Edit: jena
Sở Nhuế nhớ đến sau khi Hoa Lạc Thâm biến mất, trong sương mù vang lên tiếng thông báo của trẻ con.
【 Bug đã được sửa! 】
Lòng vòng nửa ngày, té ra Thương Trọng Lệ cũng là một cái bug giống như mình!
"Nhà ông muốn dùng cả đời để vào ảo ảnh, tiêu diệt quái vật trong phó bản?" Vậy thì cũng quá kinh khủng rồi. Vào trong trò chơi, ngày qua ngày đều bắt đầu từ nửa đêm, dây dưa với hiểm nguy, có thể nói là bào mòn tinh thần của con người đến cực độ.
"Không, là muốn biết có cách nào để phá hủy hoàn toàn ảo cảnh hay không, đến tột cùng nó tồn tại như thế nào, vì sao lại dùng tiền để dụ hoặc thế nhân, ý nghĩa tồn tại của nó là gì, bên trong có lực lượng thần bí nào..." Ông lão thở dài: "Đánh thẳng vào đầu rồng là không có khả năng, ảo cảnh bên trong khó bề nhận ra, thậm chí nó còn có ý thức của riêng mình, theo thời đại phát triển mà biến hóa, đến mấy chục năm nay, diễn biến bên trong ảo cảnh đã giống như một trò chơi ở trên internet, nhìn trộm vào dục vọng trong lòng mỗi người, chọn lựa con mồi của mình, cũng chính là người chơi như các con. Vài chục năm trước có một người Hồng Môn vào phó bản địa ngục, đã tiếp cận rất gần với chân tướng, cuối cùng lại dừng chân ở trạm kiểm soát, còn thiếu một nước cờ nữa, tử vong trong ảo cảnh... Thật sự quá đáng tiếc!"
"Có điểm kết thúc của phó bản ạ?" Sở Nhuế hỏi.
"Có lẽ vậy..." Ánh nhìn xa xăm của ông lão bỗng trở nên sắc bén: "Nhưng sau cùng là thứ gì thì không một ai biết."
Sở Nhuế: "Ông vẫn chưa nói cho con biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến con? Đừng nói là do con và Thương Trọng Lệ đều là bug ở trong trò chơi..."
Ông lão ha ha cười: "Đương nhiên là không phải."
Ông lão dẫn Sở Nhuế đi dọc theo con đường bộ của ngọn núi, Sở Nhuế đi theo được vài bước, giai cấp công nhân luôn ngồi làm việc trước máy tính ngày này qua tháng nọ liền mệt mỏi đổ mồ hôi.
"Tiểu Sở à, vị pháp sư lúc trước lấy thân tuẫn táng trong ảo cảnh đã dựa vào sức lực cuối cùng, vì không cam lòng nên hóa thành vật quái, ký thác vào một vật phẩm rồi chạy ra ngoài ảo cảnh."
Sở Nhuế nghe xong thì nhớ đến bóng người mình nhìn thấy ở rừng trúc sau khi gỡ mắt kính xuống, anh bất an nhìn quanh một vòng: "Là... là người ở bên cạnh ông..."
Ông lão ý vị thâm trường liếc nhìn Sở Nhuế một cái: "Là ông ấy. Mấy năm nấy, ông ấy vì người Hồng Môn đã cung cấp rất nhiều manh mối về ảo cảnh. Ông ấy vốn là một người vô cùng bản lĩnh, trưởng thành là một người thần thông quảng đại. Trước khi vào trong ảo cảnh, ông ấy đã bói ra một quẻ cho người Hồng Môn, trên Khảm dưới Chấn*, là một quẻ đại hung, dù là đại hung nhưng cũng không phải không có cách giải quyết, vẫn còn một tia chuyển cơ."
*Một quẻ trong Kinh Dịch: Quẻ Thủy Lôi Truân: trên là Khảm cũng là ngoại quái, dưới là Chấn cũng là nội quái. Khảm là Thủy, Chấn là Lôi, nên gọi là Thủy Lôi Truân. Trên là Càn, là Khôn, có trời có đất rồi, vạn vật bắt đầu sinh ra. Truân nghĩa là dầy, là lúc vạn vật mới sinh ra, vì mới sinh ra chưa lấy gì làm hanh thái được nên Truân hàm nghĩa đầy gian truân vất vả, khốn nạn. Giải nghĩa: Nạn dã. Gian lao. Yếu đuối, chưa đủ sức, ngần ngại, do dự, vất vả, phải nhờ sự giúp đỡ. Tiền hung hậu kiết chi tượng: trước dữ sau lành.
Sở Nhuế: "Là con?" Anh là chuyển cơ cho hung tướng của Thương Trọng Lệ, đùa cái gì vậy?
"Có lẽ ông lầm rồi, con chỉ là một người bình thường, con có thể làm gì để chuyển cơ chứ?"
Ông lão xoay người, trong mắt ý vị không rõ, người càng lớn tuổi càng giỏi che giấu cảm xúc của mình, hoàn toàn không thể nhìn rõ ông đang nghĩ gì: "Tiểu Sở à, con còn nhớ khi còn nhỏ con đã gặp chuyện gì không?"
