Chương 1486
Thích phu nhân hoảng hốt lấy tay che miệng: “Nhất định phải thế sao? Vậy sau này tụi con tính sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên tiếp lời: “Xin mẫu thân cứ yên tâm, cho dù Khương Lan sau này không còn là vương phi của Thần Vương nữa, cũng sẽ mãi mãi là thê tử của con, sẽ cùng con sống trong vương phủ. Chỉ là sau này không thể xuất hiện trước mặt người khác với tư cách là vương phi, sợ hai người không biết chuyện, sẽ không chấp nhận nổi tin tức này, bởi vậy chúng con mới quyết định bẩm bảo với hai người trước, cũng là hy vọng, tới lúc đó hay người đừng quá đau lòng.
Triệu Đường nghe nói vậy, không khỏi bất ngờ.
Dĩ nhiên ông ấy không hy vọng Triệu Khương Lan sẽ bị gả đến Vinh Dương, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy có chút bất thường.
Xét cho cùng, đối với Chiêu Vũ đế, cách tốt nhất để giải quyết chuyện này chính là hy sinh Triệu Khương Lan.
Theo sự hiểu biết của Triệu Đường đối với Chiêu Vũ đế, hắn ta e rằng không chỉ đồng ý với Mộ Dung Bắc Uyên một cách đơn giản như vậy.
Vì vậy Triệu Đường không khỏi hỏi: “Điện hạ, hoàng thượng tại sao lại nguyện ý buông tha cho Triệu Khương Lan? Đây không phải là phong cách của hoàng thượng”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Nhạc phụ nói đúng. Thật ra phụ thân kiên quyết không đồng ý. Tuy nhiên, ta đã cùng với ngài ấy thực hiện một vài sự trao đổi, ngài ấy cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đồng ý ta. Việc này bổn vương cũng hiểu được, điều mà nhạc phụ quan tâm đến là làm sao cho nhà họ Triệu được an ổn, bổn vương xin hứa với người rằng ta sẽ làm hết sức mình để bảo vệ nhà họ Triệu, nếu một ngày ta cũng không thể bảo vệ được bản thân mình, ta cũng sẽ phủi sạch quan hệ với nhà họ Triệu để đảm bảo cho các người được an toàn, không để cho các người cảm thấy xấu hổ.“
Đây thực sự là sự chân thành rất lớn, ngay cả Triệu Đường cũng có chút cảm động.
“Lão phu hiểu rồi, cảm ơn lời phù hộ của điện hạ, chúc điện hạ có thể đứng vững trong loạn lạc sừng sững không ngã, bất khả chiến bại.”
Trong sân, Triệu An Linh cùng Nghiêm Chính rảo bước dưới nắng.
Ánh mắt nàng ấy rơi vào một đóa hoa mại cách đó không xa, chợt lộ ra vẻ buồn bã. Nghiêm Chính chú ý tới cảnh này, nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, nhẹ giọng hỏi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu An Linh lắc đầu chỉ vào bông hoa mai mà nàng ấy đang nhìn và nói: “Cây hoa mai này là do mẫu thân trồng khi mới vào nhà họ Triệu. Nó đã lớn đến như vậy và cũng tràn ngập sắc hoa. Thật không may, người mà đã trồng cây hoa này lại không bao giờ được nhìn thấy nữa.”