Khi còn bé trong nhà rất nghèo khổ, năm ta sáu tuổi, phụ mẫu muốn bán ta lấy tiền.
Bọn họ muốn ta vào cung làm thái giám, bởi vì tiến cung sẽ được rất nhiều tiền.
Đứng ngoài hoàng cung, ta cầm trong tay hai cái bánh bao thịt mẹ mua cho.
Ta lớn đến như thế, lần đầu tiên được cầm bánh bao thịt, cũng là lần đầu tiên ta thấy mẹ cười với mình.
”Ăn đi, ăn bánh bao thịt, duyên phận của mẹ con ta cũng xem như hết, ngươi đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào.”
Ta không nói gì, quay đầu đem hai cái bánh bao cho một tiểu ăn mày bên cạnh.
Tiểu ăn mày đó rất xấu xí lại còn dữ dằn, tranh đồ ăn với người khác được rất ít.
Hắn sửng sốt một chút, cầm lấy bánh bao, lời lẽ hùng hồn nói với ta: ”Ngươi cứ chờ đi. Sau này lão tử có tiền sẽ trả lại cho ngươi một ngàn cái bánh bao thịt.”
Ta bị hắn chọc cho không nhịn được mà bật cười, chỉ về hướng hoàng cung nguy nga: “Vậy lúc đó phải tìm ta ở đây nha, ta muốn vào chỗ đó làm thái giám.”
Hắn lại sững người, muốn trả lại bánh bao cho ta. Hắn hỏi liệu ta có muốn cùng hắn bỏ trốn hay không, cùng hắn làm ăn mày, sau này hắn sẽ bảo vệ ta.
Ta khoát tay, cùng mẹ tiến cung.
Tịnh thân rất đau, thiếu chút liền chế.t, cũng may ta gắng gượng nổi, vượt qua. Từ lúc đó ta đi theo sư phụ học cách hầu hạ người, thế nào bị đánh, thế nào ở thời điểm bị đánh còn phải cười hì hì tạ chủ tử thưởng.
Sư phụ đi theo Hoàng đế, ta đi theo sư phụ, cũng có thể xem là sống khá tốt.
Nhưng ta thật sự rất ngốc, mãi vẫn không học tốt lời sư phụ dạy. Có một lần còn chọc giận Hoàng đế, xém chút bị đánh chết.
Sư phụ không thể giữ lại ta bên người được nữa. Thấy ta làm việc kim chỉ tốt, liền để cho ta đi học thêu thùa, chuyên môn may xiêm y, làm tốt có thể được người bên trên thưởng một chút.
Ta quỳ xuống, dập đầu trước sư phụ: “Sư phụ, tạ ơn người vì đã dốc lòng suy nghĩ cho con. Con không có gì báo đáp người, nếu còn có thể sống đến ngày ấy, con sẽ phụ dưỡng người đến già.
Sư phụ khoát tay, cười khổ nói:” Đến lúc đó nhớ giúp ta an táng là được rồi.”
Bây giờ lão dù có là đại thái giám được Hoàng đế tin dùng nhất đi nữa cũng không dám nói sau này có thể chế/t già.
Thiên hạ đại loạn, trong cung ngổn ngang, hoàng đế vẫn làm ngơ, trầm mê hưởng lạc.
Đám phi tần ta tranh ngươi đấu, Thái tử tìm mọi cách nắm chặt Đông cung, sợ có người đoạt mất.
Hoàng đế dùng đan dược thúc tình, tùy tiện sủng hạnh cung nữ.
Nếu có cung nữ sinh hạ nam hài sẽ bị Thái tử giế/t chế/t, là nữ liền không ai quản.
Không ai dám nháo đến trước mặt Hoàng đế, nháo xong rồi, tất cả đều chế/t chung.
Lúc đó ta đổ bệnh một trận, còn tưởng rằng sẽ mất mạng, là A Ngọc đã cứu ta.
Nàng biết chút y thuật, có trồng thêm một ít dược liệu đã cứu không biết bao nhiêu tiểu cung nữ thái giám trong đây.
Dung mạo của nàng tinh tế diễm lệ. Vì sợ có người để ý nên không dám xuất đầu lộ diện quá nhiều. Khi được phân đến làm việc ở lãnh cung, nàng rất cao hứng.
Nàng trong lãnh cung rảnh rỗi sẽ trồng chút dược liệu, rau củ, nuôi thêm mấy con thỏ, con gà, tự cung tự cấp.
