Chương 51
“Khương Lan, làm sao vậy?” Mộ Dung Bắc Hải có chút lo lắng, bởi vì hắn thấy được dáng vẻ sợ hãi hiện rõ lên trên khuôn mặt nàng.
Nàng không thể không sợ hãi, hàng lông mi khẽ run rẩy: “Tam ca, huynh trúng độc sát “Độc sát, đó là cái gì vậy?”
Mộ Dung Bắc Hải vươn tay trái về phía nàng, muốn nàng đỡ hắn đứng dậy.
Triệu Khương Lan hơi dùng lực, sắc mặt bình tĩnh nói: “Độc sát không phải bệnh, nó là một loại nguyền rủa.”
Nghe nói vậy, khỏe môi Mộ Dung Bắc Hải khẽ run rẩy. “Độc sát trong cơ thể huynh là loại độc mạnh nhất trong các loại độc, tên là tử sát. Có nghĩa là nó phải dùng mạng sống của người khác để trả giá, làm cho huynh bị tra tấn đến mức sống không bằng chết, vào lúc trước khi chết, bọn họ dùng bùa chú viết tên của huynh lên đó rồi đem tiêu hủy, như vậy sẽ làm cho bọn họ nhớ kỹ bọn họ vì huynh mà chết.
Mộ Dung Bắc Hải lẳng lặng nhìn nàng, nét mặt ôn hòa hiện lên sự thương cảm cùng khiếp sợ.
Nàng tiến đến gần hơn, vội vàng hỏi: “Tam ca, có phải huynh thường xuyên gặp ác mộng, trong giấc mộng có người đến tìm huynh, còn gào khóc?” “Đúng vậy, lúc vừa mới phát bệnh, không đúng, là vào thời điểm trúng độc, đêm nào huynh cũng gặp ác mộng, tâm trạng luôn thấp thỏm. Phụ hoàng phải mời đại sư Huyền Trang ở chùa đến dùng bùa để cầu phúc cho huynh, sau đó huynh mới có thể ngủ yên.” “Người trong giấc mộng có dáng vẻ như thế nào, huynh có còn nhớ rõ không, có thể miêu tả vẻ ngoài của người đó không?”
Mộ Dung Bắc Hải khẽ lắc đầu: “Đã lâu không còn gặp ác mộng, tất cả ký ức về giấc mộng cũng sớm đã quên khỏe miệng Triệu Khương Lan khẽ mấp “Muội nhớ rõ Tam ca rất am hiểu về hội họa, như vậy nói về mặt trí nhớ cũng nhất định phải nhớ lâu hơn người thường chứ?” mặt hàn buồn Đã lâu rồi huynh không có họa bút. “Huynh không muốn cứu bản thân sao?” Triệu Khương Lan nhìn với ánh mặt cầu “Nghĩ kỹ lại một lần nữa xem, biết lại có thể nhớ lại dáng vẻ của người đó, sau đó dùng bút vẽ lại chân dung của người đó!”
Mộ Dung Bắc Hải khó hiểu nhìn chăm chăm vào nàng: “Muội thật sự có biện pháp sao?” “Có hay không còn chưa biết, nhưng nếu không thử thì cả đời này của huynh đều bị Triệu Khương Lan nhắc nhở “Bắt đầu từ đêm nay, không cần mang theo lá bùa đó đi ngủ nữa. Khi gặp phải ác mộng, nếu người trong mộng lần trước lại đến tìm huynh, huynh nhớ kỹ khuôn mặt người đó, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ, sau đó vẽ giấy.” Lòng bàn tay nàng toàn là mồ hôi lạnh: “Tam ca, huynh ngủ một giấc đi, mong rằng huynh có thể gặp lại người
Từ hoàng cung đi ra, Triệu Khương Lan cảm thấy cơ thể vô cùng suy nhược.
Vừa rồi nàng dùng rất nhiều linh lực, sợ rằng lúc ngồi trong xe ngựa, cả người sẽ rơi vào trạng thái tê liệt.
Vất vả lắm mới có thể về đến phủ, Đông đã chạy ra “Tử vương phi, Tử vương gia muốn gặp ngài.”