“Đây là đâu?!”
Vừa mở mắt Mạc Tử Yên đã phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh là một màu xanh dịu nhẹ khiến người khác cảm thấy thoải mái, căn phòng này hẳn là dành cho nữ hài, bởi vì phòng nam hài tuyệt đối không có búp bê hay gấu bông, căn phòng rất lớn nhưng trang trí có phần đơn giản, đồ đạc được đặt một cách cẩn thận, cho thấy người trang trí căn phòng này đã dụng tâm thế nào.
Cửa sổ đóng lại, tấm màn che đi khung cảnh bên ngoài, ánh sáng mặt trời báo hiệu bình minh xuyên qua tấm màn chiếu khắp căn phòng, dưới ánh nắng chói chang căn phòng màu lam xinh đẹp lại không cho người khác cảm giác ấm áp mà ngược lại, cho người khác cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Tuy căn phòng được quét tước sạch sẽ bóng loáng, ngay cả một hạt cũng không có nhưng mũi Mạc Tử Yên trước giờ rất mẫn cảm, căn phòng này tuy sạch sẽ nhưng lại thiếu đi hơi thở của con người, một căn phòng lớn như vậy nếu có người ở thì tuyệt đối sẽ lưu lại mùi hương, mỗi người đều có một mùi hương riêng biệt, tựa như Ám Dạ Duật, trên người anh có mùi trà xanh dịu nhẹ, cô chỉ cần ngửi một lần là tuyệt đối không quên. Thế nhưng trong căn phòng này, sạch sẽ bóng loáng, không có mùi ẩm mốc nhưng cũng có bất kì mùi gì lưu lại, điều này cho thấy căn phòng này đã lâu không có người ở, ít nhất cũng là hai ba năm!
Nhìn cách trang trí căn phòng, Mạc Tử Yên không khỏi nhớ đến căn phòng lúc nhỏ mà Vân Hinh Như đã chuẩn bị cho cô, so với căn phòng này cũng không khác gì mấy nhưng khi lớn lên cô đã đổi phong cách, đây là trùng hợp hay thật sự giữa căn phòng này và mẹ cô có liên quan?
Bất quá lúc này Mạc Tử Yên cũng không thể suy nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cô lúc này chỉ có một câu hỏi: Đây là đâu và tại sao cô lại ở đây?
Nhớ đến tối qua, sau khi tiễn gia đình anh về cô cũng về phòng của mình, bởi vì cô biết cha mẹ có chuyện gì đó phải giải quyết, cô có thể thấy được sự bất an trong mắt họ, chỉ là họ không muốn nói, nếu không lúc cô đi bà đã giữ cô lại. Thân là con gái, cô cũng muốn chia sẻ buồn phiền với mẹ của mình nhưng tính nghiêm trọng của chuyện này hẳn là không thấp cho nên bà mới không cùng cô nói, Mạc Tử Yên tuy lo lắng nhưng nghĩ đến có cha cô bên cạnh, năng lực của ông cho dù gặp bất kì chuyện gì cũng không làm khó được ông.
Mạc Tử Yên nằm trên giường, canh thời gian anh về đến nhà liền gọi điện cho anh, hai người nói chuyện rất nhiều, tuy nội dung cuộc trò chuyện không nói đến hai người họ nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui, cô thiếp đi lúc nào không hay. Đó là đêm cô ngủ sâu nhất từ khi trùng sinh đến nay, cô không hề gặp ác mộng hay có những suy nghĩ linh tinh, cô đơn thuần chỉ là ngủ, một giấc ngủ dài và sâu. Khi tỉnh lại, Mạc Tử Yên đã ở trong căn phòng này, thấp phần xa lạ nhưng đồng thời cũng có gì đó quen thuộc, tựa hồ đã bắt gặp trong kí ức.
Cô và anh đến nhau quá thuận lợi, từ khi gặp lại anh cho đến khi hai người đi đăng kí kết hôn, một đường không chướng ngại vật khiến Mạc Tử Yên cảm thấy phi thực tế, cảm giác như đây chỉ là một giấc mộng cô tự mình thêu dệt, cô vốn dĩ không có trùng sinh, anh vốn dĩ chỉ là giấc mơ của cô, hết thảy mọi thứ đã xảy ra trước kia là sự thật, sự thật về cô đã gây ra quá nhiều lỗi lầm, nhiều đến nổi vốn dĩ không có cách cứu chữa.