Ta hỏi nàng vì sao không muốn trèo lên trên, nàng cười khổ nói với ta:’’ Chúng ta có thể có cơm ăn đã không tệ rồi, trèo cao để làm gì đây? Ta chỉ mong chờ được đến năm hai mươi lăm tuổi, được xuất cung, rồi tìm nơi nào đó thanh bình, yên tĩnh sống qua ngày thôi.”
Ta thở dài: “Thế đạo loạn lạc, liệu có nơi nào như lời nàng nói chăng? Ta bị bán vào trong cung làm thái giám cũng chỉ vì thế thôi.”
Ánh sáng trong mắt A Ngọc le lói rồi vụt tắt, cúi đầu nhổ cỏ, thất vọng.
Nói xong ta mới phát hiện mình lỡ lời, hối hận suy nghĩ nửa ngày mới tìm được lời để nói lại:” Nếu thật sự có được ngày ấy, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây. Ta sẽ thêu thùa, may xiêm y, có thể tự lo cho gia đình.”
A Ngọc ngẩng đầu lên, cả mặt lẫn mắt đều đỏ, nở nụ cười:” Được.”
Hai người bạn của A Ngọc bị Hoàng đế sủng hạnh, mang bầu. Sư phụ ta không đành lòng, đem bọn họ giấu ở lãnh cung để A Ngọc chiếu cố.
Rất nhanh, hai đứa nhóc chào đời. Một nam, một nữ.
A Ngọc đỡ đẻ cho bọn họ. Thời điểm nhìn thấy nam hài kia liền giật mình hoảng sợ, vì tính mạng mà luôn cho mặc đồ nữ.
Cũng may bên ngoài có người khởi binh tạo phản, Hoàng đế cùng Thái tử đều bận bịu, cũng không ai lo lắng lãnh cung bên này, mới khiến cho hai đứa bé đều sống sót.
Nam hài tên gọi là A Bình, nữ hài gọi An An.
Mẫu thân của bọn hắn chỉ hi vọng bọn hắn có thể bình an, sống sót đi ra khỏi hoàng cung ăn thị/t người này.
Mẫu thân bọn hắn không lâu sau đã mất. Tại nơi như hoàng cung, ngày nào cũng sẽ có người chế/t, có ai sẽ để ý các nàng đây?
Chúng ta an táng các nàng, hi vọng kiếp sau các nàng có thể đầu thai vào thời đại thái bình, chớ nên trở lại nơi ăn người không nhả xương này.
Sau cái chế/t của các nàng, ta càng ngày càng nóng ruột muốn đem A Ngọc rời khỏi đây nhưng lại lực bất tòng tâm. Lúc này, A Ngọc bị Lý Điềm làm nhục.
15.
Thời điểm ta tìm đến A Ngọc. Đầu lưỡi của nàng đã bị người ta cắt mất, toàn thân bầm dập, tím xanh, gần như không nhìn ra hình người.
Ta cầm đao, đi tìm Lý Điềm muốn giế/t gã nhưng lại bị gã đánh một trận.
“Thứ thái giám chế/t bầm còn muốn ra mặt vì nữ nhân? Ha ha, cũng không nhìn một chút ngươi có cái bản lĩnh đấy hay không.”
Ta thật sự không có khả năng, nơm nớp lo sợ sống qua mấy năm, cuối cùng vẫn là một kẻ vô dụng.
Ta vết thương chồng chất đi cầu xin sư phụ, giúp A Ngọc mời thái y. Có như vậy mới cứu được mạng nàng.
Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, nàng không bao giờ cười nữa.
Ta dặn dò A Bình cùng An An phải luôn luôn để mắt đến nàng. Bản thân lại cố gắng thêu thùa may vá kiếm thêm tiền, suy nghĩ muốn mong chóng đưa bọn nàng rời khỏi cung.
Nơi này không thể ở lâu thêm được nữa.
Chín tháng sau, A Ngọc hạ sinh A Bảo.
Chúng ta từng có suy nghĩ muốn bỏ đứa bé này nhưng không thành công
A Bảo là hài tử kiên cường. Dù cho trải qua việc như vậy vẫn thuận lợi sinh ra.
Sau cùng đó vẫn là một sinh linh, A Ngọc là người luôn mềm lòng, có người mẹ nào nỡ xuống tay với con mình được chứ?
A Bảo xấu xí, cực kỳ giống Lý Điềm, nhưng khi nàng nắm lấy ngón tay của ta lại làm cho ta nghĩ đến A Ngọc.
