Edit: jena
Giữa màn đêm, sân trường lẳng lặng chìm trong giấc ngủ say, trận hỗn chiến lúc trước dường như chỉ là một giấc mộng.
Sương mù không ngừng dâng cao, xâm chiếm khắp mọi nơi.
Một bóng người băng băng lao đi.
Bóng người dừng chân trước cửa phòng 301 của tòa ký túc xá 2.
Phòng 301 không có ai, giường nệm trống vắng, không khí có mùi ẩm ướt khó chịu.
Bọn họ đến thẳng đây, nhìn thấy những quái vật khác đều đang quay về khu ký túc xá, giống như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sở Nhuế hỏi: "Sao phòng 301 không có ai?"
Thương Trọng Lệ nhún vai: "Buổi tối đầu tiên tôi thấy chúng vướng tay vướng chân quá nên xử lý hết rồi."
Sở Nhuế nghe xong thì cau mày, Thương Trọng Lệ cũng quá tùy hứng rồi, lỡ như có ngày nào đó cậu ấy không cẩn thận giết mất NPC nhiệm vụ thì chẳng phải là cậu ấy sẽ bị nhốt ở trong ảo cảnh luôn à?
Thời gian gấp gáp, hai người bắt đầu tìm kiếm vật phẩm của Lâm Hãn Vũ.
So với Ngô Cảnh Văn thì gia cảnh của Lâm Hãn Vũ tốt hơn rất nhiều, quần áo, giày dép đều là hàng hiệu, bàn học và giường nệm được quét tước chỉnh tề, trên bàn cũng có một vài tờ giấy khen và giấy chứng nhận.
"Cậu ấy là lớp trưởng." Thương Trọng Lệ nói, có vẻ lại nhớ đến chuyện gì đó khó chịu, hơi nhướng mày: "Ngày đầu khi tôi đóng vai cậu ta, chủ nhiệm lớp luôn bắt tôi đứng lên trả lời câu hỏi, người khác không trả lời được lại gọi tôi, thảm chết tôi rồi!"
Sở Nhuế nhoẻn miệng cười tựa gió xuân, dịu dàng khôn tả, sắc mặt anh cũng đã khôi phục như bình thường.
Trong tủ quần áo của Lâm Hãn Vũ có một cái hộp bị khóa, Sở Nhuế muốn tìm chìa khóa, Thương Trọng Lệ đã dùng một tay bẻ thẳng.
Sở Nhuế: "..."
Sở Nhuế nhìn chằm chằm ổ khóa bằng sắt trước mặt, không khỏi có chút nghi ngờ về chất lượng của nó.
Rốt cuộc là do chất lượng của ổ khóa kém hay do sức lực của Thương Trọng Lệ quá lớn? Sở Nhuế bắt đầu tin lời Đường Kiền rằng Thương Trọng Lệ là một người tứ chi phát triển.
Nghĩ đến Đường Kiền, ánh mắt Sở Nhuế không khỏi ảm đạm hơn.
Trong hộp cất giữ một vài thứ quan trọng, ví dụ như nước hoa, đồng hồ, giá cả có vẻ quý giá hơn cả quần áo ở bên ngoài. Áo khoác của người này có lẽ trên cả ngàn tệ, lọ nước hoa trong hộp này có lẽ hơn như vậy nữa.
Dưới đáy hộp có một xấp giấy, lấy giấy ra, nội dung bên trong khiến Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều chấn động.
Đầu tiên là những bức ảnh có độ phân giải thấp, trông dáng vẻ thì đều là Ngô Cảnh Văn, có bóng dáng, có sườn mặt, còn có một tấm ảnh Ngô Cảnh Văn đang quét đường.
Sau đó là những bức tranh, cũng là tranh vẽ Ngô Cảnh Văn, chất lượng cũng khác với những bức tranh ở phòng mỹ thuật. Những bức tranh này có bút pháp tinh tế, tỉ mỉ vẽ cả nốt ruồi dưới khóe mắt, hơn nữa Ngô Cảnh Văn trong những bức tranh này đều đang cười tươi, gương mặt tràn đầy sức sống.
Cuối cùng là những bức ảnh chụp chung của Ngô Cảnh Văn và Lâm Hãn Vũ. Tất cả đều như trân bảo được giấu đi.
"Rốt cuộc người này có thích Ngô Cảnh Văn hay không?" Thương Trọng Lệ không rõ.
Sở Nhuế nhìn bàn học, các loại giấy khen, thành tích của Lâm Hãn Vũ, cuối cùng nhìn lên mép giường của đối phương, trong lòng chất chứa một nỗi bi thương.
