Edit: jena
Ban đầu, Sở Nhuế chỉ cảm thấy có gì đó không đúng. Cho đến chiều ngày thứ ba, anh nhìn Bàng Kỷ đang nắm chặt lấy quần áo của mình thì bừng tỉnh nhớ ra.
Không nhìn thấy Khoa Đế đâu.
Bình thường Khoa Đế là một người chững chạc trưởng thành, sau khi quen nếp sống ở nhà họ Thương thì không làm phiền người khác nữa, ngoài Sở Nhuế thì chỉ chơi với một mình Bàng Kỷ, phần lớn thời gian đều ở một mình.
Vì bình thường ít nói, thường đi một mình, hai ngày không thấy mặt cũng là điều bình thường, bây giờ Sở Nhuế mới nhận ra quả thực là không tìm thấy Khoa Đế ở đâu cả.
Ba ngày.
Giống như bốc hơi hoàn toàn, không nhìn thấy bóng dáng của Khoa Đế ở nhà họ Thương. Thương Trọng Lệ dùng bùa chú tìm kiếm, cũng không tìm thấy cả hơi thở của cô bé.
Có nghĩa là Khoa Đế không còn ở nhà họ Thương nữa.
Thương Trọng Lệ ban đầu còn bình thường, bây giờ mới bắt đầu lo lắng.
Nhìn bộ dạng của cậu, Sở Nhuế biết cậu cũng đã bó tay không có biện pháp, cũng cảm thấy hoang mang theo.
"Nhưng em ấy có thể đi đâu?"
"Biến mất ư?" Thương Trọng Lệ suy đoán: "Có lẽ nào cô bé vốn thuộc về ảo cảnh, do chúng ta dẫn cô bé ra khỏi ảo cảnh nên thân thể không thể chịu nổi thế giới bên ngoài, chỉ có thể duy trì được một thời gian rồi... biến mất?"
Thương Trọng Lệ nói xong đột nhiên im bặt, vì cậu thấy sắc mặt Sở Nhuế rất tệ.
Biến mất... Có nghĩa là gì?
Sở Nhuế trợn tròn mắt, ánh mắt mê mang.
"Sẽ không xuất hiện nữa." Thương Trọng Lệ siết chặt tay.
Sau khi Khoa Đế biến mất, Sở Nhuế cảm thấy bầu không khí ở nhà họ Thương cũng trở nên ngưng trọng hơn.
Nhiều chuyện chồng chất lên nhau, sứt đầu mẻ trán, Sở Nhuế vẫn chưa kịp bình tĩnh sau việc Khoa Đế biến mất thì anh lại nhìn thấy.
Quái vật ở sau lưng.
...
Sở Nhuế không còn hứng thú mua sắm, có vẻ mất tinh thần.
Thương Trọng Lệ lái xe, ngồi ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Sau khi Khoa Đế biến mất, tâm trạng của Sở Nhuế luôn không tốt, tâm sự nặng nề.
Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm lạnh nhất của thành phố S, bên ngoài là sương mù mênh mông, cái lạnh bủa vây khắp nơi, không nhìn rõ được gì.
Đột nhiên Sở Nhuế nói: "Em có thấy lúc trước, chúng ta không nên dẫn Khoa Đế ra ngoài không?" Giọng điệu của anh nhàn nhạt, có vẻ ảo não, lại như đang hồi tưởng.
"Sau khi ảo cảnh biến mất, mọi thứ cũng sẽ biến mất theo, ít nhất thì Khoa Đế cũng đã có một ký ức đẹp khi ở nhà họ Thương, đúng không?" Thương Trọng Lệ không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi anh như vậy.
"Có lẽ vậy, em ấy là một người chững chạc, bình tĩnh, đôi khi anh quên mất thời điểm em ấy qua đời cũng chỉ mới có 8, 9 tuổi... Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ."
Bên trong xe đột nhiên yên tĩnh, không khí lạnh ngoài cửa sổ chui vào, bay vào trong cổ áo.
Sở Nhuế nhịn không được mà rùng mình.
Thương Trọng Lệ biết bây giờ có nói gì cũng không ổn, chỉ có thể chờ Sở Nhuế tự mình điều chỉnh lại tâm trạng. Bình thường Sở Nhuế luôn xa cách đối diện với mọi thứ, nhưng anh lại là người trọng tình cảm nhất.
Giống như khi Đường Kiền và Cam Hiểu Hiểu qua đời, nhìn Sở Nhuế tựa như không có chuyện gì, chỉ là lòng trùng xuống. Với người thông minh như anh, anh sẽ thường xuyên sững sờ, cúi đầu như lạc vào cõi tiên, ánh mắt cũng nhiễm một phần tịch liêu.
Nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra, sẽ không bày tỏ mình đang khổ sở. Anh chỉ thích che giấu cảm xúc đi. Giống như làm như vậy sẽ giúp anh kiên cường hơn.
Ngày nghỉ, người ở siêu thị rất đông, đến lui không ngừng.
Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện không thoải mái.
Phía trước họ cỏ một phụ sản, bụng hơi phồng lên, như chưa quá rõ, cô mua nhiều đồ ăn vặt, xe đẩy toàn là đồ ăn vặt.
"Em chưa bao giờ thấy anh ăn quà vặt." Thương Trọng Lệ chợt nói.
