Edit: jena
Sở Nhuế ôm Khoa Đế điên cuồng chạy trên hành lang, quái vật khổng lồ phía sau phá nát cửa phòng, lao ra đuổi theo.
Tròng kính còn lại của anh cũng đã rơi mất, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ để chạy trốn.
"Thả em xuống, nó sẽ không tấn công em." Khoa Đế trong lồng ngực Sở Nhuế túm lấy áo anh.
Sở Nhuế ngẩn ra một giây, trong một giây ngắn ngủi, quái vật phía sau đã đuổi theo kịp, móng tay đầy máu vươn tới cào vào lưng anh. Trên lưng Sở Nhuế bỗng xuất hiện một đường sáng xanh, quái vật bị bắn ngược ra, Sở Nhuế cũng chịu quán tính bị đánh bay ra vài mét.
Sở Nhuế vẫn luôn giữ chặt Khoa Đế trong lòng, cố gắng để lưng mình chạm đất nhiều hơn, tuy không trí mạng nhưng cú bật cũng đủ khiến dạ dày anh cồn cào khó chịu.
Bây giờ không phải là lúc để đau đớn, quá để tâm đến cơn đau sẽ dễ bị giết chết.
Tâm trí anh quay cuồng chuyển động, hình như quái vật vừa bị thứ gì đó ở sau lưng anh đánh bay, lý do là gì?"
Khoa Đế né tránh, nhảy xuống từ trong lòng Sở Nhuế: "Anh chạy mau đi!"
Sở Nhuế chần chờ một chút, lại thấy quái vật nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, bắt đầu lao về phía mình.
Khoa Đế chạy về phía quái vật, Sở Nhuế kinh hoảng, nhưng quái vật lại không có sát ý với cô bé, hoàn toàn làm lơ em, chỉ chăm chăm tiến về phía anh. Sở Nhuế thấy thế thì cắn răng, chạy về phía cầu thang.
Mất mắt kính, mọi thứ đều chìm trong mơ hồ, vậy mà anh lại có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của con quái vật... Tại sao?
Sở Nhuế vừa chạy vừa suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, khi anh vô ý thức lại không phát hiện ra rằng trong lúc nguy cấp, dù vẫn run sợ như cũ nhưng khi đầu óc không ngừng vận hành đã giúp anh quên đi nỗi sợ hãi ban đầu.
Anh đã xác định được mục tiêu, bắt đầu chạy xuống dưới lầu, chỉ cần có thể ra ngoài cửa, Thương Trọng Lệ chắc chắn sẽ nhìn thấy được con quái vật này.
Phía trước là cầu thang, Sở Nhuế không thấy rõ đường đi, chân hẫng một bước, lăn cả người xuống cầu thang.
"Trời ơi, quý khách, cậu có sao không?"
Là người hầu của lâu đài.
Trên tầng một rải rác hai, ba người hầu đang đứng, Sở Nhuế vội vàng bò dậy, run rẩy nói với nhóm người hầu: "Nhanh... Chạy nhanh lên!"
Sở Nhuế hoảng hốt khi anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của những người này.
Tại sao... Sao anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt họ?
Quái vật thò đầu từ cửa cầu thang, nhóm người hầu ngẩng đầu, nhìn thấy nó, trên gương mặt họ lại xuất hiện biểu tình quái dị.
Tiếng bọt khí vang lên hết lần này đến lần khác, Sở Nhuế cảm thấy không xong, cất bước chạy về bên phải.
Nhóm người hầu bắt đầu phân liệt từ phần miệng, lớp da bên ngoài nứt ra, biến thành một con quái vật như nữ chủ nhân.
Không ngờ.. Tất cả đều là quái vật!
Cửa nằm ở bên trái, vì sự xuất hiện của nhóm người hầu nên kế hoạch ban đầu của Sở Nhuế đã không thể thực hiện, anh chỉ có thể bị động chạy về bên phải, vừa chạy vừa nhớ lại những con đường mình đã đi qua, ở đâu có cửa sổ, cửa sổ nào gần với nông trại.
Quái vật đuổi theo càng lúc càng gần, trái tim đánh trống reo hò của anh dần dần bị che lấp bởi âm thanh ở bên ngoài.
Bên phải!
Sở Nhuế tránh né bên trái, né được công kích của quái vật, vì chưa trải qua huấn luyện nên anh mất trọng tâm, ngã lăn ra đất.
