đời này, anh ấy cũng không dễ dàng.”
Càng nói càng kỳ cục, nhưng lại rất hợp khẩu vị của Lạc Anh.
“Chị yên tâm.”
Nàng đỏ mặt, khẽ đảm bảo: “Nếu thật sự có một ngày tôi có thể quay lại, nhất định tôi sẽ đối xử với anh ấy thật tốt. Giống như chị đối với Lý Diên Tú vậy, trái tim này sẽ không thay đổi đâu.”
Việc này đã đến lượt Ninh Nghiên phải giật mình.
“Em, sao em biết? Có phải Diên Tú đã nói gì không?”
Lạc Anh thật thà lắc đầu: “Anh ta chưa nói, nhưng mà mấy ngày nay, hình như trong lòng anh ta không yên ổn. Hôm nay vừa gặp chị, lại thấy ánh mắt chị khi nhắc đến anh ta, tôi đã hiểu hết rồi.”
Nàng có ngốc đâu, cũng đã từng có mối tình đầu, đương nhiên là nhìn ra được ánh mắt của một người khi nói về người trong lòng là như thế nào.
Nếu là người khác, có lẽ nàng cũng hơi không phục. Nhưng mà Ninh Nghiên như là vạn dặm mới chọn ra được một người, nhân vật trích tiên thế này, nàng còn thấy Lý Diên Tú không xứng đấy.
Hơn nữa, bây giờ, nàng đã sớm buông đoạn tình cảm ngắn ngủi kia xuống từ lâu rồi. Mà con khổng tước dắt nàng đi uống rượu hoa, con khổng tước thối biết vẽ tranh kia đã lưu lại trong lòng nàng lúc nào không biết nữa.
Nghĩ đến đây, Lạc Anh không nhịn được mà mở miệng.
Thấy vẻ mặt Ninh Nghiên thay đổi, nàng vội vàng cam đoan: “Chị gái, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không kể với ai hết. Đúng rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết vì sao chị lại xuất hiện ở Từ Châu? Còn mấy người này nữa, là tân Hãn vương Bắc Ngụy phái đến quản lý chị à?”
Vẻ lo lắng trong mắt nàng nặng trĩu, có thể thấy được là thật sự lo cho Ninh Nghiên.
Nàng ta thấy ấm áp trong lòng, nhẹ vỗ tay nàng, dịu dàng nói: “Nguyên nhân ta đến Từ Châu thì xin lỗi không thể nói chi tiết được. Nhưng mà có thể nói ta đến đây là vì quốc sự giữa hai nước. Tính cách của Diên Tú dễ bị kích động, nếu ở đây, ta sợ sẽ kéo đến phiền toái không đáng có, cho nên mới muốn em dẫn Diên Tú rời đi nhanh đi.
Hơn nữa.”
Ninh Nghiên nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định là không có người, đưa môi sáp đến bên tai nàng, khẽ nói: “Ít ngày nữa, Thái hoàng thái hậu sẽ đích thân đến Từ Châu. Nếu em và Diên Tú ở đây, nhỡ đâu lại gặp phải, với tính cách của bà ấy, chỉ sợ sẽ làm hại đến em.”
“Cái gì?”
Lạc Anh trợn tròn mắt: “Không phải bà ấy ở Ưng Thiên à? Đến đây làm gì thế?”
“Em gái, ta chỉ có thể nói với em điều này thôi.” Ninh Nghiên thấy hơi có lỗi: “Ta, em, bèo nước gặp nhau, hiếm khi mới gặp đã thân. Không đến hai năm thì duyên phận này có thể nối tiếp như cũ. Trước mắt thì em hãy dẫn Diên Tú đi nhanh đi. Tốt nhất là trong vòng ba tháng đừng để Diên Tú quay lại Trần quốc.”
“Hai Năm? Tôi?”
Lạc Anh hoa cả mắt, liên tục xua tay từ chối: “Không được, không được, tôi không làm được. Lại nói đến tính cách của anh ta đi, hệt như trâu vậy, tự mình quyết định điều gì thì có dùng tám con ngựa cũng không kéo lại được đâu.”