Thương Trọng Lệ nhìn theo ánh mắt của anh, ở giường của Lâm Hãn Vũ, mép giường ngay bức tường trắng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy những vết cào lớn nhỏ nông sâu khác nhau, nhìn qua vô cùng hỗn loạn, giữa những vết cào còn có cả vết máu nhàn nhạt.
Cả hai lại xuống dưới lầu tòa nhà thực nghiệm, trốn vào trong một bụi cây.
Sở Nhuế dùng lá cây che lên đầu mình và Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm cành cây khô trên đỉnh đầu, nói: "Chúng ta nấp làm gì chứ? Có phải tôi không đánh lại đâu!"
Sở Nhuế không nói khi nãy ở trong ký túc xá anh thấy cậu rất mệt. Thương Trọng Lệ cũng có chuyện không dám nói ra, đó là thiếu chút nữa bọn họ đã bị ảo cảnh nuốt chửng.
Làm sao sương mù lại nuốt chửng người sống?
Nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu đặt trong ảo cảnh kỳ quái thì có vẻ rất hợp lý.
"Grư —— Grư ——"
Tiếng quái vật gầm nhẹ truyền đến, Thương Trọng Lệ liền im bặt, cả người nhẹ nhàng chuyển động, kéo Sở Nhuế xuống ôm vào trong lòng mình.
"Để đảm bảo an toàn cho anh." Thương Trọng Lệ ra vẻ đứng đắn nói.
Sở Nhuế liếc mắt nhìn cánh tay ôm lấy eo mình, không nói gì, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào vật quái.
Vật quái khổng lồ vẫn di chuyển trên hành lang, điểm khác biệt là có bùa của Thương Trọng Lệ, bọn họ cũng có thể nhìn thấy một bóng sáng màu xanh nho nhỏ đang chạy trốn trong tòa nhà thí nghiệm.
Bóng sáng xanh yếu ớt vụt qua lại biến mất, nơi nó vừa xuất hiện, vật quái khổng lồ sẽ đi đến ngay. Nhưng tốc độ của vật quái khổng lồ quá chậm, vẫn không thể đuổi theo kịp tốc độ của bóng sáng xanh.
"Tôi đoán không sai, lớn tìm nhỏ." Sở Nhuế nói.
Thương Trọng Lệ không biết xấu hổ mà khen: "Anh lúc nào cũng giỏi nhất, tôi luôn tin lời anh."
Đối phương chăm chú nhìn về phía tòa nhà thực nghiệm, ngoài miệng nói một cách tùy ý nhưng lời nói lại thâm tình, Sở Nhuế sửng sốt, vốn dĩ nên cảm thấy thẹn nhưng không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng ấm áp, sau đó anh cong cong khóe miệng.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì? Hai thứ này muốn kết hợp với nhau hay là lớn muốn ăn nhỏ?" Thương Trọng Lệ dò hỏi, nhìn bộ dạng của vật quái lớn hung hăng dữ tợn, không giống như muốn hòa thuận ở với vật quái nhỏ. Trong cổ họng của nó cũng đang phát ra âm thanh trầm đục như muốn tìm thức ăn.
"Tôi không rõ lắm, nhưng nhìn vật quái xanh đang chạy trốn có giấu thẻ sinh viên của mình thì hình như nó không phải một vật quái không có lý trí."
Sở Nhuế suy nghĩ, lấy quyển nhật ký trong lòng ra, bên trong còn kẹp một thẻ sinh viên, là thẻ bọn họ tìm thấy trong thùng ngâm xác, bên trên là ảnh chụp một Ngô Cảnh Văn tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn có thần thái sáng láng.
Nhìn bức ảnh này, Sở Nhuế lại phát hiện có thứ không đúng.
Ở trước mỗi cửa phòng ký túc xá đều có dán ảnh chụp giống như ảnh chụp trên thẻ sinh viên, ảnh thẻ 3x4 có phông xanh, nhưng tấm ảnh này của Ngô Cảnh Văn lại không giống phông xanh ở trước cửa ký túc xá. Lại liên hệ với nội dung trong nhật ký, Sở Nhuế phỏng đoán rằng ảnh chụp trên thẻ sinh viên được chụp trong thời gian Ngô Cảnh Văn và Lâm Hãn Vũ đã bắt đầu yêu đương với nhau, cho nên ánh mắt của cậu ấy mới có thần như vậy.
Đây là một điều vô cùng xa xỉ đối với cuộc sống bất hạnh của Ngô Cảnh Văn.