"Bánh quy không tính hả?" Sở Nhuế nói, lấy vài gói mì ăn liền có lượng calorie thấp và bánh quy ăn chắc bụng.
Không chỉ đồ ăn vặt, Sở Nhuế cũng ít khi uống nước ngọt.
Thương Trọng Lệ nhướng mày. Sở Nhuế mua đồ đều có dụng ý chứ không mua để hưởng thụ. Giống như anh chọn mua những thứ này, Thương Trọng Lệ không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là dùng trong ảo cảnh.
Sở Nhuế ngẩng đầu, chuẩn bị lấy chai nước khoáng nhỏ trên kệ hàng thì bên má trái chợt bị một vật lạnh lẽo đụng vào, khí lạnh thấm ướt vào da thịt.
"Em làm gì?" Sở Nhuế liền vươn tay che má trái lại, vừa nhìn qua, Thương Trọng Lệ vừa mấy một chai nước lạnh từ tủ đá, còn cong mắt cười với anh.
Thương Trọng Lệ chu môi: "Anh muốn uống Coca không?"
Sở Nhuế từ chối ngay lập tức, Thương Trọng Lệ liền sụp vai: "Tại sao vậy?"
"Đồ uống có ga dễ tăng cân, gây loãng xương, ăn mòn chân răng."
Sao mà nghiêm túc quá vậy! Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Anh có biết Coca còn được gọi là gì không?"
"Là gì?"
Thương Trọng Lệ thần bí cong môi: "Nước uống hạnh phúc."
Sở Nhuế khinh thường nhìn: "Không phải anh chưa từng uống, chỉ là không cần thiết mà thôi."
"Vậy rượu thì sao?"
"Càng không cần, chỉ cần nước khoáng bổ sung nước cho cơ thể là được rồi." Sở Nhuế nhìn Thương Trọng Lệ, hai mắt cậu còn rũ xuống, trông như một con chó nhỏ ướt sũng nước mưa.
Không cần suy nghĩ, Sở Nhuế liền lấy chai Coca trong tay Thương Trọng Lệ bỏ vào xe.
Thương Trọng Lệ: "!!!"
"A Nhuế, anh muốn uống hả?"
Sở Nhuế không quan tâm mà "hừ" một tiếng, đẩy xe đi về phía trước, Thương Trọng Lệ nhìn thấy vành tai phiếm hồng của anh, trong lòng mềm mại, vui vẻ đi theo sau.
"Làm sao bây giờ, A Nhuế ơi, em thích anh quá đi!"
Bên tai là lời tỏ tình thẳng thắn, Sở Nhuế cả kinh, ngó trái ngó phải, xác nhận không có ai bên cạnh.
"Em phát bệnh thì đi một mình đi!"
Thương Trọng Lệ bị xua đuổi cũng không tức giận, ngược lại còn cười tươi hơn.
Lỗ tai A Nhuế càng lúc càng đỏ, đồ khẩu thị tâm phi, đáng yêu muốn chết!
Nhìn thấy thanh niên trước mặt cười ngốc, Sở Nhuế cảm thấy mặt mình cũng đỏ phừng phừng, nhanh chân bước đi.
Anh không có quen thằng ngốc này!
Một người đàn ông trưởng thành lại bị người khác gọi A Nhuế sẽ khiến nhiều người nghi ngờ mà nhìn bọn họ, ánh mắt tò mò dõi qua đây cũng nhiều hơn.
Sở Nhuế hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thương Trọng Lệ nhìn qua vô cùng cao lớn, lạnh lùng khó gần, sao mà chẳng khác gì con nít vậy!
"A Nhuế, anh đi chậm một chút!"
Người nọ đuổi theo ở phía sau, Sở Nhuế cúi đầu: "Em bị điên rồi!"
Bất ngờ, Sở Nhuế đụng phải một người.
"Xin lỗi!" Sở Nhuế vội vàng xin lỗi, khi ngẩng đầu thì ngây người.
Anh đụng phải thai phụ khi nãy, người này mặc một bộ váy trắng, sắc mặt trắng bệch, mặt mày lạnh lẽo.
Sau cổ cô là một đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Sở Nhuế đứng yên tại chỗ, Thương Trọng Lệ đuổi đến nắm lấy tay anh, anh cũng không biết. Có vẻ như thấy có gì đó không đúng, Thương Trọng Lệ gọi hai tiếng, đồng tử Sở Nhuế tan rã, vẫn không phản ứng.
"Đứng ở đây làm gì? Xếp hàng đi!" Người đàn ông bị chắn đường ở phía sau không kiên nhẫn mà quát lớn.
"Xin lỗi!" Thương Trọng Lệ xin lỗi với người đàn ông, kéo Sở Nhuế qua một bên.
Sở Nhuế vẫn chưa hoàn hồn, giống như mất hết thần trí, chỉ biết rét run.
"A Nhuế? A Nhuế!" Thương Trọng Lệ nôn nóng gọi, Sở Nhuế như bị dội một gáo nước lạnh, từ từ tỉnh lại.
Sờ Nhuế siết chặt tay Thương Trọng Lệ, môi run lên: "Anh thấy, anh lại thấy!"
"Thấy cái gì? A Nhuế, anh bình tĩnh từ từ..." Thương Trọng Lệ nhận ra: "Ý anh là quái vật?"
Sở Nhuế gian nan nuốt nước bọt: "Vừa nãy, sau lưng người phụ nữ kia!"
17.01.23