Bốn con quái vật gần trong gnag tấc, chúng cao đụng trần, bốn cái miệng đầy máu há to, chất nhầy không ngừng rơi vãi ra đất. Sở Nhuế không rảnh để thấy ghê tởm nữa, nhanh chóng tìm bật lửa ở trong túi rồi ném về phía chúng, nhân cơ hội này đứng bật dậy, lao ra ngoài bằng cửa sổ gần nhất.
...
"Quái vật sợ thứ gì nhất?" Sở Nhuế hỏi Bạch Linh.
Bạch Linh ngồi trên xích đu, trong miệng nhai kẹo que. Bàng Kỷ ngậm ngón tay trong miệng, tò mò nhìn cây kẹo không ngừng, một tay khác của nó nắm lấy ống quần của Sở Nhuế, dù có tò mò cũng không buông ra.
"Anh hỏi cái này làm gì? Có Thương Trọng Lệ đi với anh, quái vật bình thường không làm anh bị thương được đâu."
"Phòng ngừa thôi. Lỡ như chúng tôi tách ra, tôi cũng phải có năng lực tự bảo vệ chính mình."
Bạch Linh suy nghĩ, thấy cũng đúng: "Em không biết trong ảo cảnh có gì, nhưng mà... Quái vật sợ gì nhất, ừm... Quỷ quái và tinh quái chưa thành hình có thể dùng thuốc máu tím để giam giữ, khiến chúng hiện nguyên hình, còn chúng sợ gì nhất hả, tinh quái và quái vật đều sợ lửa!" Nói xong, Bạch Linh nhảy xuống xích đi, chạy đến trước mặt Bàng Kỷ.
Bàng Kỷ nhìn chằm chằm cây kẹo của cô, Bạch Linh đưa cho nó một cây kẹo mới, nó nhút nhát sợ sệt dùng bàn tay múp míp nhận lấy, đột nhiên, cây kẹo bốc lên một ngọn lửa, Bàng Kỷ sợ tới mức nhảy dựng lên, "phốc" một cái nấp sau bụi cỏ.
"Ha ha ha, đáng yêu quá đi!" Bạch Linh cười ha ha: "Anh thấy chưa, nhưng mà anh nên nhớ rõ là dù là thuốc máu tím hay lửa cũng không thể tiêu diệt được chúng đâu, chỉ có thể giúp anh cầm cự thôi."
...
Khi lao ra ngoài cửa sổ, Sở Nhuế nghe thấy tiếng trẻ con kêu rên từ đám quái vật bị ngọn lửa cắn nuốt. Nhưng trong chốc lát, ngọn lửa liền biến mất trong thân thể của chúng, chúng vịn cửa sổ, chuẩn bị phá nát để ra ngoài.
Nếu phần lưng bị thương thêm lần thứ hai, anh sẽ rất đau đớn, nhưng sự đau đớn khi rơi xuống đất lại không xảy ra, vì anh được ôm trong một vòng tay, lăn trên mặt đất vài vòng, rơi ra ngoài bãi đất trống cách đó mấy mét.
Ánh sáng màu bạc hiện ra, một chiếc boomerang lao về phía bốn con quái vật, quái vật còn chưa ra ngoài đã bị chém bay đầu, hóa thành sương đen biến mất.
Sở Nhuế ngơ ngác nhìn người đỡ mình.
Quá mờ ảo...
Anh không thấy rõ.
"Có sao không?" Nghe được giọng nói, anh biết người này là Thương Trọng Lệ.
"Không... Không sao... Cảm, cảm..."
"Anh câm mồm!" Thương Trọng Lệ tức giận ngắt lời: "Anh có biết bây giờ trông anh như thế nào không hả?!"
Sở Nhuế ngây ra, vết thương trên lưng bị nứt toạc ra khi anh lao ra khỏi cửa sổ, máu thấm đẫm trên vai, chẳng trách anh lại thấy đau rát.
"Không phải tôi đã dặn anh gọi tên tôi rồi hả?" Thương Trọng Lệ trách móc.
Bỗng nhiên bị giận, Sở Nhuế cảm thấy có chút tủi thân, người bị thương là mình, sao Thương Trọng Lệ còn phản ứng lớn hơn cả anh.
"Ôi trời ơi! Sao người anh toàn là máu vậy?!" Đường Kiền và La Lịch cũng đã chạy đến nơi, Đường Kiền chỉ tay vào lưng anh, xem ra Sở Nhuế gặp chuyện khó lường rồi.
Sở Nhuế: "Tôi..."
