“Mạc Tử Yên?!”
Giọng nói người đàn ông không hề che giấu được kinh ngạc khiến Mạc Tử Yên như bừng tỉnh trong cơn mê, cô đưa mắt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy chua sót thay bản thân trước kia.
Cô yêu hắn nhiều thế nào, chẳng lẽ hắn không hề nhận ra sao? Cô vì hắn trả giá thanh xuân của bản thân, dù giữa họ không có tình nhưng nghĩa vẫn còn đó, vậy mà sau khi chia tay cô, hắn thậm chí không biết xấu hổ còn quay về lừa dối cô, vì cô gái đó mà lựa chọn gạt cô lần nữa, thậm chí còn cướp lấy gia sản của cô, khiến cô mất đi tất cả!
Hiện tại gặp lại, hắn vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, một tiếng “Mạc Tử Yên” từ đôi môi lãnh bạc của hắn nói ra, cảm giác như giữa bọn họ không hề quen biết, tựa như người xa lạ, tình cảm bao năm qua của cô dành cho hắn, đến cuối cùng cũng chỉ có như vậy!
Ánh mắt Trác Lân lóe lên tia sáng kì lạ, nhìn bóng dáng đơn bạc của cô gái nơi đó, lòng hắn có một loại xúc động lạ thường, nhưng nghĩ đến lí do cô xuất hiện tại nơi này thì sắc mặt hắn đanh lại, nhanh chóng che giấu chán ghét trong mắt, hắn vốn nghĩ cô đã từ bỏ hy vọng, vậy mà không ngờ…
Bùi Vân vừa bước vào đã nhìn thấy Mạc Tử Yên nơi đó, trong lòng thấp thởm không thôi, cô vội vàng quay đầu nhìn Trác Lân, thấy gương mặt hắn bình thản, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét thì cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong lòng biết rõ Trác Lân sẽ không thể nào quay lại với Mạc Tử Yên nhưng hiện tại thấy Mạc Tử Yên xuất hiện tại đây thì lòng cô vẫn sinh ra một cỗ sợ hãi, có lẽ bởi vì tình yêu của Mạc Tử Yên đối với hắn quá lớn cho nên cô mới sợ sẽ có ngày Trác Lân bị cô ta làm cho rung động!
Bùi Vân thấy được sự chán ghét trong mắt Trác Lân thì Mạc Tử Yên sao lại không thấy?!
Làm mi rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt, hết thảy những việc bản thân làm chẳng là gì đối với hắn.
Ám Dạ Duật yên lặng thu hết mọi thứ vào mắt, gương mặt anh vẫn duy trì nụ cười đầy phong độ, bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra, mở miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
“Vị này... hẳn là Trác tổng của Trác thị?!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Trác tổng, vị này chính là tổng giám đốc của Ám Dạ thị - Ám Dạ Duật!” Người đàn ông mập mạp vội tiếp lời Ám Dạ Duật, bộ dạng lấy lòng nhìn về phía anh giới thiệu.
“Nghe danh đã lâu, rất vui được gặp mặt.” Trác Lân gật đầu, không bận tâm đến người đàn ông mập mạp, hắn đưa mắt nhìn về phía anh, ấn tượng đầu tiên của hắn về người đàn ông trước mắt này chỉ tóm gọn trong hai chữ: Ôn hòa!
Bên ngoài vẫn luôn đồn rằng, tổng giám đốc của Ám Dạ thị là thần long trong truyền thuyết, không thường hay xuất đầu lộ diện, trong các bữa tiệc lớn còn chưa hẳn anh đã tham gia, không phải anh không được mời mà bởi vì anh không có hứng thú với các bữa tiệc tẻ nhạt đó, nếu muốn gặp được anh, chỉ có thể dựa vào vận may của bản thân. Huống hồ, người đàn ông trước mặt còn được mệnh danh là người đàn ông hoàng kim của S thị, luận gia thế hay ngoại hình, đời này hiếm có người có thể so sánh, hơn nữa tiểu sử của anh vô cùng trong sạch, chưa bao giờ tạo scandal để lên được trang nhất, điển hình là mẫu người hoàn hảo trong lòng các cô gái.
