Edit: jena
Ký túc xá đúng là rất yên tĩnh, ba người từng nằm trên giường cũng không còn thấy bóng dáng đâu.
"Có thể bảo nhóm Đường Kiền đến phòng 407, cũng sẽ an toàn hơn một chút." Sở Nhuế tìm một chỗ ngồi xuống, một đêm mệt mỏi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
"Ngủ một lát đi, không biết khi nào trời sẽ sáng." Thương Trọng Lệ lau một ít bụi bẩn trên trán Sở Nhuế, nhìn từ góc của Sở Nhuế thì giống như Thương Trọng Lệ đang muốn xoa đầu của anh, anh không khỏi sửng sốt.
"Tôi không ngủ được, cậu ngủ đi." Sở Nhuế né tránh ánh mắt của Thương Trọng Lệ.
"Chúng ta ngủ cùng nhau."
Sở Nhuế cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì?"
Thương Trọng Lệ nhếch môi: "Tôi nói chúng ta ngủ cùng nhau, tối nay, anh không mệt à?"
Sở Nhuế vừa muốn nói không mệt nhưng chưa kịp nói đã bị Thương Trọng Lệ ngắt lời: "Anh không mệt nhưng tôi mệt lắm..." Thương Trọng Lệ cười cười đè bả vai Sở Nhuế, để anh nằm xuống. Cậu biết Sở Nhuế có tính cố chấp, thường xuyên không chịu thỏa hiệp, đôi khi còn rất bướng bỉnh, thế nên mạnh tay một chút vẫn tốt hơn là nhẹ nhàng với anh.
"Tôi mệt, tôi muốn ngủ, anh không ngủ thì tôi cũng lo cho anh, không ngủ được, nên anh nằm ngủ với tôi được không?"
Nằm ngủ với tôi...
Sở Nhuế đỏ mặt: "Nhưng giường quá nhỏ..."
Thương Trọng Lệ nói: "Có gì đâu, anh còn sợ tôi ăn thịt anh à?" Thấy Sở Nhuế lại muốn bật dậy, giọng điệu của cậu dịu dàng hơn: "Nằm đi mà."
Đột nhiên giọng nói dịu dàng không hề có chút vui đùa khiến Sở Nhuế chần chờ một chút, cuối cùng nằm xuống giường, Thương Trọng Lệ nằm bên cạnh.
Giường trong ký túc xá khá chật, rộng 90cm, dài 2 mét, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc có thể miễn cưỡng nằm được. Hai người không hẹn mà cùng nằm nghiêng, Sở Nhuế quay mặt vào vách tường, sau gáy có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực của Thương Trọng Lệ, anh khẩn trương mà ôm tay ôm chân.
"Anh nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Sở Nhuế nhỏ giọng lẩm bẩm, nhắm mắt lại.
Anh không định ngủ, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Bên tai là tiếng hít thở nhàn nhạt nhưng lại nóng bỏng, giống như gió mùa hạ, ngưa ngứa bên tai. Trong phòng ký túc xá 407 rất tối nhưng cũng không còn lạnh thấu xương như trước, Sở Nhuế từ từ buồn ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở hỗn loạn đã dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đều đặn.
Thương Trọng Lệ nhìn sau gáy Sở Nhuế, chậm rãi vươn tay ôm eo anh.
Gầy quá.
Ăn cũng không nhiều, ngủ không ngon, còn phiền muộn quá nhiều thứ.
Đúng là không thể yên lòng nổi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông buổi sáng vang vọng khắp sân trường.
Sở Nhuế tỉnh giấc ngay hồi chuông thứ nhất, cảm thấy có một cánh tay đang ôm mình, anh không khỏi căng thẳng, sau đó nhớ ra Thương Trọng Lệ đang nằm ngay bên cạnh.
Trái tim đột nhiên đập nhanh, Sở Nhuế còn chưa kịp cảm nhận rõ bỗng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mở cửa, anh bật dậy, động tĩnh quá lớn khiến Thương Trọng Lệ đang ngủ say cũng phải bừng tỉnh.