Điều này khiến đầu óc cô rơi vào hoảng loạn, vừa mới tỉnh dậy là thời điểm tốt nhất để con người không kịp điều khiển suy nghĩ của bản thân.
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt cô, phía sau là đoàn người mặc đồ hầu gái, khác hẳn với đám người phía sau, người phụ nữ này không hề mặc đồ hầu gái, cô mặc áo sơ mi phối với váy ngắn, nhìn vô cùng thành thục.
“Yên Nhi tiểu thư, cô đã tỉnh.” Người phụ nữ ra hiệu cho người hầu phía sau, tấm màn che nháy mắt được vén lên, ánh nắng bên ngoài nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, đối với ánh sáng đột ngột như vậy, Mạc Tử Yên không kịp thích ứng liền vội lấy tay che mắt, một lát sau mới mở mắt ra.
“Yên Nhi tiểu thư, thời gian không còn sớm, cô nên chuẩn bị đi.”
Giọng nói của người phụ nữ kéo cô về hiện thực, Mạc Tử Yên nhìn cô lại nhìn lại bản thân, phát hiện đúng là váy ngủ vẫn còn nguyên, xác định đây đúng là váy ngủ mà tối qua cô đã mặc mới yên tâm thở ra, xem ra việc cô trùng sinh không phải là một giấc mơ là sự thật, đúng là may mắn. Nhìn lại đoàn người trước mặt, thầm nghĩ trong trường hợp này thì có lẽ cũng không biết là may mắn hay xui xẻo.
“Cô là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Cái tên Yên Nhi này của cô chỉ dành cho những người thân thiết gọi, đột nhiên người phụ nữ xa lạ này ở đâu xuất hiện lại cô một tiếng “Yên Nhi tiểu thư”, điều này khiến Mạc Tử Yên cảm thấy kì lạ. Người phụ nữ này biết tên cô, tức cô ta cũng biết rõ thân phận của cô, an ninh Mạc gia trước giờ rất tốt, dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng thấy có người đột nhập vào Mạc gia ăn trộm, huống hồ là bắt cóc tiểu thư Mạc gia là cô, điều này cho thấy thân phận đám người trước mắt chỉ sợ cũng không đơn giản.
Mặc dù đối với sự nghiệp gia tộc Mạc Tử Yên không mấy quan tâm nhưng cô không phải không có tìm hiểu, Mạc gia tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, kẻ thù tất nhiên cũng không ít, thân là tiểu thư Mạc gia, thân phận này đối với cô vừa có lợi lại vừa có hại. Nhưng vì sự bảo vệ của Mạc Vũ Hiên quá tốt, nhiều lần cô suýt bị bắt cóc nhưng cuối cùng vẫn được cứu về, cho nên vì bảo vệ cô con gái bảo bối này, Vân Hinh Như ra lệnh không được giới thiệu cô cho giới thượng lưu biết, mà Mạc Tử Yên cũng không có hứng thú với việc đóng vai Mạc Đại tiểu thư bị mọi người dòm ngó nên từ nhỏ Mạc Vũ Hiên đã tạo cho cô một thân phận khác.
Trong mắt mọi người ở trường, cô là cô gái có xuất thân từ gia đình nghèo khó, gia tộc suy sụp, nếu không phải vì gương mặt xinh đẹp cùng học lực tốt, cô cũng không có tư cách bước chân vào ngôi trường quý tộc mà học cùng bọn họ. Mà Trác gia, cũng vì điều này là xem thường cô, so với việc Trác Lân không yêu cô, Trác gia của hắn còn quá đáng hơn, đặc biệt là bà Trác, trong mắt bà ta cô vĩnh viễn chỉ là một cô gái nghèo khổ bám lấy Trác Lân vì thân phận địa vị của hắn, cô vốn dĩ không xứng đáng làm con dâu bà ta, bà ta nhiều lần tìm cách chia rẻ cô và Trác Lân, trong khi cô cố gắng phấn đấu được ở bên cạnh hắn thì hắn lại nhắm mắt làm ngơ.