Là một người đàn ông, Trác Lân đánh giá Ám Dạ Duật bằng con mắt của người đàn ông, người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới đều lộ vẻ ôn nhu nho nhã nhưng trong lòng Trác Lân lại cảm thấy anh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của mình. Tuổi còn trẻ như thế mà lại có thể dựng nắm hết quyền hành của công ty, cổ đông không những không phản đối mà còn ủng hộ, người như thế thì tâm cơ vốn dĩ sẽ không hề đơn giản.
“Hân hạnh.”
“Lần hợp tác này mong hai vị tổng giám đốc giúp đỡ.”
Lần hợp tác này vốn dĩ là của Trần thị với Ám Dạ thị, thế nhưng Trần thị chỉ là một công ty nhỏ, vốn không có khả năng hợp tác với Ám Dạ thị, bất quá có đại thụ là Trác thị phía sau chống đỡ nên hắn mới có thể đặt chân vào cao ốc của Ám Dạ thị, còn có thể hợp tác hay không thì không ai có thể đoán trước được.
“Trần tổng quá lời.” Ám Dạ Duật cười nhạt không nói, nhìn gương mặt bình thản của anh Trần tổng có chút yên tâm thở ra.
“Tổng giám đốc, đã đến giờ bắt đầu cuộc họp.”
Giọng nói trong xanh như nước hồ thu êm dịu vang lên, thu hút sự chú ý của ba người đàn ông, nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy bên cạnh Amd Dạ Duật là một cô gái xinh đẹp, so với Bùi Vân còn muốn đẹp hơn vài lần.
Cô mang trên người vẻ đẹp lạnh lùng, nhưng sâu bên trong là vẻ kiêu sa, đầy quyến rũ, Trần tổng suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, mắt nhìn phụ nữ tất nhiên có vài phần sâu xa, mặc dù cô gái trước mặt không ăn mặc hở hang như những người hầu rượu trong hộp đêm nhưng chỉ cần nhìn đường cong thân thể liền có thể đoán được.
Hai mắt Trần tổng sáng lên, cẩn thận đánh giá Mạc Tử Yên từ trên xuống dưới, mập mờ mở miệng:
“Duật tổng thật biết chọn người, cô thư ký này của ngài thật tinh tế.”
Lời nói ái muội của hắn khiến Mạc Tử Yên không vui nhíu mày, mặc dù cô không đặt chân vào giới kinh doanh nhưng không có nghĩa là cô không biết người trước mặt là ai, vị Trần tổng trước mặt này điển hình là tên phá gia chi tử, bởi vì hắn là cháu trai duy nhất trong gia tộc nên mới có thể tiếp quản Trần thị, tiếp quản Trần thị chưa đến hai năm đã đưa Trần thị đến bờ vực phá sản, hơn nữa ở Trần gia ngày ngày đều có người đến nhận là có con với hắn, phẩm hạnh như thế cũng đoán được hắn là người như thế nào!
Thế nhưng may mắn thay, Trần thị tuy chỉ là một công ty nhỏ, nhưng lại có Trác thị ở phía sau chống lưng, nếu không có Trác thị thì Trần thị sớm đã sụp đổ, nói ra cũng tức cười, Trác Lân là người thông minh, làm sao hắn có thể để bản thân chịu thiệt? Trần thị tuy là nhà mẹ đẻ của bà Trác nhưng vì bản thân, chỉ sợ hắn đã được lợi không ít từ Trần thị đi? Vậy mà Trần tổng vẫn còn bày ra vẻ mặt “các người mê, chỉ mình ta tỉnh” khiến không ích người chê cười.
Hàn ý lóe qua mắt Ám Dà Duật, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhạt, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc.
Trác Lân không tránh khỏi nhíu mày, nhìn gương mặt bỉ ổi của Trần tổng đột nhiên cảm thấy khó chịu, chuyện Mạc Tử Yên từng là bạn gái của hắn không có với ai, dù sao giữa họ cũng không có tình cảm, đơn giản hắn chỉ xem cô là người thay thế, nhưng hiện tại nhìn thấy Trần tổng có ý đồ đen tối với cô thì lòng hắn nhịn không được mà tức giận.
Trác Lân quả thật không thể nào lí giải được cảm xúc của bản thân?!
Có lẽ...
