Edit: jena
Khoa tâm lý bệnh viện nhân dân.
Hứa Diệu trông đã có tinh thần hơn.
Kết thúc một ngày khám bệnh, hắn duỗi lưng eo, tắt máy tính, ra khỏi văn phòng.
Hôm nay tan làm muộn, đèn ở bên ngoài đã bật sáng trưng, đặc biệt là ở khu nằm bệnh.
Khoa tâm lý gần như không còn một ai, mưa gió buổi tối lạnh lẽo thổi vào, khiến hắn cảm thấy rét buốt, run lập cập, hắn siết chặt lòng bàn tay, cầm chìa khóa đi về phía thang máy.
Khi ở một mình thì dễ suy nghĩ miên man, Hứa Diệu chợt nhớ đến Sở Nhuế, bên tai lại vang lên nghi ngờ của anh về thế giới này. Hắn vừa đi vừa bất an nhìn hai bên, sợ rằng ở đâu đó bỗng xuất hiện một người lạ, Hứa Diệu lấy thuốc từ trong túi ra, bỏ một viên vào miệng.
Hứa Diệu ấn nút trên thang máy, thang máy vốn từ tầng hai đi lên tầng ba bỗng nhiên đứng yên, hắn không kiên nhẫn chờ đợi, vừa lúc thang máy bên cạnh lại đến, Hứa Diệu khẽ đánh mắt nhìn qua.
Khi vừa vào thang máy, Hứa Diệu hít một ngụm khí lạnh.
Bỗng trước cửa thang máy xuất hiện một người lao công đang đẩy một chiếc xe rác, Hứa Diệu giật mình, lùi ra phía sau.
"Bác sĩ Hứa, về trễ thế, đã muộn lắm rồi!"
Hứa Diệu vuốt ve lòng bàn tay, cứng đờ người đáp lời đối phương: "Ờm... ờm..."
Hứa Diệu không dám nhìn loạn, đôi mắt khẽ liếc sang bên cạnh.
Trên kính phản chiếu trong thang máy xuất hiện một gương mặt dữ tợn.
"!"
Hắn cụp mắt tránh xa tấm gương, nhìn xuống túi rác màu đen, bên trên có một khe hở nhỏ, Hứa Diệu nhìn thấy bên trong toàn là máu và một thứ sền sệt màu trắng đục, giống như tròng mắt, ruột, gan, phèo phổi lúc nhúc ở trong.
"..."
"Bác sĩ Hứa, anh không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt anh tệ lắm." Người lao công lo lắng hỏi.
Hứa Diệu dùng hết sức lực nhịn xuống tiếng hét trong cổ họng, khi thang máy vừa xuống tầng -1, hắn ngay lập tức hốt hoảng chạy ra ngoài, vừa đi vừa thôi miên bản thân.
"Là ảo giác, tất cả là ảo giác..."
Hứa Diệu lấy thuốc từ trong túi ra, tùy tiện đổ ra vài viên, nốc hết tất cả vào bụng, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ở phía sau.
"Lộp cộp".
Hứa Diệu dừng lại, đứng ở giữa bãi đỗ xe trống trải.
Đồng tử hắn trợn lên, lông tơ dựng thẳng, bị nỗi sợ hãi nuốt chửng.
Là ảo giác thật ư?
Từ lần trò chuyện cùng Sở Nhuế, sự kiên định của hắn đã xuất hiện dao động, hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần, đều là những con quái vật đáng sợ, nếu không phải ảo giác thì có phải... xung quanh hắn toàn là quái vật hay không?
Bỗng chốc, phía sau truyền đến tiếng sột soạt, Hứa Diệu như lâm phải đại dịch, điên cuồng tháo chạy.
Thở hổn hển từng hơi, nhanh chân chạy trốn, sắc mặt của hắn tái nhợt, vì vận động mạnh mà ửng đỏ.
Hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ rằng khi vừa quay đầu sẽ nhìn thấy những thứ đáng sợ.
Chạy, phải liều mạng chạy!
