Chương 1757
Còn có thêm một số ca bệnh nặng, gần như không xuống giường được.
Giang Dương lo lắng đến tìm Triệu Khương Lan để thương lượng: “Công tử, bây giờ phải làm sao đây? Hôm nay thuộc hạ xem bệnh cho một người, cảm thấy cơ thể hắn có gì đó kỳ lạ, không phải là do dịch bệnh đâu đúng không…”
Nói đến đây, ngay cả Giang Dương xưa nay luôn luôn bình tĩnh thì giọng nói vẫn hơi run rẩy.
Từ xưa đến nay nếu xảy ra dịch bệnh, thì rất có thể toàn bộ thành phố sẽ bị diệt vong.
Nơi đó sẽ có đầy rẫy thi thể, giống như địa ngục trần gian.
Hơn nữa, nơi đây vừa mới trải qua một trận đại chiến, sức sống vốn dĩ đã bị tổn hại nặng nề.
Nếu thật sự như thế thì không khác gì đang lâm vào đường cùng.
Triệu Khương Đan đang vẽ một số đồ vật nhìn như đồ che mặt và bao tay lên trên tờ giấy vẽ.
Nàng đem bản vẽ đó đưa cho Giang Dương: “Bắt đầu từ bây giờ, hãy nhờ các tiệm may trong thành dùng vải mới để làm ra hai đồ vật này, sau khi làm xong thì đem đi phân phát cho tất cả các đại phu, người ở tiệm thuốc và thành viên của những gia đình có người bị bệnh.”
“Những thứ này dùng để bịt miệng và mũi, tránh tiếp xúc và tránh lây nhiễm sao?”
“Đúng vậy.”
Nàng nâng mắt lên, bất thình lình nói: “Có một chuyện ta phải nói rõ với ngươi.”
Giang Dương nhìn qua, ánh mắt của Triệu Khương Lan hơi tuyệt vọng.