"Sao thế?" Thương Trọng Lệ mơ hồ níu lấy Sở Nhuế mới không bị ngã xuống đất. Cậu cúi đầu nhìn, có ba bốn sinh viên đang đứng trước cửa phòng ký túc.
"Phòng 407 có bốn người, ở đây có hai người..." Người đầu tiên ngẩng đầu, chẳng khác gì một con rối, ánh mắt dại ra: "Người này không ở phòng 407, dẫn cậu ta đi."
Đối phương chỉ thẳng tay vào Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế cả kinh, không biết nên làm gì lại thấy Thương Trọng lệ tùy ý cúi người, rút kiếm ra, mũi kiếm sắc bén phát sáng, nhắm thẳng về nhóm người kia: "Nói lại lần nữa?"
Sở Nhuế đại kinh thất sắc.
Thương Trọng Lệ là đồ óc bã đậu hả? Sao lại chọn người ta?!
Thương Trọng Lệ thường bị gắt ngủ, hôm qua còn chịu đựng một chút, bây giờ không có sinh viên nào khác, chỉ có bốn người, chẳng lẽ cậu phải nhịn?
"Cậu làm gì vậy?" Sở Nhuế lo lắng muốn giữ lấy tay Thương Trọng Lệ, nhìn thấy những sinh viên đứng nhìn họ chằm chằm ở ngay cửa lại xảy ra biến hóa.
Ngoài dự đoán của anh, người đứng đầu lại vặn vẹo cổ: "Phòng 407 có bốn người, có bốn người." Nói xong, ba người khác cũng không nói gì, bốn người liền ra ngoài, sau đó còn đóng cửa lại.
Sở Nhuế: "..."
Vì sao quái vật luôn bắt nạt kẻ yếu?
Thương Trọng Lệ cũng không ngờ họ lại dễ dàng lùi bước như vậy, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, "Kiếm" có tà khí, yêu quái nhỏ không thể chịu đựng nổi.
"Xong, tôi theo anh, bảo vệ anh." Đây là vấn đề không cần phải bàn cãi nữa.
Sở Nhuế nhíu mày: "Hả?"
Nháo một chút, Thương Trọng Lệ vẫn phải quay về lớp của mình theo ý Sở Nhuế, không được tùy tiện hành động. Thương Trọng Lệ trước khi đi còn hạ ba pháp ấn lên người Sở Nhuế, như vậy thì không cần phải lo lắng bị tịch thu như lần trước, nhưng khoảng cách tác dụng của pháp ấn lại ít hơn so với bùa. Bùa có thể kích phát ngay khi gặp nguy hiểm, pháp ấn chỉ có tác dụng khi người dùng bị tấn công vào chỗ nguy hiểm đến tính mạng.
"Ngoại trừ pháp ấn thì không còn cách nào khác, chúng có thể kiểm tra bùa ở trên người tôi." Sở Nhuế nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mình thật tốt, nếu có người tấn công thì tôi sẽ dùng pháp ấn để ngăn cản."
Pháp ấn được hạ xuống ba chỗ khác nhau, Thương Trọng Lệ vẫn không yên tâm: "Nhất định anh phải nhớ đó!" Cậu dặn dò liên tục.
"Cậu yên tâm đi mà."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Sở Nhuế vẫn lo lắng, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Ngô Cảnh Văn không có bạn ở trong lớp, Sở Nhuế cũng tránh tiếp xúc với người khác. Anh khắc chế sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, anh cũng không quên tìm kiếm xung quanh. Anh nghĩ địa điểm đầu tiên cần kiểm tra là WC nam ở tầng 3, tuy quái vật đã xuất hiện ở thế giới thực không biết có xuất hiện trong ảo cảnh hay không nhưng vì manh mối, Sở Nhuế vẫn quyết định đi.