Hứa Diệu vừa chạy vừa lấy thuốc, một lần hai viên, uống vào! Bàn tay run rẩy làm rơi lọ thuốc, hắn nhìn lọ thuốc nằm lăn lốc trên mặt đất, hai mắt sung huyết, càng thêm hoảng sợ mà chạy đi.
Cho đến khi đến xe của mình, Hứa Diệu hơi thở ra, ngay lúc này, trên tường bỗng xuất hiện một bóng đen khổng lồ, bóng đen bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé của hắn, gần như không còn lối thoát.
"A!"
Bước chân Hứa Diệu lảo đảo, ngã bệch xuống đất.
Từ phía sau cây cột có hai bóng người bước ra, Hứa Diệu kinh hồn, sau khi nhìn thấy rõ hai người kia thì vẫn sợ hãi nhìn quanh quất khắp nơi, cho đến khi xác nhận rằng đã an toàn thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Chờ đến khi Hứa Diệu khôi phục bình tĩnh, hắn rũ đầu cười khẽ một tiếng, sau đó qua loa vén tóc mái lên: "Ngại quá, khiến hai người chê cười rồi."
Sở Nhuế lắc đầu: "Không có, vô cùng xin lỗi anh vì đường đột đến tìm như thế này."
Sở Nhuế nhìn chằm chằm hắn một lát, Hứa Diệu cũng nhìn anh. Một phút dần trôi qua, Hứa Diệu như cẩn thận suy nghĩ điều gì, tuy thân thể không còn run rẩy nhưng biểu tình lại thay đổi.
"Bác sĩ Hứa, có vẻ anh hơi khác."
Hứa Diệu tự giễu nhếch môi: "Thật à? Có lẽ là nghĩ ra được gì đó."
"Nghĩ ra gì?" Sở Nhuế hỏi.
Hứa Diệu đánh giá Thương Trọng Lệ ở bên cạnh anh, người cảnh sát này hình như từng đến... Đôi mắt Hứa Diệu chợt tối lại.
"Cậu ấy cũng giống chúng ta." Sở Nhuế thấy Hứa Diệu cảnh giác, thành thật khai báo lại.
Giống chúng ta...
Hứa Diệu cười khổ, hắn liếc mắt nhìn Sở Nhuế hẳn là đến đây tìm mình có chuyện: "Cậu cũng không đến đây để khám bệnh, nhìn bộ dạng nay thì chắc là cậu muốn biết mọi chuyện cho rõ ràng, tìm tôi có chuyện gì, nói đi."
"Tôi đến để nói, cảnh trong mơ đã ảnh hưởng đến tinh thần và cuộc sống của tôi. Bác sĩ Hứa." Sở Nhuế nghiêm mặt: "Tôi nghi ngờ rằng cuộc sống này của chúng ta là một âm mưu lớn, nơi này không phải là thế giới hiện thực. Bác sĩ Hứa, anh sợ những quái vật đáng sợ trong mơ, nhưng anh có nghĩ rằng những người trong thế giới hiện tại của anh cũng là quái vật hay không?"
Lời của Sở Nhuế có tác dụng, anh nhìn thấy Hứa Diệu trợn to mắt.
Hứa Diệu ôm lấy đầu, lảo đảo đi đến cửa xe, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình đầy sững sờ: "Mày nói phải tiếp tục lừa mình dối người..."
Hắn nhìn đôi tay của mình, nhớ lại những quái vật đáng sợ trong cuộc sống, có nhiều người thân, có nhiều đồng nghiệp, đôi khi hắn nhìn người bệnh trước mặt cũng đột nhiên biến thành một gương mặt quái dị đáng sợ.
Hắn cố gắng thôi miên mình mọi thứ đều là ảo giác, không ngừng uống thuốc, không ngừng tự nhủ bản thân... Nhưng chỉ có một mình hắn biết rằng khi không có người bên cạnh, trong một buổi tối yên tĩnh, hắn sẽ rùng mình suy nghĩ, sự sợ hãi trong lòng không ngừng nói cho hắn biết một sự thật kinh khủng —— hắn luôn nghi ngờ mọi thứ, sợ hãi chính cuộc sống này.