Dung dịch formalin không còn, Sở Nhuế dùng ngón tay vuốt ve thẻ sinh viên, đột nhiên sờ được một khối nhỏ gồ lên, anh mở thẻ sinh viên ra thì nhìn thấy dưới ảnh thẻ còn có một thẻ ăn cơm, giữa ảnh thẻ và thẻ ăn cơm còn có một tấm ảnh nho nhỏ, Sở Nhuế lấy nó ra.
Trên ảnh chụp là một gương mặt của một người phụ nữ già nua, có vẻ là mẹ của Ngô Cảnh Văn.
Hơn 40 tuổi, chất lượng của tấm ảnh không tốt, Sở Nhuế đoán rằng mẹ của Ngô Cảnh Văn có lẽ còn lớn hơn so với ảnh chụp, đối với một gia đình không khá giả thì việc chụp ảnh cũng rất xa xỉ.
Một gia đình chỉ có hai mẹ con là như thế nào? Có lẽ đa số mọi người đều cho rằng đó là một gia đình bất hạnh. Trưởng thành trong một gia đình thiếu mất người cha, người mẹ lại làm lụng vất vả không có thời gian chăm sóc, Ngô Cảnh Văn vẫn đem theo ảnh chụp của mẹ mình ở bên mình mỗi ngày, cậu thật sự có cảm thấy mình bất hạnh không?
Ảnh chụp của người mẹ và thần thái của Ngô Cảnh Văn trên ảnh thẻ đã là bằng chứng chứng minh cho phỏng đoán của Sở Nhuế.
"Nhìn kìa!" Thương Trọng Lệ đột nhiên nói.
Sở Nhuế ngẩng đầu, nhìn thấy vật quái khổng lồ và vật quái xanh đi ngang qua nhau. Vật quái lớn bám người lên cửa phòng mỹ thuật, bàn tay to lớn đã túm được vật quái nhỏ đang muóno bỏ trốn, nó há miệng muốn nuốt vật quái nhỏ vào bụng.
Cái miệng đầy máu há to đầy mùi tanh hôi, vật quái nhỏ ra sức phản kháng nhưng không thể làm được gì, nó chỉ to bằng một phần ba đối phương, sức mạnh cũng cách xa. Mọi thứ nó có là tốc độ, vì vậy nhanh chóng bị nghiền nát.
Hai chân đong đưa của nó dường như phảng phất khát vọng của một người muốn sống. Bàn tay khổng lồ của vật quái lớn đã bẻ gãy cổ của nó, có vẻ nó biết mình không thể sống nổi, dần dà sức phản kháng cũng nhỏ dần.
"Muốn giúp không?" Thương Trọng Lệ hỏi, tay đã đặt bên hông, chuẩn bị lao lên.
Sở Nhuế: "Giúp!"
Trong chốc lát, một đường kiếm sáng bạc cắt ngang đường chân trời, chém một đường lớn sau lưng vật quái lớn.
Nó thống khổ rung người, đang muốn hét lên, Thương Trọng Lệ lại dùng bùa im lặng dán lên miệng nó. Vật quái lớn không thể kêu rên, chỉ có thể dùng thân người biểu đạt đau đớn, nó ném vật quái nhỏ trong tay ra, vật quái nhỏ được giải thoát, nhanh chóng chạy trốn vào màn đêm.
Thương Trọng Lệ nhanh chân bay lên, mũi chân chạm lên vách tường mượn lực, dùng chân còn lại đá bay vật quái lớn, phòng ngừa nó phá vỡ cửa sổ hoặc đụng vào tường tạo tiếng động gọi quái vật đến.
Vết chém sau lưng ngày một lớn hơn, Thương Trọng Lệ không muốn tốn thời gian nữa, kiếm vung lên, trực tiếp đâm xuyên qua người vật quái lớn.
Cả người nó phát sáng rồi tiêu tán mất, cả quá trình đều không có tiếng động lớn, sân trường vẫn tĩnh mịch như cũ.
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời vẫn tối đen như mực.
Thương Trọng Lệ giải quyết xong thì đứng bên cạnh anh, có chút muốn khoe khoang, Sở Nhuế chỉ tay vào không trung: "Trời vẫn chưa sáng, khoan vui mừng quá."
Nghe xong thì Thương Trọng Lệ nghiêm túc lại, cậu nhìn biểu tình của anh. Sở Nhuế bình tĩnh như một mặt hồ vắng lặng.
Thương Trọng Lệ nghĩ rằng anh có biện pháp.
Không có lý do gì đặc biệt, cậu tin tưởng anh.
"Bây giờ nên làm gì?"
Sở Nhuế nhìn vào hành lang sâu hun hút: "Chờ một chút."
Chờ?
Thương Trọng Lệ nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một bóng sáng xanh yếu ớt ở phía xa.
21.11.22