~~~
Cuộc họp kết thúc suông sẻ, hợp đồng cũng đã được kí kết, bất quá đây là hợp đồng giữa Ám Dạ thị và Trác thị, mặc dù lúc đầu là Trác thị thay mặt Trần thị cho vụ hợp tác lần này, thế nhưng thay mặt thì người kí hợp đồng với họ vẫn là Trần thị, tài chính của Trần thị hiện tại không được ổn định, cổ đông bên đó cũng đang bất mãn với việc làm của Trần tổng, tổng giám đốc Trần thị tùy líc này đều có thể thay người khác. Nếu hiện tại bọn họ kí hợp đồng, giữa chừng cổ đông rút ra, như vậy phần thiệt hại ai sẽ chịu trách nhiệm?
Vì vậy, để đảm bảo cho hai bên cùng có lợi, vụ này vẫn là để Trác thị tiếp nhận đi, còn lô đất đó Trác thị muốn dùng thế nào thì dùng, muốn đưa cho ai thì đưa, bất quá dựa vào tính cách của Trác Lân, hắn tất nhiên không để lợi ích bản thân rơi vào tay người khác, cho dù đó là người nhà của hắn.
Mạc Tử Yên từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong lúc nhất thời đụng phải thân hình của người đàn ông, cô vội vàng lui về phía sau, mặc kệ người đàn ông trước mặt là ai thì Mạc Tử Yên cũng không cho phép bản thân đến gần, bởi vì cô không ngửi được mùi trà xanh quen thuộc.
Thế nhưng, giày cao gót lùi về phía sau quá nhanh khiến thân hình cô mất thân bằng, một cánh tay rắn chắc đưa ra, ôm lấy eo cô, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng nhưng lại quen thuộc đến lạnh người.
“Mạc Tử Yên...?”
Bị gọi, Mạc Tử Yên phục hồi tinh thần, tránh khỏi lòng ngực người đàn ông, bình ổn tâm tình xong cô mới đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Trác tổng, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ.”
Thái độ xa cách nhưng đầy khách sáo khiến Trác Lân cảm thấy bản thân như nằm mộng, trước kia cho dù hắn chán ghét cô thế nào, cô vẫn duy trì thái độ ngọt ngào lấy lòng, vậy mà hiện tại... cô đang đứng trước mặt hắn, nhưng giọng nói khách sáo mà lại xa cách khiến hắn có cảm giác cô đang ở một nơi... rất xa?
“Mạc Tử Yên, cô là yêu không được liền sinh hận?” Trong lúc nhất thời Trác Lân không hiểu được Mạc Tử Yên lại muốn giở trò gì.
Hận?!
Đúng vậy, cô là người, tất nhiên sẽ hận người khiến bản thân rơi vào ngục sâu tăm tối, mỗi đêm vô đều mơ thấy ác mộng, thấy những việc sai trai mà bản thân đã làm kiếp trước, mẹ cô rời xa cô, cả anh cũng rời xa cô... chỉ cần nghĩ đến, cô liền nhịn không được mà tức giận, cô hận bản thân ngu ngốc, cũng hận chính Trác Lân khiến cô mất đi tất cả.
Bất quá khi gặp lại hắn, bản thân cô cứ nghĩ cô sẽ nhịn không được mà nhào đến cấu xé hắn để thỏa mãn cho sự tức giận của bản thân, thế nhưng không phải. Ngoại trừ như cảm xúc dư thừa như xúc động, kinh ngạc... thì lòng cô tĩnh như nước, bình tĩnh đến đáng sợ, khiến Mạc Tử Yên cảm thấy người đứng trước bản thân cô chỉ là người xa lạ mà không phải kẻ dồn cô vào bước đường cùng!
“Trác tổng nói đùa, nếu đã không yêu thì làm sao lại có thể sinh hận?”
Có lẽ... tình yêu của cô dành cho Trác Lân đã kết thúc theo năm tháng, kể từ đó hắn vốn dĩ không có tư cách đặt chân vào lòng cô!
Vừa dứt lời Mạc Tử Yên liền quay người rời đi, để lại một mình Trác Lân đứng đó, nếu cô còn ở lại chỉ sợ sớm đã thấy được, trên gương mặt lạnh lùng không cảm xúc của hắn đã xuất hiện vết nứt.
“Đã không yêu thì làm sao có thể sinh hận?”