Ninh Nghiên vội vàng nói: “Cho nên ta mới tìm em gái đến đây mà. Vốn là kế hoạch của anh trai còn phải đợi thêm ba năm, nhưng không ngờ được lại sắp thiên tai, bất đắc dĩ phải đẩy kế hoạch lên trước. Em à, nhất định em phải bám chặt lấy Diên Tú, ba tháng, chỉ cần ba tháng, tất cả sẽ kết thúc hết.”
Nàng ấy càng nói, Lạc Anh càng lơ mơ. Việc này lại còn liên quan đến Ninh Mặc?
Nàng muốn hỏi lại, nhưng đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Đôi mắt Ninh Nghiên ẩn giấu, lặng lẽ lắc đầu với nàng.
Lạc Anh ngầm hiểu, một lát sau, sau hai tiếng gõ cửa theo nhịp, cửa bị đẩy ra.
Đã quen với sự tối tăm trong phòng, ánh sáng mạnh mẽ xông tới làm Lạc Anh nhắm mắt và đưa tay lên chắn theo bản năng. Không dễ dàng gì mới mở mắt ra được, thấy bà già tướng mạo kỳ quái kia đã đi đến trước mặt hai người.
Dường như bà ta chẳng thấy Lạc Anh, đi thẳng đến chỗ Ninh Nghiên, bi ba bi bô nói một chuỗi lời gì đó nàng không hiểu, Ninh Nghiên gật đầu đáp ứng.
Bà già xoay người ra hướng cửa, giơ tay lên vỗ bốp bốp hai cái, gã đưa Lạc Anh đến xuất hiện ở bên ngoài.
“Tôi đưa ngài, về.”
Lạc Anh nhìn Ninh Nghiên theo bản năng, phát hiện ra nàng ấy khẽ gật đầu, trong lòng hiểu được đã không phải là thời cơ tốt để nói chuyện thoải mái như vừa rồi nữa. Chỉ đành đứng dậy, khom người chào Ninh Nghiên, mở miệng mà không ra tiếng:
“Bảo trọng!”
Ngay lập tức, một tầng hơi nước đã che kín đôi mắt của Ninh Nghiên, khóe miệng cũng khẽ cong lên. Cũng hé môi như vậy, trả lại một câu không tiếng động cho nàng:
“Cảm ơn.”
Cảm ơn cái gì?
Là cảm ơn hai người đã quen biết, hay là cảm ơn sự chúc phúc cuối cùng của nàng, hay là, cảm ơn nàng đã đồng ý giúp nàng ấy việc kia?
Dọc đường trở về, Lạc Anh đều suy nghĩ vấn đề này.
Đến cả có một người đứng ngay trước mặt cũng không biết, cho đến tận khi va vào người ta mới ôm cái mũi đang đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn.
Khuôn mặt Lý Diên Tú xanh mét, thuận tay kéo nàng ra sau lưng, nhìn gã dị tộc kia cứ như là đang hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn được.
Biểu cảm gã kia vẫn nhàn nhạt như cũ, không nói thêm lời cứng nhắc nào, trực tiếp xoay người, đi về lối cũ.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng gã kia nữa, Lý Diên Tú mới nắm thật chặt cánh tay Lạc Anh, kéo mạnh: “Đi theo tôi!”
Sau khi hai người vào phòng, chàng đóng cửa thật mạnh, cài then, xoay người, thay đổi sắc mặt, nhìn Lạc Anh chằm chằm, phun ra hai chữ:
“Nói đi!”
Nói?
Nói gì?
Lạc Anh chẳng hiểu ra sao, giật mình nhớ đến chuyện mà Lý Diên Tú luôn quan tâm mấy ngày nay. Vừa muốn mở miệng, lại nghĩ lại về lời của Ninh Nghiên.
Lập tức ngậm chặt miệng, không chịu lộ ra một chữ nào.
Lý Diên Tú nhìn biểu cảm của nàng thay đổi đến ba lượt trong chớp mắt, thậm chí có để đi diễn múa đổi mặt luôn rồi, bị tức đến phát cười: “Cô đây là đang làm gì? Có phải bị người ta áp bức không?”
“Không có, không có, anh đừng nói bừa.”
Nhớ đến Ninh Nghiên dịu dàng động lòng người kia, lại nhìn khuôn mặt đen xì của Lý Diên Tú, nàng không nhịn được mà lầm bầm: “Cũng không biết chị nhìn trúng anh chàng này cái gì nữa, có mỗi bộ da không.”
