Thư Hân không nhịn được mà lên tiếng. Cứ ngỡ rằng cuộc đi chơi hôm nay sẽ làm gia tăng thêm tình cảm giữa hai người nhưng lại bị trà xanh chen chân như vậy. Đã thế còn không kiêng nể ai mà phát cẩu lương nữa. Cô cười gượng, cố ý đẩy anh ra xa một chút rồi quay lại nhìn Thư Hân. Tình huống này chính cô cũng không thể nào ngờ được. Cứ ngỡ là anh có chuyện gấp phải rất lâu mới có thể đến tìm cô nên cô đã không báo với anh mà đi đến quán cà phê sang trọng của tập đoàn Chu. Anh phụng phịu ngồi xuống bên cạnh cô như đứa trẻ bị mắng. Nhưng ngay khi nhớ lại chuyện bản thân đang đứng trước mặt biết bao nhiêu người thì anh liền lấy lại vẻ mặt lạnh như băng cùng sát khí nồng nặc của bản thân.1
- Thật xin lỗi em. Chị cũng không biết tại sao Thiên Vũ lại ở đây nữa.
Cô cười cười cố gắng trấn an con bé. Thư Hân đang tính bắt bẻ thêm chút nhưng vừa nhìn qua sắc mặt của anh nó liền rùng mình mà cười.
- Không sao không sao, vợ chồng anh chị ân ái là chuyện bình thường mà.
Không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của anh Thư Hân lại bất giác sợ. Vừa nãy mới nũng nịu mà ôm lấy eo cô mà bây giờ đã trưng ra cái bộ mặt như muốn giết người đó rồi. Vừa định nói gì đó thì điện thoại của Thư Hân reo lên. Nó mò mẫm một hồi rồi mới tìm được điện thoại. Nhìn vào màn hình, nó nhíu mày khi người gọi đến là Từ Thuần.
- Em xin phép ra ngoài một lát.
- Ừm, em đi đi.
Thư Hân mang điện thoại ra ngoài cửa rồi ấn nghe máy. Đầu dây bên kia chưa kịp để cô nhận biết gì đã nói một câu xanh rờn.
- Về nhà.
Nói rồi Tư Thuần tắt máy để lại Thư Hân đứng một cục ở hành lang, trên tay vẫn cầm điện thoại đặt lên tai. Cái gì chứ? Chưa để cô nói gì mà đã tắt máy ngang như vậy sao? Anh trai cô từ khi nào đã không có phép lịch sự như vậy chứ? Mang theo sự bực tức trong người, Thư Hân đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn thấy Nhã Kỳ quay qua nhìn mình nó liền chuyển thành vẻ mặt vui vẻ tươi cười mà đi đến ghế ngồi xuống.1
- Thật ngại quá, em có việc phải về sớm. Bữa này coi như là em mời nhé, em đã nói xuống dưới rồi. Em xin phép đi trước, anh chị cứ ở đây ăn uống đi chi phí không cần trả.
Nói rồi Thư Hân cất đồ đạc vào trong túi xách vội vàng đi ra ngoài. Nếu như còn không về nhanh thì nhất định Tư Thuần sẽ giết cô mất. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Nhã Kỳ và Thiên Vũ. Cô chưa kịp chào Thư Hân mà con bé đã đi ra ngoài. Nhẹ thở dài, cô ăn nốt miếng bánh còn sót lại trên đĩa rồi đứng lên.
- Chúng ta cũng về thôi.
Anh gật đầu rồi mặc áo khoác vào, cầm túi xách giúp cô mà đi ra ngoài. Bất chợt sự chú ý của anh lại bị một vệt trắng trên gương mặt cô thu hút. Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, đưa tay níu cô lại. Nhã Kỳ bị kéo lại bất ngờ nên không thể đứng vững. Mãi một lúc sau cô mới trấn tĩnh lại mà đứng thẳng.
- Sao vậy?
Anh không nói gì, trực tiếp cúi xuống miệng cô mà liếm đi một chút kem còn vương lại. Ánh mắt có chút giảo hoạt, anh lau nhẹ khóe môi của cô rồi chiếm lấy đôi môi nhỏ. Cô không phản kháng lại chỉ tiếp nhận nụ hôn đó. Anh vòng tay qua ôm lấy eo cô rồi kéo cô lại cần. Tiện đó cũng chiếm hết tiện nghi của cô mà mạnh bạo cắn lấy đôi môi nhỏ. Cô nhíu mày cảm nhận cơn đau từ khóe miệng hòa cùng khoái cảm đang dâng trào. Anh cũng thật biết trêu đùa cô, lần nào cũng hôn cô một cách gợi tình như vậy nhưng rồi lại để cô lủi thủi một mình.1
Sau một hồi chiếm lấy đôi môi nhỏ, hút hết mật ngọt ở trong thi anh mới buông cô ra. Ánh mắt cô có chút mờ đi, chân run run mà không thể đứng vững. Thiên Vũ mỉm cười, cởi áo khoác ngoài che lên cô rồi bế bổng cô lên ôm vào lòng. Anh một chân đạp cửa rồi bước ra ngoài.
“ Vợ à, hôm nay em không chạy thoát được đâu. “
Dọc hành lang là những ánh mắt ghen tuông đó kị nhìn cô nhưng trong số đó cũng có những người ngưỡng mộ cô. Được một nam thần đẹp trai như vậy bồng ra ngoài là mơ ước của biết bao cô gái. Từng lời bàn tán cứ thế vang lên bên tai, cô ngượng chín mặt mà nhỏ giọng nói.
- Anh... anh đặt em xuống đi. Người ta nhìn kìa.
Anh biết là cô ngượng nhưng vẫn cố ý trêu chọc cô. Thiên Vũ không những không thả cô xuống mà còn ngang nhiên nói lớn.
- Vợ anh thì anh bồng. Có gì là sai sao?
Đến nước này thì cô cũng chẳng biết phải nói sao với ông chồng quý hoá nhà mình. Mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn. Anh bước đến thang máy rồi ấn nút. Trên tay vẫn là Nhã Kỳ đang úp mặt vào lồng ngực anh.
" Ting, ting. "
Cánh cửa thang máy mở ra, anh toan đi vào thì bị một thứ không sạch sẽ chắn ngang đường. Như Tâm vênh mặt mà nhìn anh rồi lại nhìn cô gái đang nằm trong vòng tay anh. Ả hất cằm, nhếch môi cười mà châm biếm.
- Ây dô, đây chẳng phải là Lý Nhã Kỳ, chị gái thân yêu của em sao? Bây giờ lại cố tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ai đây hả?
Cô vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Như Tâm liền đẩy nhẹ anh ra rồi đứng xuống. Có cần phải xui xẻo vậy không chứ? Đến bây giờ mà ả vẫn muốn ám cô sao?