A Ngọc từng nói nàng muốn có một ngôi nhà ở một sơn thôn nhỏ, có phòng riêng, có người nhà, có vườn rau, nuôi thêm mấy con gà, con vịt.
A Bảo là người thân thiết nhất của A Ngọc.
Con bé nhất định phải sống sót.
Cuối cùng ta đã tìm được cơ hội đưa A Bảo ra ngoài trước, ta liền đưa con bá đến nhà của đệ đệ ta.
Hoàn cảnh trong cung ngày càng gian nan, ta không thể tìm được cách đưa A Ngọc cùng hai đứa nhỏ ra ngoài.
Cũng may ta còn có thể ra ngoài, thỉnh thoảng đi xem A Bảo một chút.
Con bé sống không được tốt lắm. Dụng mạo không dễ nhìn nhưng lại có đôi mắt cực kì giống A Ngọc vừa ôn nhu lại đơn thuần.
Thời điểm Nghĩa vương công thành cũng là thời điểm chúng ta mong chờ nhất.
Ta muốn nhân cơ hội này mang theo sư phụ cùng A Ngọc bọn họ rời đi. Nhưng khi ta đến, người đã chế/t.
Hoàng đế phát điên, giế/t hết người bên cạnh, sư phụ là người đầu tiên.
Ta mang đi thi thể của hắn, ta đã đáp ứng giúp hắn nhặt xá/c.
Lý Điềm vậy mà lại dẫn đầu quân chiếm thành, vơ vét rất nhiều vàng bạc châu báu, giết quan thủ thành, nghênh đón Nghĩa vương vào thành. Nhờ việc này gã được ban một chức quan trong tân triều.
Ác nhân không có ác báo.
Chúng ta thừa cảnh hỗn loạn rời khỏi cung, mai táng sư phụ, một đường chạy ra bên ngoài đi tìm A Bảo.
Ta biết rõ, thân phận này của chúng ta sẽ mang đến rắc rối. Cuộc sống tự do thật sự đẹp như một giấc mộng, không biết đến khi nào sẽ phải trả lại cho trời.
Chúng ta không muốn liên lụy tới con bé nhưng từ khi sinh ra, A Ngọc chưa từng nhìn thấy nàng một lần nào, ít nhất cũng nên để các nàng gặp nhau.
Vốn là để nói lời chia tay nhưng chính lần gặp này lại khiến chúng ta không thể nào tách rời.
Khi A Ngọc nhìn thấy con bé bị người ta đánh cho vết thương chồng chất, gầy đến da bọc xương, bộ dáng lại thận trọng sợ hãi, nàng không nhịn được đỏ mắt.
Khi nàng nhào lên người ả nữ nhân kia thậm chí không hề để tâm đến vết thương trên đùi, dùng hết sức tát hết cái này đến cái khác.
Chúng ta mang A Bảo đi, nhìn con bé cẩn thận từng li từng tí, nhưng mặt mày đã cong lên, vô cùng vui vẻ.
Cả nhà ta trốn đông trốn tây, cuối cùng đến được Hạ Liễu thôn. Nơi đây là quê hương của mẫu thân A Bình. Cách xa hoàng cung, sẽ không ai nhận ra bọn ta.
Sinh hoạt ở thôn nhỏ có đôi chút bình dị. Tuy thỉnh thoảng có mâu thuẫn, thôn dân lòng dạ tính toán nhưng ý đồ xấu không lớn. Đối tốt với họ, bọn họ nhất định sẽ ngậm vòng tương báo.
So với những ngày sống trong sợ hãi, cuộc sống đơn giản này khiến ta hoài nghi liệu có phải đang nằm mộng hay không.
Đã là mộng thì nhất định sẽ có lúc phải tỉnh lại.
Đương lúc ta đang chọn khóa bạc cho sinh thần A Bảo đã gặp thuộc hạ của Lý Điềm, gã nhận ra ta.
Gã bắt ta, tìm được A Bình cùng An An, mang ba người chúng ta đi.
Ta dùng tích góp nhiều năm của sư phụ, đổi lấy A Ngọc cùng A bảo không bị liên lụy.
Năm đó sư phụ ta cất giữ được rất nhiều của cải, trước khi người chế/t vẫn không thể dùng tới, ta cũng chưa từng động đến. Hiện tại có thể đổi lấy A Ngọc, A Bảo an toàn, sư phụ cũng sẽ không trách ta.
Chính là đáng thương A Bình cùng An An, bọn hắn dù sao cũng là hài tử của Hoàng Đế, chạy không thoát.