Kết thúc tiết thứ nhất, anh vào WC nam. Anh nhớ rõ buồng vệ sinh cuối cùng bị che kín khác với hai buồng còn lại, hiện tại ba buồng đều giống nhau.
Trong buồng cuối cùng có người, Sở Nhuế đợi một lát, bên trong vẫn không có động tĩnh gì khác, chuông reng lên thì anh đàng phải rời đi.
Hết tiết thứ hai, Sở Nhuế lại vào WC nam, chuông tan học vừa vang lên anh đã chạy đi ngay nhưng buồng cuối cùng vẫn có người dùng, hai buồng khác lại trống không.
Có một người nhanh chóng xuất hiện đi tiểu ngay bên cạnh, Sở Nhuế thấy thế thì vào buồng thứ hai, cửa buồng vừa cao đến đỉnh đầu anh, anh nhìn quanh bốn vách tường, quyết đoán dùng chân đạp lên bồn cầu, thân thể mảnh khảnh cố gắng leo lên.
Sở Nhuế dùng hai tay chống lên tường, nhìn vào trong buồng thứ ba, điều khiến anh kinh ngạc là bên trong hoàn toàn không có ai.
"Kỳ lạ..."
Đột nhiên một đôi tay nắm lấy eo anh xách lên, Sở Nhuế vốn không có lực chống đỡ, không thể chống cự, sự việc phát sinh đột ngột khiến anh không kịp phòng bị, cả người ngã nhào vào trong buồng vệ sinh cuối cùng.
Buồng vệ sinh thứ ba có diện tích rộng hơn một chút, Sở Nhuế chống đầu gối trên mặt đất, anh đau rát hít một ngụm khí lạnh.
Ngẩng đầu nhìn, ba sinh viên nam sắc mặt trắng bệch đang ghé đầu vào cửa nhìn anh chằm chằm.
Sở Nhuế kinh ngạc đứng bật dậy tựa sát vào tường, đầu gối vẫn còn đau.
Anh không nói gì, ba người kia vẫn vô cảm nhìn anh khiến anh lạnh cả người.
Bỗng chốc ba người họ nở một nụ cười quỷ dị.
"Nhìn kìa, nó ngu ghê."
"Dơ bẩn, Văn ngu thành Văn cứt."
"Ha ha ha ha ha ha..."
"Ha ha ha ha ha ha..."
Là lời thoại bình thường nhưng khi nghe thấy vẫn cảm nhận rõ sự khinh miệt.
Sở Nhuế cảnh giác nhìn bọn họ, giây tiếp theo, một xô nước lạnh lẽo từ trên cao đổ xuống đầu anh.
"Mày bẩn quá nên tụi tao giúp mày tắm một chút."
"Trời trời, Văn cứt giờ không chỉ thối còn ướt ha ha ha ha..."
Chuông học lại reng lên, ba sinh viên nam vô cảm quay đầu rời đi, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ ở nhà vệ sinh. Sở Nhuế bị nhốt trong buồng vệ sinh, lạnh lẽo ngồi trên mặt đất che đầu gối bị thương.
Phòng vệ sinh an tĩnh chỉ có tiếng nước chảy.
Sở Nhuế ho khan hai tiếng, gắng gượng đứng dậy.
Cả người ướt nhẹp.
Đây không phải chơi khăm, đây là bắt nạt.
Cũng may cửa buồng vệ sinh cũng không quá cao, Sở Nhuế nghỉ ngơi một chút, cố dùng sức lết chân bị thương leo lên để ra ngoài nhưng vì mất lực, lại ngã xuống đất.
Khổ quá...
Sở Nhuế ngồi trên mặt đất nhìn trần nhà.
Khi quay về lớp học, tiết học đã qua một nửa, vì đến trễ nên giáo viên đuổi Sở Nhuế ra ngoài đứng phạt, Sở Nhuế cũng không thể giải thích, im lặng đứng một mình.
13.11.22