Nói ra cũng thật tức cười, cô đường đường là Mạc Đại tiểu thư, Mạc gia của cô cao quý hơn Trác gia không biết bao nhiêu lần vậy mà người Trác gia lại đối với cô lại nhìn không thuận mắt. Mạc Vũ Hiên và Vân Hinh Như làm vậy là để bảo vệ cô nhưng vì vậy mà khiến cô bị tổn thương, bất quá chuyện đã qua, cô cũng không muốn nhắc lại, người hiện tại cô cần là anh, Trác Lân đối với cô đã là quá khứ!
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Elena, nơi này là Vân Trạch, còn về việc vì sao cô lại ở đây thứ cho tôi không thể trả lời.”
Đối với cái tên Elena này cô chưa từng nghe qua cho nên cũng chẳng có tí ấn tượng, bất quá về phần Vân Trạch... không hiểu sao Mạc Tử Yên cảm thấy rất quen tai, dường như bản thân đã nghe ở đâu đó hay nghe ai đó nhắc đến, cũng có thể là nhìn thấy thoáng qua, cô chỉ nhớ trong kí ức đã từng xuất hiện hai từ này nhưng nhất thời lại không nhớ rõ.
“Yên Nhi tiểu thư, hiện tại cô cần phải thay đồ để xuống dùng bữa, có người đang chờ cô.”
“Ai cơ?” Có người đang chờ cô? Là kẻ đã cho người bắt cô đến đây sao?!
“Tôi biết cô có rất nhiều câu hỏi nhưng thứ lỗi cho tôi, bởi vì tôi không phải người có thể giải đáp cho cô, mong cô có thể nhanh chóng chuẩn bị.” Đối với câu hỏi của Mạc Tử Yên, Elena làm như không nghe thấy, nhiệm vụ của cô là chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của Mạc Tử Yên, về phần những chuyện khác cô không có nghĩa vụ phải trả lời.
Mạc Tử Yên trầm mặc rũ mắt, không ai biết cô đang suy nghĩ gì, Elena chỉ đứng đợi mà không hối thúc cô, tính tình cô trước giờ ăn mềm không ăn cứng, thái độ Elena mặc dù cứng rắn nhưng Mặc Tử Yên vẫn nghe theo, không vì lí do gì mà đơn giản là bản thân cô muốn lấy lại tinh thần trước khi phải đối mặt với chuyện tiếp theo.
Nơi này không phải Mạc gia mà là Vân Trạch, bản thân cô đang ở dưới mái nhà của người ta, nếu cô cứng rắn cùng Elena đối kháng có thể người chịu thiệt không ai khác là cô, cho nên Mạc Tử Yên mới thu liễm đi tính tình tùy hứng của mình, dù sao bản thân cô là đang bị bắt cóc, bất quá bọn họ đối xử với cô cũng không tệ, nên cô đành im lặng để tìm hiểu tình hình của quân địch trước, như vậy mới có thể nghĩ ra cách đối phó với họ.
Bộ đồ Elena chuẩn bị cho cô là một chiếc sườn xám cách tân dài đến gối, sườn xám màu trắng, vải gấm được thêu nhưng đóa hoa hải đường màu đỏ rực rỡ, phối với làn da trắng noãn lại càng thêm xinh đẹp, sườn xám ôm trọn lấy thân hình hoàn mỹ, làm lộ những đường cong vốn có. Mái tóc đen dài của cô đã được Elena vấn lên, phần đuôi tóc phía sau rũ xuống, để lộ chiếc cổ thon dài, đôi chân xinh xắn không tì vết mang một đôi giày cao gót màu rượu đỏ, trên người cô từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí chất tiểu thư khuê các, giống như nữ nhân xưa của nửa thế kỉ trước.