Sở Nhuế chấn động cả người.
Khi còn nhỏ... Đó là chuyện mà anh không bao giờ muốn nhớ lại trong cuộc đời này, đó là cái gai nhọn đau thương nhất trong lòng anh.
"Con vốn không nên làm người bình thường, vì vốn dĩ con không phải là người bình thường."
"Tầm thường, bình thường không tốt ư?" Sở Nhuế bèn nói, biên độ mở miệng không lớn, giọng nói cũng nhẹ tênh.
Ông lão thở dài, tuy ông không biết khi còn nhỏ Sở Nhuế đã trải qua chuyện gì nhưng nếu ngài ấy đã nói rằng khi còn bé, cậu bé có tử tinh, dẫn đến họa sát thân thì hẳn là một chuyện thương tâm không thể nói ra.
Ông lão: "Con vốn có thể sống bình thường, làm một người bình thường, nhưng bây giờ con đã bị cuốn vào vòng xoáy này, làm sao mà con còn đứng ngoài cuộc được nữa? Nếu con muốn tìm bạn mình thì hiển nhiên phải vào trong ảo cảnh, con có thể hợp tác với Trọng Lệ, cả hai giúp đỡ nhau, được không?"
Sở Nhuế: "Nếu con tìm được bạn mình rồi thì lúc sau thì sao? Con có thể toàn thân mà lui không?"
Ông lão nhìn Sở Nhuế: "Con đoán đi."
Sở Nhuế không nói gì một lúc lâu.
Phía chân trời có những cánh chim bay, ông lão từ trên núi cao nhìn ra xa, cũng không nóng nảy thúc giục.
"Tiểu Sở, con biết không, khen thưởng của ảo cảnh đều dùng mạng người để trả, nó chuyển hóa tương lai của con người thành tiền tài, tiêu hao tiền chính là tiêu hao mạng mình, con vượt qua phó bản càng nhiều, tiền tích lũy càng nhiều, tuổi thọ của con càng ngắn đi, hơn nữa con cũng không thể cự tuyệt được..."
Sở Nhuế cũng biết những điều ông lão nói.
"Con tìm được bạn mình rồi thì có thể thế nào, dù con không dùng những đồng tiền kia thì cũng không ngăn được mạng mình đang đi đến hồi kết Nhưng nếu con đi đến cuối cùng, nếu con phá được phó bản địa ngục thì sao? Nếu phá hủy được ảo cảnh thì sẽ như thế nào? Có thể tìm được cơ hội sống sót hay không? Chưa một ai biết, nhưng chẳng phải đó là một tia hy vọng à?"
***
Thương Trọng Lệ lấy một lon Coca từ tủ lạnh, ngồi ở trên sô pha.
Uống một ngụm, lỗ tai cậu động động, giơ tay lên, kẹp một lá bùa vừa phóng tới.
"Bạch Linh, nhàm chán quá rồi đó!" Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn ném lá bùa xuống đất, trong nháy mắt, lá bùa liền biến thành một cô bé 16, 17 tuổi.
Bạch Linh bụm mặt xoa xoa, Thương Trọng Lệ đáng ghét, kẹp cả mặt nó: "He he, hôm nay đã đến gần được con rồi, con cứ chờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô đấm cho con một quyền, để con thấy được sự lợi hại của bà cô này!"
Cô gái nhỏ giương nanh múa vuốt, hai bầu má rung rung trông vô cùng đáng yêu.
Thương Trọng Lệ: "Nhàm chán."
"Ai bảo con là người Hồng Môn mạnh nhất của thế hệ này, chỉ cần đánh bại được con, cô sẽ là người lợi hại nhất!" Bạch Linh giơ cao nắm tay trái.
Thương Trọng Lệ uống Coca, mở TV.
Bạch Linh bị ngó lơ, bĩu môi quay đầu, giống như nhớ ra cái gì: "Người kia đâu rồi? Không phải con đi đón người ta hả?" Cô tiến lên trước sô pha: "Thương Trọng Lệ, ân nhân cứu mạng tương lai của con đâu?"
"Cái gì mà ân nhân cứu mạng?!" Thương Trọng Lệ cuối cùng cũng có phản ứng: "Anh ta vô dụng như vậy, là ai cứu mạng ai chứ?"
Bạch Linh cười to: "Bây giờ cậu ấy vô dụng nhưng sau này sẽ cứu mạng con, quẻ bói của ngài ấy luôn chính xác, con nên chăm sóc cho người ta, quan tâm người ta một chút để người ta còn vào trong ảo cảnh với con nữa."
Anh ta sẽ quan tâm à? Vốn dĩ anh ta không cần một sự trói định đi theo cậu, nhưng ngài ấy đã nói rằng người nọ không bình thường, quan trọng nhất là có thể giải hung tướng cho cậu. Thật ra cậu không sao, có Sở Nhuế hay không thì một mình cậu cũng có thể chống chọi. Nhưng sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Sở Nhuế trong nhà họ Lạc, cậu mới dám chân chính nhìn vào quẻ bói dành cho mình.