"Đừng động!" Đường Kiền la to, Sợ Nhuế sợ run lên, không dám động nữa.
Đường Kiền lấy một lá bùa hình tam giác nhỏ ở trong túi áo ngực của anh. Sở Nhuế vô cùng nghi hoặc, sao anh không phát hiện ra có thứ lạ mặt này ở trên người mình?
"Chẳng trách Thương Trọng Lệ không quá lo cho anh, ra là đã sớm chuẩn bị rồi. Đây là bùa bảo hộ đó."
Sở Nhuế hỏi: "Đây là cái gì?"
Đường Kiền khoe khoang giải thích: "Không hiểu đúng không? Đây là bùa dẫn âm, chỉ cần anh nói riêng từ ước định thì người còn lại sẽ cảm nhận được, đấy, hạn chế duy nhất cũng nằm ở từ ước định, đó là từ riêng của người dùng."
"Không dùng từ ước định thì không cảm nhận được hả?" La Lịch hỏi.
Đường Kiền nhìn đối phương như thằng ngố: "Chúng tôi là đạo sĩ, không phải thần tiên!"
La Lịch bị cậu chọc cười: "Đương nhiên tôi biết cậu không phải thần tiên, không đến mức thần thông quảng đại như thế, cậu cũng không cần quá nghiêm túc như vậy."
Đường Kiền thấy người nọ chẳng chút nào để ý, giống như câu hỏi vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Bùa... dẫn âm?
Sở Nhuế quay đầu nhìn Thương Trọng Lệ, cậu chỉ im lặng nâng anh đứng dậy.
"Tôi không biết, ngại quá." Anh đẩy gọng kính theo bản năng nhưng lại đẩy vào không khí, ngại ngùng rút tay về.
Nhưng mà Thương Trọng Lệ không nói rõ, làm sao mà anh biết được... Thằng nhóc này cũng thật là, quan tâm người khác còn kiệm lời đến như vậy?
"Anh đừng có động!"
Sở Nhuế mím môi, sao cả hai thằng nhóc này đều quát nạt anh vậy.
Thương Trọng Lệ dìu anh đỡ đến ven tường: "Cởi quần áo của anh ra, tôi giúp anh xử lý vết thương."
Sở Nhuế ngoan ngoãn cởi một bên áo, da thịt vừa lộ ra ngoài, trong đầu Thương Trọng Lệ ầm ầm vài tiếng: "Hai, hai người quay đầu ra chỗ khác!"
Sở Nhuế: "...?"
Đường Kiền ý thức được Thương Trọng Lệ đang nói mình và La Lịch, cậu chỉ vào chính mình: "... Tại sao?"
La Lịch ngầm hiểu, hơi mỉm cười, kéo cánh tay Đường Kiền, xoay người đi: "Cậu có băng gạc không?"
Đường Kiền lắc lắc đầu, ai lại mang theo băng gạc bên người chứ.
"Tôi có mang, nhưng bỏ trong phòng rồi, hay là chúng ta đi lấy?" La Lịch đề nghị, Đường Kiền còn đang bất mãn tại sao cậu lại phải đi với La Lịch thì La Lịch đã chạy nhanh đi, nói trước: "Cậu cũng biết tôi chỉ là một người bình thường mà, đâu có giống cậu đâu, thần thông quảng đại, bản lĩnh cao cường, lỡ như gặp nguy hiểm thì tôi cũng phải nhờ cậu bảo vệ một phen, đúng không?"
Lời này khiến cho Đường Kiền lâng lâng cả người, cậu tự nhận mình là một người rộng lượng, vỗ vỗ ngực: "Đúng thế! Đi thôi!"
La Lịch quay đầu liếc mắt nhìn Thương Trọng Lệ, túm lấy vai Đường Kiền rồi vào trong lâu đài.
Sở Nhuế cảm thấy Đường Kiền có hơi ngốc nghếch, thật sự bình thường vẫn chưa bị ai lừa?
"Anh có thể ý thức một chút được không? Đứng trước mặt người khác mà có thể tùy tiện cởi đồ à?" Thương Trọng Lệ hung hăng trừng mắt.
Sở Nhuế nghĩ thầm, trước mặt người khác là sao, chỉ có bốn người, hơn nữa anh cũng không phải phụ nữ... Cởi quần áo thôi mà...
Thương Trọng Lệ lấy băng gạc từ trong túi ra.
Sở Nhuế: "..."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Hy vọng mọi người đều khỏe mạnh và vui vẻ
08.10.22