Hệt như tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng, thật không thể thích nổi.
“Nói cái gì đấy?”
Thích lực của người tập võ cực tốt, chỉ là chàng không biết lúc nào thì Lạc Anh lại có một chị gái chạy ở đâu ra.
“Không gì cả, tôi nhàn quá nên chán ý mà, tự nói không được à!”
Lạc Anh ngáp một cái, vừa mới ở với Ninh nghiên rất hưng phấn, lúc này đây cảm thấy hơi mệt.
“Tôi muốn đi ngủ trưa.”
Nàng vảy giày thêu ra, bò lên giường, kéo chăn đắp lên người, ngáp liên tục mấy cái: “Lý Diên Tú, anh đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói cho anh đâu, tôi đã đồng ý với người ta rồi. Tôi đi ngủ trước đây, anh đi lấy chút bánh ngọt cho tôi nhé, lát nữa dậy sẽ ăn.”
Nói xong, nghiêng đầu sang một bên, ngủ say rồi.
Trạng thái của nàng như vậy dọa Lý Diên Tú nhảy dựng, lập tức tiến lên trước, giơ tay thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện ra quả thật là nàng chỉ ngủ thôi.
“Lạc Anh, cô!”
Nhưng giai nhân trên giường đã bắt đầu ngáy nhẹ rồi.
Con bé chết tiệt này, rốt cuộc là gã dị tộc kia đã rót cho nàng thuốc mê gì mà lại làm nàng giữ mồm giữ miệng đến thế?
Nhìn dáng vẻ nằm ngủ ngây thơ, đơn thuần kia, Lý Diên Tú thật sự có chút ý nghĩ muốn bóp chết nàng.
Rốt cuộc là số mệnh chàng phải xui xẻo bao nhiêu mới gặp được cái người có thể làm cho người ta tức chết thế này đây.
Lạc Anh ngủ đã mắt.
Lúc tỉnh lại, phát hiện trong phòng đã tối sầm rồi. Không khỏi ngồi dậy, muốn đi mở cửa sổ.
“Cô tỉnh rồi!”
Âm thanh đột ngột làm nàng sợ giật cả mình, đợi đến khi thấy rõ là Lý Diên Tú đang ngồi trước bàn mới thở phào: “Anh không biết là người dọa người có thể dọa chết người à!”
“Tôi chỉ biết kể chuyện chỉ kể một nửa sẽ làm người ta nghẹn chết.” Lý Diên Tú âm trầm nhìn nàng: “Cô nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ có thể nói người tìm gặp cô buổi trưa kia là ai?”
Lạc Anh không ngờ được thế mà chàng lại vẫn chưa bỏ cuộc, con ngươi đảo quanh: “Còn có thể là ai, chính là chủ nhân căn phòng bí mật đấy.”
“Y? Tìm cô làm gì?”
“Đương nhiên là thấy tôi quốc sắc thiên hương, vừa gặp đã yêu mà!”
Nàng đang muốn đùa chàng, đột nhiên trước mặt lại tối sầm, tiếp theo là cổ tay đau xót. Hóa ra, Lý Diên Tú đã ngồi đến trước giường, một đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm, con ngươi như đang bốc lên hai ngọn lửa. Khóe môi nhếch lên, hung hăng sáp lại gần, giọng nói như đã khàn:
“Y đã làm gì cô?”
Bỗng nhiên chàng lại thế này, dọa Lạc Anh sợ nhảy dựng lên.
Nàng lắp ba lắp bắp: “Cũng, cũng không có gì, chính là nói chuyện, nói chuyện phiếm, chỉ bấy nhiêu thôi…..”
“Chỉ bấy nhiêu thôi?”
Lý Diên Tú nghiến răng ken két: “Lạc Anh, có phải cô chỉ lớn tuổi, mà não không lớn lên không?”
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn là một người ngoại tộc có ý đồ khác. Thật đúng là đầu óc của nàng đã bị chó gặm rồi, cũng không biết đã lớn lên thế nào nữa.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng tên kia đã làm gì con bé ngốc này, Lý Diên Tú hận đến mức muốn rút kiếm xông ra, chém chết tên khốn khiếp kia!
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.