Anh ta có vẻ mẫn cảm với vật quái hơn người bình thường, thậm chí ở một mức độ nào đó còn vượt qua cả người Hồng Môn, đầu óc cũng rất thông minh...
"Thương Trọng Lệ, con đoán cô tìm được gì chưa? Có liên quan đến ân nhân cứu mạng tương lai của con đó nha!" Bạch Linh thần bí cười cười, làm phiền Thương Trọng Lệ khiến nó rất vui.
"Liên quan gì đến con chứ, không muốn nghe!' Ngủ rồi lấy lại tinh thần, uống một ngụm Coca, cậu ghét người ồn ào, đặc biệt là con gái ồn ào nói nhiều.
Bạch Linh dẩu môi: "Không được! Con không muốn cũng phải nghe cô nói, ân nhân cứu mạng tương lai của con á, khi còn nhỏ từng lên báo đó, Ly Việt có tra cứu tư liệu của cậu ta, phát hiện ra khi còn nhỏ cậu ta là một thần đồng! Sau đó..." Bạch Linh suy nghĩ, lại không nhớ ra: "Cậu ấy tham gi thi một cuộc thi gì đó cần dùng não rồi đạt hạng nhất, nhưng mà thí sinh thi toàn là người lớn, chỉ có một mình cậu ấy là một đứa trẻ."
"Ồ?" Thương Trọng Lệ nhướng mày trái, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với một chuyện không hề liên quan đến mình, chuyện này không hề giống cậu bình thường. Cậu nhàn nhạt quay đầu nhìn, uống một ngụm Coca.
"Này!"
Bạch Linh đột nhiên không nói nữa, Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn, Sở Nhuế đã nói chuyện xong với ông nội, đang đi đến từ vườn hoa.
"Xin chào, cậu hẳn là ân nhân cứu mạng tương lai của Thương Trọng Lệ!" Bạch Linh nhảy nhót đến, chào hỏi Sở Nhuế, thái độ cực kỳ tốt.
Ân nhân cứu mạng tương lai của Thương Trọng Lệ? Xưng hô này làm cho Sở Nhuế bật cười, có thể cứu hay không cứu, cứu như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì, chưa ai biết được cả.
Ân nhân cứu mạng tương lai của Thương Trọng Lệ? Thương Trọng Lệ lạnh mặt: "Cô không nói thì cũng không ai nói cô bị câm đâu, sao cô không hỏi anh ta có phải lúc trước nếu không có con thì anh ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi không? Có khi anh ta còn chết trước khi phá quẻ nữa kìa."
Bạch Linh giảo hoạt nhìn Sở Nhuế một cái, Thương Trọng Lệ đang sốt ruột kìa, đúng là quá vui!
Sở Nhuế đi qua: "Tôi đáp ứng ông của cậu rồi, tôi sẽ ở lại đây, vào Tầm Bí với cậu."
Thương Trọng Lệ liếc mắt một cái: "Ừm."
"Một khi đã như vậy thì để tôi về nhà..."
"Về nhà cái gì?" Thương Trọng Lệ nhìn anh: "Đồ của anh đều chuyển đến đây rồi." Cậu hếch cằm về phía đối diện, Sở Nhuế nhìn theo, trong góc tường chất đầy đồ của anh.
Sở Nhuế cau mày: "Cậu đến nhà tôi?"
"Vô nghĩa, anh muốn đi với tôi, anh về nhà rồi thì chẳng lẽ mỗi đêm tôi phải đi tìm anh à? Anh chắc chắn phải ở lại nhà tôi!"
Sở Nhuế hít sâu một hơi: "Tôi đi làm trước." Bị buộc phải nghỉ việc quá lâu, anh không biết mình sẽ phải chịu đựng những lời mắng nhiếc như thế nào.
"Không cần, đồ của anh toàn bộ đều ở đây, đơn từ chức cũng làm cho anh luôn rồi." Nói xong, Thương Trọng Lệ lại hất cằm về sô pha, Sở Nhuế nhìn theo, là balo đi làm của anh.
Sở Nhuế: "..."
Thương Trọng Lệ: "Không phải tôi đã nói là tìm việc khác cho anh rồi hả, nhà tôi còn thiếu một người làm vườn, bao ăn bao ở còn bao tham gia trò chơi, cứu mạng trong trò chơi, một tháng 10 ngàn, có làm không?" Trong lòng cậu đắc ý dạt dào, đúng thế, không làm cũng phải làm!
Bạch Linh đứng ở một bên cảm thấy Sở Nhuế không vui, Thương Trọng Lệ lại chuyên quyền độc đoán như vậy thật khiến cho người khác chán ghét. Nó đang muốn mở miệng nói thay cho Sở Nhuế, bỗng nhiên Sở Nhuế lại đi về phía góc tường.
Thương Trọng Lệ cau mày: "Sở Nhuế, anh làm gì vậy?"
"Dọn đồ." Anh nói rất thoải mái, không nghe ra vui buồn. Anh đẩy gọng kính: "Phòng của tôi ở đâu?"
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Chương sau vào phó bản
Phó bản 3: Hán Cung Xuân Hiểu
02.10.22