“Yên Nhi tiểu thư, cô rất xinh đẹp.” Lời nói này của Elena là thật lòng, cô thấy qua rất nhiều người mặc sườn xám nhưng không có người nào có thể mặc đẹp như Mạc Tử Yên, con gái Giang Nam vốn dịu dàng nhỏ nhắn, mà Mạc Tử Yên chính là điển hình, mặc sườn xám vào người cô những không già dặn mà còn trẻ trung không ít, mang một tư vị quyến rũ không nói thành lời, Elena là phụ nữ còn nhịn không được bị mê hoặc huống chi là đàn ông.
“Cảm ơn.” Nhận thấy ánh mắt tán thưởng của Elena cùng đám người hầu phái sau, Mạc Tử Yên biết lời nói này của cô là thật, nhìn thân ảnh xinh đẹp trong gương, gương mặt cô lộ vẻ ngượng ngùng, thầm nghĩ nếu có anh ở đây thật tốt. Dù sao bộ dạng xinh đẹp của cô, cô chỉ muốn để anh nhìn thấy.
Mạc Tử Yên theo sau Elena xuyên qua dãy hành lang dài, đi đến bên cạnh cầu thang, trên đường đi cô gặp không ít người, mọi người đều lễ phép gọi cô một tiếng “Yên Nhi tiểu thư” khiến Mạc Tử Yên cảm thấy khó hiểu. Nếu đám người bí mật bắt cóc cô đến đây thì đâu cần phải đi rêu rao khắp nơi như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ Mạc gia đến đây tìm người sao, hay đây không phải là một vụ bắt cóc, đầu óc Mạc Tử Yên lúc này rối loạn cả lên.
Mạc Tử Yên theo Elena đến bên một chiếc bàn ăn lớn, lúc này đã có một ông lão đang ngồi ở vị trí chủ vị, gương mặt già nua lộ vẻ tang thương và từng trải, nhìn ông không khác nào những ông lão khác nhưng ánh mắt không hề che giấu sắc bén, mạc danh khiến người khác sợ hãi.
“Xin hỏi, ông là...?” Trong lòng có chút thấp thỏm, cô lại bị bắt cóc bởi một già sao?!
“Ngồi xuống dùng bữa đi, đây là món đặc biệt của Vân mẫu, không thua gì nhà hàng đâu.” Bỏ ngoài tai những lời nói của cô, ông lão gắp một cá bỏ vào trong chén cô.
“... Xin hỏi, ông là ai và đây đâu?” Mạc Tử Yên kiên nhẫn lập lại lần nữa.
“Ngồi xuống đi.” Ông lão cũng rất có kiên nhẫn với cô.
“Tôi sẽ không ngồi nếu ông không trả lời câu hỏi của tôi.”
Người hầu xung quanh nhìn không khí giương cung bạc kiếm giữa hai người chỉ biết im lặng cúi đầu tỏ vẻ không thấy, Elena thầm than, hai người này tính tình trẻ con như nhau.
“Cháu thật sự nghĩ rằng nếu cháu biết cháu sẽ còn tâm trạng ăn uống sao?” Lúc này đây ông lão rốt cuộc cũng ngẩn đầu lên nhìn cô, hai ánh mắt va chạm vào nhau nhưng không ai tránh đi.
Mạc Tử Yên trầm mặc, cảm thấy lời ông lão nói không hề sai.
“Tin ta đi, cháu ăn xong ta sẽ cho cháu biết sự thật.”
Sau đó, bữa sáng diễn ra với sự im lặng của hai người, không ai nói với nhau một lời, đối với Mạc Tử Yên, ông lão chỉ là một người xa lạ, huống hồ ông ấy còn là chủ mưu bắt cóc cô đến đây, dựa vào đâu mà cô lại đi nói chuyện với ông ấy?!
“Cháu có muốn uống canh không?”
Mạc Tử Yên lắc đầu: “Bây giờ ông có thể cho tôi biết câu trả lời được rồi chứ?”
“Cháu đúng là nóng nảy... giống hệt mẹ cháu.” Ông lão thở dài, ánh mắt nhìn cô có phần yêu thương.
“Tôi nghĩ bất kì ai trong hoàn cảnh này đều sẽ cư xử như tôi... chờ đã, ông biết mẹ tôi?!”
“Ta là ông ngoại cháu, nơi này là Vân gia tại Hồng Kông.”