Hắn còn có thể tiếp tục lừa mình dối người hay không?
"Ha ha..."
Hứa Diệu thân thiện mỉm cười với Sở Nhuế: "Nói đi, cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn mời anh gia nhập với chúng tôi, tìm được mối liên hệ với cảnh trong mơ, tìm lý do chúng ta đang nằm mơ, phá vỡ cục diện bế tắc. Cứu tôi, cũng là cứu lấy chính anh."
Thương Trọng Lệ đứng ở phía sau nhìn Sở Nhuế và Hứa Diệu, trên mặt lộ vẻ đã bừng tỉnh.
Sau khi thành công xác lập quan hệ hợp tác với Hứa Diệu, Thương Trọng Lệ lái xe chở Sở Nhuế quay về, cậu nhìn gương mặt thanh tú của anh phản chiếu trên kính chiếu hậu, hỏi: "Anh bảo tôi nhấn giữ thang máy ở tầng 3, lại bảo tôi đổi hướng của bảng chỉ dẫn dưới bãi đỗ xe là có lý do đúng không?"
Sở Nhuế mím môi: "Tôi chỉ là một người hiền lành thiện lương." Sở Nhuế không đầu không đuôi đáp một câu như vậy khiến Thương Trọng Lệ rùng mình một cái.
"Thật á?" Thương Trọng Lệ không quá tin, bọn họ luôn đi theo phía sau Hứa Diệu, cậu tận mắt thấy Hứa Diệu từ trạng thái bình tĩnh dần dần điên cuồng, thật sự không hề liên quan đến Sở Nhuế ư?
Xe chạy đến đường núi, Sở Nhuế không nhanh không chậm lấy một lọ thuốc trong túi ra: "Cho cậu, tối ngủ không được thì uống một viên."
"Đây là gì?"
"Oxazepam, thuốc an thần."
"Anh uống?"
"Ừm..." Sở Nhuế hừ nhẹ một tiếng: "Là Hứa Diệu."
Xe đột ngột mất tay lái, may mắn Thương Trọng Lệ kịp thời khống chế được vô-lăng, sau khi xe ổn định lại thì trong đầu cậu xuất hiện những hình ảnh ngắn ngủi, nối tiếp với nhau, có vẻ như đã hiểu ra.
Vì sao lại giữ yên thang máy trên tầng 3?
Khu vực khám bệnh của bệnh viện đã đóng cửa, không còn người ở trên tầng. Một người lao công ở tầng bốn muốn xuống tầng một dọn dẹp, còn phải đẩy một xe chở rác, trong tình huống thang máy luôn đứng yên thì sẽ lựa chọn đi thang máy khác, Hứa Diệu cũng như vậy, cho nên hắn cũng sẽ đi chung thang máy với lại người lao công.
Đèn của bãi đỗ xe bệnh viện đã cũ, chưa được thay, xe của Hứa Diệu lại đậu ở khu đèn tối tù mù. Sau khi đánh dấu, hắn nghiêng ngả lảo đảo đến gần khu C, đèn của khu C đã hỏng vài bóng, ánh sáng duy nhất là trước cây cột mà họ đứng ở phía sau.
Cậu nhớ rõ khi bọn họ theo Hứa Diệu đến khu C, dọc đường đi Sở Nhuế luôn trốn, luôn nấp bỗng nhiên đứng ra ngoài, mà khi đó, cái bóng trên tường cũng biến lớn.
"Là lọ thuốc Hứa Diệu làm rơi trên mặt đất à? Anh nhặt được?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Không có!" Sở Nhuế cong môi: "Là khi tôi đến văn phòng khoa của anh ta vào buổi chiều lấy."
Đường núi vào ban đêm sâu không thấy đáy, tầm nhìn phía trước chỉ có thể nương nhờ vào đèn xe soi sáng.
"Vậy thì Hứa Diệu uống... cái gì?"
Sở Nhuế nâng mí mắt: "Cậu đoán thử xem."
18.12.22