Buồn cười nhất lại là bọn hắn chưa từng nhận được bất kì đặc quyền nào vì thân phận hoàng tử, hoàng nữ này cả, nhưng từ khi sinh ra đã phải sống trong sợ hãi, bất kì lúc nào cũng có thể mất mạng.
Hôn quân đã chế/t vẫn còn muốn kéo người bồi táng.
A Bình cười khổ: “Có lẽ đây chính là số mệnh, mẹ cùng a Bảo an toàn, so ra vẫn có lãi.”
Chúng ta tiến cung, gặp được Hoàng đế đương thời. Mặc dù tính mạng không bị đe dọa nhưng cuối cùng vẫn là không thể rời đi.
Vì A Ngọc, A Bảo ba người chúng ta cũng sẽ không rời đi.
Năm người chúng ta, duy chỉ có hai người được tự do mà sống, còn tốt hơn vạn lần so với tất cả đều mất mạng.
Thái bình thịnh thế chúng ta không thể cảm nhận, vậy thì để A Ngọc cùng A Bảo làm thay chúng ta đi!
16.
Chỉ là chúng ta không ngờ, hoặc có lẽ đã đoán được trước, A Ngọc A Bảo vẫn tìm đến.
Tính tình hai mẫu tử bọn họ đều giống nhau, rất bướng bỉnh, khi đã quyết định thì sẽ không lùi bước, không quay đầu.
Khi họ bị Lý Điềm đưa đi, ta đã dự liệu trước, vì là ruột thịt nên dù thế nào Lý Điềm cũng sẽ giữ lại tính mạng cho các nàng.
Đến khi Hoàng đế mang bọn ta tiến cung, ta mới biết được, A Ngọc cùng A Bảo suýt chút nữa bị hắn đánh chế.t.
Tên súc sinh này, vẫn ngoan độc như vậy.
Nhìn bộ dáng thoi thóp của A Ngọc, ý nghĩ giế/t Lý Điềm lại một lần nữa hiện lên trong đầu ta.
Hoàng đế hỏi ta:” Ngươi còn nhớ ước định năm đó, trẫm đã nói qua sẽ trả cho ngươi một ngàn cái bánh bao thịt.”
Ta sững sờ, không nghĩ tới vị cửu ngũ chí tôn trước mặt lại là tiểu ăn mày năm xưa.
Hắn nói:” Nghĩ dù sao ngươi cũng không thiếu một ngàn cái bánh bao thịt này, vậy trẫm có thể đáp ứng một yêu cầu của ngươi.”
Ta quỳ xuống khẩn cầu:” Tiểu nhân chỉ mong cả nhà được đoàn viên. Chúng ta từ đây chỉ là một nông hộ bán đậu hũ tầm thường, không còn ai gọi là cung nữ thái giám tiền triều, cũng không tồn tại công chúa hoàng tử nào cả. Bọn ta sẽ chỉ đơn thuần là người dân không hơn không kém. Xin Hoàng Thượng thành toàn.”
Yêu cầu của ta lớn mật như thế, Hoàng đế chưa chắc đã đồng ý.
Nhưng cả nhà ta đều ở đây, một người mất mạng, những người còn sống cũng chả thể nào an ổn.
Một nhà năm miệng, đều là người bướng bỉnh, có sửa cũng không được!
Đã như vậy chi bằng liều mạng một lần. Dù có chế/t thì cùng chế/t một chỗ. Chỉ hi vọng ông trời trên cao có mắt, nể tình chúng ta chưa từng làm qua bất cứ chuyện ác nào, để kiếp sau chúng ta còn có thể làm người một nhà đúng nghĩa.
Hoàng đế không nói cái gì, chỉ bảo chúng ta ở sau màn nghe.
A Bảo bị mang vào, nơm nớp lo sợ, nhưng tâm tư của con bé vẫn luôn đơn thuần, có thể nhìn ra ai là người tốt ai là ác nhân.
Hoàng đế nói chuyện với con bé một lúc, con bé liền không còn sợ như lúc đầu nữa. ta nghe thấy A Bảo vẫn gọi ta là cha, trong lòng con bé, ta chính là người cha tốt nhất của nàng.
Ta không kìm được nở nụ cười. A Bảo nhà chúng ta là đứa bé đơn thuần, đáng yêu nhất cũng là trân thành nhất, phân biệt phải trái đúng sai rất rõ ràng.
Hoàng đế đáp ứng nguyện vọng, đưa năm người nhà chúng ta rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!